Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 464: Đông Mân về Việt






Chợt Ngô Khảo Ký mắt trợn lớn.

“ Còn không tầm nã bọn khốn nạn ấy sao?”

Hắn quát lớn kinh động toàn trường.

Giáp binh không hiểu từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng đám sĩ quan phe đảo chính Lưu Kỷ mà bạo lực khống chế trói nghiến chúng lại đè xuống đất.

“ Vương gia đây là sao? Chúng ta đã phạm tội gì? Ngươi làm vậy với người có công?”

Một tên cố nghiêng mặt trà sát trên nền đất dãi dớt đầy miệng mà gào lên.

“ Ngươi làm vậy là bội nghĩa thiên hạ sau này ai nghe ngươi?”

Một tên khác gắng gượng gồng mình hô lên.

“ Ngươi không muốn ban công chúng ta cũng đành. Sao vô cớ bắt người, ta chúng ta đi”

“ Hử hừ ngươi dám làm gì chúng ta toàn bộ Tráng dân ở đây sẽ nổi loạn”

Cả đám mồm năm miệng mười la lớn, có cầu xin, có chất vấn , có đe doạ tất cả đều loạn cả lên.

“ Bắt chúng im miệng lại” Ngô Khảo Ký lạnh lùng ánh mắt như điện nhìn bọn này hàng binh.

“ Cử quân trông kĩ trại của đám này nếu loạn trảm bất luận tội”

Ngô Khảo Ký bừng bừng sát khi ra lệnh, một số tướng Đại Việt đứng lên đi ra an bài.

Đám hàng binh bị quân giáp sĩ lấy thừng quấn cổ kéo ngược xùi cả bọt mép không thể nào mở miệng gào thét được.

Ngô Khảo Ký lừ đừ đứng dậy, hùng tráng thân hình tiến xuống phía dưới.

“ Không cần các ngươi đầu hàng giết Lưu Kỷ bản Vương chỉ cần 2-3 ngày không hao phí mấy binh mấy tốt cũng có thể chiếm nơi này.”

Ngô Khảo Ký hào khí nhìn cả đám hàng quân lẫm không hàng mà nói.

“ Nói điều đó không phải để phủ nhận công trạng đầu hàng của các ngươi. Đầu hàng rồi hai bên tránh thương vong, ta cũng không cần tay quá nhuốm máu người Tráng các ngươi đây là hảo sự”

“ Không thưởng các ngươi mà giết ta mang tiếng bất nghĩa sau này khi ta chinh phạt ai muốn hàng ta lại phải đắn đo suy nghĩ , hàng rồi có bị giết hay không?”

“ Giết các ngươi ta mất nhiều hơn được”

Ngô Khảo Ký nói như trầm ngâm, như tự sự.

“ Nhưng không giết các ngươi Bản Vương tâm không tĩnh”

“ KHÔNG GIẾT LŨ SÚC SINH CÁC NGƯƠI LẠI CÒN BAN THƯỞNG LẠI CÒN CHUNG VUI, BẢN VƯƠNG KHÁC GÌ CẦM THÚ SÚC SINH?”

Ngô Khảo Ký quát lớn khiến toàn trường run sợ, tướng Đại Việt chưa tưng thấy Ký nổi giận đến mức này, có thể nói sát khí ngàn dặm trùm thiên địa.

“ Các ngươi tránh chiến hàng có thể được , bắt hắn lại có thể được, bắt giết người kháng cự có thể được. Nhưng các ngươi không nên sỉ nhục hắn, lột bỏ quần áo coi hắn như một con chó. Các ngươi càng không nên tàn sát người nhà hắn, càng không nên hãm hiếp họ. Bởi vì ta Ngô Khảo Ký nam nhân đất Đại Việt cực hận những kẻ súc sinh như vậy”

“ Hắn cho các ngươi ăn, cho các ngươi cuộc sống tốt hơn, đối xử tử tế trân thành với các ngươi, phản ít ra cũng phải để hắn chết trong danh dự”

“ Loại súc sinh như các ngươi có tư cách gì đầu hàng bản Vương? Ta thà đánh cả thiên hạ không cần ai hàng cả, không hàng thì chiến. Chứ ta không cần loại súc sinh như các ngươi hàng”

“ Đem trảm hết đi treo đầu cổng thành thị chúng, dùng người biết tiếng Tráng biết chữ Tráng viết công báo tội danh của bọn chúng. Lấy người biết đọc tiếng Tráng đứng dưới công báo đọc cho người nghe”

“Lại lấy thợ tốt an bài may lại thân thể cho Lưu Kỷ cùng người nhà hắn, tổ chức tang lễ Hầu tước cấp Đại Việt… nhập thổ vi an đi”

Ngô Khảo Ký lạnh lùng ra lệnh.

Cả đám không hàng người Tráng bỗng nhiên cúi đầu trước Ký.

“ Dù không hàng ngươi, nhưng cảm ơn ngươi Vương gia Đại Việt đã cho Lưu Vương một cái kết”

Một người đứng ra nói.

Cả đám cúi đầu cảm ơn.

Ngô Khảo Ký lắc lắc đầu đi về phía ghế cao ngồi xuống.

“ Ở đây ai xuất thân Quảng Nguyên Đại Việt?”

Không ai trả lời … Ngô Khảo Ký liếc mắt nhìn chúng tướng hơi bất ngờ.

“ Bẩm Vương gia mấy tên sĩ quan suất thân Thượng Nguyên Quảng Nguyên khi xưa đều bị đám hàng binh kia chém cả rồi” Đào Văn Long hình như cũng biết nên đứng ra nói.

Nếu tính vậy dòng Lưu Kỷ đúng là bị chém tuyệt thật rồi.

“ Các ngươi có biết Đại Việt là nơi nào chăng?”

Ngô Khảo Ký hỏi đám người Tráng.

“ Không biết” cả đám lắc đầu.

“ Hình như rất xa phía Nam”

“ Đúng rồi nghe nói cạnh mấy Nam Tráng Trại”

Chờ đám người này nói xong thì Ký mới hỏi tiếp.

“ Các ngươi biết vì sao ta tiến đánh Lưu Kỷ không?”

Cả đám cũng sững sờ không nghĩ tới chuyện này.

“ Là chiếm đất, đô hộ người Tráng?”

“ Là thù riêng?”

Cả đám không hiểu.

“ Lúc nãy ta giết đám người ăn lộc Lưu Kỷ mà lại phản hắn, lại sỉ nhục Lưu Kỷ cùng người nhà, các ngươi đã hiểu. Ta bình sinh căm hận nhất là những kẻ như vậy, hăn lộc người nhưng lại phản phúc.”

“ Các ngươi biết Lưu Kỷ xuất xứ từ đâu? Biết cái Tây Mân này thực sự thuộc về ai mà nghĩ rằng ra đi chiếm đất, đi đô hộ các ngươi? “

Ngô Khảo Ký mày kiếm hơi vểnh nhìn đám Tráng tướng sĩ phía dưới, không ai trả lời được.

“ Lưu Kỷ là ăn cơm Đại Việt mà lớn, là ăn lộc Đại Việt mà thành tài, là nhờ sức của Đại Việt đánh Tống sáu năm trước mà cướp được Quảng Nam Tây Lộ. Lại lập quốc Tây Mân phụ thuộc Đại Việt. Nay hắn làm phản Đại Việt chứa chấp ĐẠI NGHỊC TẶC ĐẠI VIỆT LÀ KIỀU THẠC. Nay còn bắt tay với Tống cõng rắn rết về cắn hại Đại Việt, người như này đáng tru hay không tru?”

“ Đối vơi các ngươi hắn ban cái ân cuộc sống, nhưng đối với bản Vương hắn là kẻ vạn lần đáng chết”

“ Các ngươi trung thành là đáng quý, các ngươi báo ân Lưu Kỷ ta không ý kiến. Nhưng như vậy kéo theo cả trại dân chịu tội các ngươi nghĩ đáng hay không đáng?”

“ Thứ Lưu Kỷ cho các ngươi bản Vương cho gấp đôi gấp mười, không cần các ngươi trung thành bản Vương, chỉ cần các ngươi an phận không quấy phá bản Vương là đủ”

Ngô Khảo Ký một hơi nói xong cũng lặng yên ngồi đó chờ đợi.

“Hoàng Thừa Trí ta hàng, mong Vương gia nói giữ lời” nói đoạn Hoàng Thừa Trí quỳ xuống, thời này không mấy lễ quỳ nhưng nếu là trung thành lời thề là đại lễ sẽ quỳ.

“ Ta Ngô Khảo Ký, Băc dẹp Đại Liêu, đánh Tàn Nam Tống, Nam Bình Chiêm đánh Chân Lạp , vạn vạn chiến trường vạn vạn dặm bôn ba chưa từng thua trận nào. Ta không tín không nghĩa ai theo ta đánh trận. Lời nói của Ngô Khảo Ký ta không được phép nghi ngờ” Ngô Khảo Ký dựng mày kiếm mà quát khiến cho Hoàng Thừa Trí run day cúi đầu.

“ Bề tôi Lục Vinh Đình xin hàng”

“Bề tôi Vi Phùng Thanh xin hàng”


Cả đám cứng đầu đòi chết lúc này lại từ từ hàng phục, tất nhiên muốn để bọn chúng trung thành lại là còn quá trình. Có điều như vậy đủ để ổn định tạm thời cục diện.

Ngô Khảo Ký cầm lấy bội đao ném trước mặt Hoàng Thừa Trí.

“ Dám cầm đao đi sử trảm lũ súc sinh kia không?” Ngô Khảo Ký nói.

“ Có gì không dám, Bề Tôi đi liền” Hoàng Thừa Trí cầm lấy chiến đao muốn đi ra ngoài.

Cả đám còn lại vội thưa.

“ Xin Vương gia cho phép chém súc sinh”

“ Ban đao cho bọn hắn” Ngô Khảo Ký ra lệnh.

Ngô Khảo Ký lần này không diễn mà hắn đánh cuộc, cảm giác tiếp nhận lũ súc sinh kia đầu hàng rồi ban thưởng cho bọn chúng đúng là quá khó khăn, lương tâm hắn không cho phép.

Nhưng đứng trên vị trí Thống Chế của chiến dịch. Quân chủ của Đại Việt thì giết đám đó là không khôn ngoan.

Giờ này Đại Việt quân Bắc Chinh cần nhất là gì?

Cần nhất là thời gian. Nhanh nhất đến Vĩnh Châu trước khi quân Tống đoán biết ý đồ của Ký và kéo trọng binh phòng thủ nơi này.

Nếu chiếm được Vĩnh Châu thì quá sướng rồi. Trận Bắc Chinh này sẽ kết thúc sớm hơn nhiều so với dự đoán.

Đánh từ Hạ Châu không phải không được mà nó là thế đuổi bắt, thế ép lui, không đủ gây sức ép nặng nề lên Đại Tống Triều đình.

Còn nếu nhập được Vĩnh Châu sẽ là thế vây, vây chết mười mấy vạn quân ở Sâm Châu cùng Hạ Châu. Điều quan trọng nhất lúc này đó là cần nhanh nhất ổn định Quế Lâm còn vọt đi Vĩnh Châu.

Nếu có Tích ở đây thì dễ, một người đi Vĩnh Châu một người quản Quế Châu.

Đám người kia đáng ghét nhưng giết thì lấy ai ổn định Quế Lâm? Cho nên Ký đánh cược có thể lấy trân thành cảm phục đám người trung thành Lưu Kỷ.

Và hắn thắng, đám người này chưa nói đến trung thành với Ký nhưng dùng tin tưởng hơn đám phản trắc nhiều. Tin tưởng Quế Lâm không bao lâu sẽ yên thôi.

Ai đóng Quế Lâm lúc này mới khó lựa chọn.

Anh em Lý gia không được, Ký đã đi quá xa Đại Việt mà là đi bộ. Nếu anh em họ Lý phản khoá lại Quế Lâm thì hắn Ngô Khảo Ký thành cô quân chết chắc.

Để bất kể một tên thế gia nào thủ thành đều Khiến Ngô Khảo Ký không yên tâm, thế gia có thể móc ngoặc nhau phản bất kỳ lúc nào nếu Ký yếu thế.

Thân Cảnh Phúc có thù Lý gia huynh đệ không giao du thế gia, cực kỳ trung thành cả trong lịch sử lẫn hiện tại. Đã làm bá chủ một phương đủ khôn khéo nhưng….

Hắn điên cuồng đồ sát 2 vạn người Tráng nợ máu quá nặng. Khó đứng chân nơi đây.

Mẹ khỉ. Ngô Khảo Ký rất muốn lôi Thân Cảnh Phúc ra đánh vì muôn ngàn cái ngu xuẩn . Chuộc A Đoá về không biết ném nàng lên thuyền đưa cho Tước nhốt lại à. Ký thực hận chuyện này nên vẫn gai mắt thằng này.

Đánh tan bắt sống được rồi cớ gì đồ sát để giờ không lui được.


Quanh đi quẩn lại vẫn chỉ có thằng cháu gọi Ký là Ông Chú Tổ có thể tin được, nhưng năng lực thằng này con mẹ nó thật run.

Lần này đi 4 người họ Ngô đã tưởng đủ. Ông bô rụng một cái là thiếu khắp nơi người. Cần phải có người họ Ngô cấp tốc đến đây.

Người ta nói ra đánh hổ Thân huynh đệ ra trận phụ tử binh là vậy.

Ký đành gọi Thân Cảnh Phúc vào nói chuyện riêng.

“ Chuyện là vậy đó, chỉ người trong nhà mới tin tưởng giao việc được thôi, ngươi ta đều là an hem cột chèo tính ngươi ta quá trung thành cảnh cảnh cho nên ta tin tưởng mở lòng với ngươi” Ngô Khảo Ký tâm sự cùng Thân Cảnh Phúc để hắn đừng hiểu nhầm việc Ngô Khảo Ký đẩy hắn về Liễu Châu là không cho hắn tham chiến.

Thân Cảnh Phúc khóc, hắn không ngờ Ngô Khảo Ký dám chơi kiểu giao tính mệnh cho hắn. Lại nữa hắn không nghĩ tình hình Đại Việt lại phức tạp vậy. Cũng không ngờ chuyện Quế Lâm, Liễu Châu lại khó xử như vậy.

Đồng thời hắn thấy nguy cơ tứ bề đối với bản thân hắn ở Đông Mân.

“ Thống Chế, ta thật xin lỗi làm hỏng việc, giá như ta không nổi cơn điên đồ sát người Tráng thì đã có thể giúp ngài thủ Quế Lâm rồi” Thân Cảnh Phúc mặt méo xẹo.

“Nơi này không ai xưng huynh đệ được là” Ngô Khảo Ký cười “ Lần này khiến ngươi cùng Ngô Cẩm chạy đi chạy lại rồi, nhưng không có cách nào khác…tình thế thay đổi quá đột ngột vả lại Ngô Cẩm hắn đi cũng chỉ có một ngày, đuổi vẫn kịp gọi hắn về”

“ Được rồi chuyện này huynh đệ ngươi cứ tin tưởng ta, có gì ta sẽ chạy đi chạy lại qua đó nhắc nhở Ngô Cẩm” Thân Cảnh Phúc rất quyết tâm.

“ Thế tốt quá” Ngô Khảo Ký vui vẻ.

“ Có một chuyện ta đắn đo lâu rồi giờ muốn nói với ngươi” Thân Cảnh Phúc lúc này khó xử.

“ Nói đi thôi, huynh đệ trong nhà có gì ngượng ngập”Ngô Khảo Ký tò mò.

“ Là chuyện Đông Mân. Ngày xưa muốn khắc chế Lưu Kỷ nên phong ta Quốc Vương Đông Mân cho ta tự lập, lại cũng làm đó để người Mân dễ nghe theo ta. Nhưng nói thật lòng ta không yên vẫn hướng về Đại Việt. Nay sáu năm kinh doanh người Mân một lòng nghe ta, cho nên ta muốn về lại Đại Việt ngươi nghĩ giúp ta?” Thân Cảnh Phúc thành thật.

Độc lập ai chẳng muốn, nhưng phải có sức, có lực, mới nghĩ ba cái chuyện này.

Kẻ biết mình là ai , nên đứng đâu thật khó có được. Thân Cảnh Phúc nói ra lời này không phải hắn trung thành mà là hắn hiểu mình là ai nên đứng đâu… đúng là trí giả nhược ngu. Kiểu như Phúc nếu không bị giặc đánh chết thì hắn sẽ sống rất thọ ở Đại Việt. Không đế vương nào muốn làm hại kẻ như vậy.

Thân Cảnh Phúc nghĩ rất xa, địa vị hắn rất chướng mắt ở Đại Việt, nếu không muốn nói là kệch cỡm, đời hắn tuy xưng quốc vương nhưng vẫn một hai chỉ coi mình là một quận của Đại Việt mà làm việc, cho nên sẽ an ổn.

Nhưng đời con hắn nếu dã tâm nổi lên muốn thoát khống chế thì họ Thân xong rồi, ai hiểu Đại Việt mạnh đến bao nhiêu, diệt Đông Mân chỉ là một hơi thở đủ rồi.

Cho nên suy nghĩ tương lai vẫn là nên về Đại Việt sớm, về rồi chắc chắn Ngô Khảo Ký – Lý Từ Huy sẽ không bạc đãi hắn.

Ngô Khảo Ký ngẫm nghĩ một lát sau đó nói:

“ Lòng dạ của Thân huynh ta hiểu. Vậy đi, sau trận chiến này làm cái lễ cho Đông Mân về Đại Việt, xưng thành Quảng Bắc Đông Lộ- gọi tắt Quảng Đông, đời đời Thân thị trấn giữ Quảng Đông cha truyền con nối, xưng Quảng Đông Quận Vương, ý Thân huynh ra sao?” Ngô Khảo Ký cũng không khách khí, trước sau gì thu thồi Quảng Đông sẽ đưa lên mặt bàn, nếu Thân Cảnh Phúc có ý làm sớm chút không sao.

“ ha ha ha… Sảng khoái… có vậy chứ” Thân Cảnh Phúc vui vẻ đấm vai Ngô Khảo Ký .


Đối với Thân Cảnh Phúc thì Quốc Vương hay Quận Vương chỉ là cái xưng hô, chẳng gì khác. Nói Đông Mân độc lập nhưng thực tế đang nghe lệnh tuyệt đối từ Đại Việt, hắn vẫn là duy nhất trưởng khống Đông Mân. Cho nên chuyện này chỉ là thay cái xưng hô, quyền lợi của hắn hoàn toàn không khác là bao.

Thêm vào đó hắn danh chính ngôn thuận là lãnh thổ Đại Việt “ Hừ Hừ…. Lý Kế Nguyên, Lý Hoằng Chân ở đó mơ tưởng đất của bản Vương đi? Mẹ kiếp tao không hành bọn mày ra bã không phải họ Thân”

Đây cũng là một trong những lý do khiến Thân Cảnh Phúc quyết tâm hành động về với Đại Việt.
























Tông môn có đệ tử tấu hàì không hạn cuối, vô sỉ vô cực đọc cười bung chỉ, cười văng cái nết ra ngoài.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.