Phùng Nghị đang nghĩ, hay là giờ hợi cử tầm một hai ngàn quân đi đánh do thám, đánh được thì tốt, không đánh được vẫn báo cáo láo là thắng.
Nơi này chật hẹp lại ban đêm đuổi được nhau đâu, chỉ cần xây công sự hàng rào kiên cố là kẹt cứng rồi, hai bên chỉ có thể nhìn nhau cười cười mà lui thôi.
Nhưng bỗng nhiên hắn thấy từ xa tiếng ầm ầm vang lại, giống như tiếng sấm từ rất rất xa báo hiệu trời mưa vậy.
Ảo giác, mùa này lấy đâu ra sấm chớp, còn đạn pháo quân địch… vớ vẩn, tiếng ầm ầm quá xa vang lại, từ khi quân Lưu Kỷ bên kia đánh thốc vào hậu quân Đại Việt.
Bỗng nhiên Phùng Nghị ngồi bật dậy, nếu đúng là quân Lưu Kỷ đang đánh mạnh tập doanh quân Đại Việt thì sao? nếu lúc này thừa cơ loạn mà tiến có phải công to không. Trong tay hắn là hai vạn binh đó, là hai vạn tinh binh Đại Tống.
Không được phải bình tĩnh… trước hết phải thám thính.
Làm việc lấy cẩn trọng làm đầu, không thể lấy mạng nhỏ ra đùa.
Phùng Nghị đoán đúng, đúng là Lưu Kỷ đánh nhau, nhưng không phải Lưu Kỷ đánh hậu quân Đại Việt mà hắn đang bị đè ra đánh ở trên Miêu Nhân Lĩnh.
Người Miêu quá trơn, đánh du kích quá cừ, nếu cứ lằng nhằng bám theo họ khắp đồi khắp núi thì bị họ rỉa tới chết.
Ai mà biết Miêu nhân dấu lương thực ở đâu? Có bao nhiêu tên nỏ chơi du kích. Cho nên quân Lưu Kỷ “bắt được” mấy tù binh, tra tấn họ sau đó tìm ra chính xác đường đi đến các trại, vậy là hắn bắt đầu công trại phá ruộng nương.
Nhưng Lưu Kỷ biết thế quái nào được người Miêu luôn thật thà, ngây thơ lần này lại chơi mưu chơi kế.
Các trại này là người Miêu bỏ lại đấy ạ, để giả cho giống mỗi lần chạy người Miêu lại “đánh mất” “ bỏ rơi” vài khẩu sơn pháo, mấy cân thuốc nổ.
Người Miêu trong mắt người Việt được đánh giá là ngây thơ thật thà chất phác, còn trong mắt người Tráng chỉ có chữ Ngu dành cho người Miêu để khinh Mạn.
Như ta đã nói nhiều nhiều lần, không có dân tộc nào thực sự ngu cả, chỉ là họ có được tiếp xúc học hành, văn minh hay không thôi, chứ đếm tế bào não ấy là như nhau cả.
Cho nên đánh giá dân tộc khác ngu tức là ngươi ngu nhất. Méo có ai ngu cả chẳng qua là có dám đối diện sự thật mà thay đổi không hay thôi.
Ví như dân Hán, bố ai dám nói nó ngu? Nó ngu mà có nền văn minh độc bá cổ đại trung cổ à. Ở đó mà khinh Hán.
Thời Tống này thật là Hán người hơi bị quái, trọng văn kinh võ đến mức sôi gan. Không phải họ ngu không nhận ra điểm sai lấm này, mà đó là hậu quả chính sách gốc từ trăm năm về trước. Một trăm năm trọn Văn khinh võ đã tạo ra một tập đoàn quan văn bá đạo đầy quyền lực mà ngay cả Vua Tống ép không được, trăm năm chính sách đã tạo ra một đam Võ quan, sĩ tốt bị tẩy não và luôn nghĩ mình võ phu không bằng được học rộng hiểu cao thanh quan văn thần.
Loại này muốn thay đổi cực khó, thậm chí nói là không thể. Ai chẳng nhìn ra nhược điểm nhưng Văn quan tập đoàn dám nhả ra quyền không? Không sợ võ quan trả đũa. Văn quan có vì tổ quốc hi sinh lợi ích bản thân , gia tộc không… người Han said No.
Chính vì vậy Đại Tống không có ai ngu cả nhưng vẫn chìm đắm trong tình trạng trên.
Quay lại với câu chuyện Tráng- Miêu.
Người Tráng đã quá sai rồi người Miêu ngây thơ nhưng bọn hắn biết học, người Hán không bao giờ thành tâm dạy bất kỳ cái gì tốt lành cho người Miêu, họ chỉ muốn Hán hóa người Miêu bằng hệ tư tưởng Hán thôi.
Còn người Việt thì không…. không dùng cách thô thiển đó, Ngô Khảo Ký cũng sẽ Việt hóa người Miêu nhưng âm thầm hơn, khó đề phòng hơn, Trước tin phải lấy niềm tin của người Miêu cho nên ra tay rộng rãi, chỉ bảo tận tình. Xin đừng khép tội Ký, ai ở địa vị quân chủ như hắn cũng làm vậy thôi, vì ngàn năm sau không nên tạo ra đối thủ mới cho người Việt, đều là anh em có chữ Việt, ví dụ Miêu Việt, đánh nhau còn phải nể nang 3 phần đúng không?
Cho nên Tráng người đã sập bẫy.
Có ai có thể tin được Miêu người biết để lại pháo tốt, giá trị bằng cả cái miêu trại ở lại để làm mồi nhử, có ai đoán được Miêu đánh du kích nhây nhưa để khiến người Tráng đi cướp trại rỗng.
Có lẽ bình thường người Tráng sẽ đốt trại hủy ruộng xuống núi, nhưng lúc này không thể, họ phải có căn cứ để tiếp tục mở rộng mà quét dân Miêu càng nhanh càng tốt mới có thể thông qua hạp cốc mà đến Liễu Châu.
Tinh vi kế hoạch kiểu đó, ai tin người Miêu có thể làm, tất nhiên Vua Miêu không nghĩ ra mà là Ký nghĩ , rồi sĩ quan Đại Việt đi theo Miêu sẽ tùy tình huống mà xử lý.
Ba trại Miêu đã bị chiếm đầy ắp quân Tráng, thời tiết lạnh lẽo ai muốn ở ngoài ban đêm, chúng bố trí các trạm canh gác. Không ngờ rằng bên trong trại vẫn có người Miêu ẩn nấp.
Là các hầm gỗ bí mật cạnh bồn khu cầu vệ sinh bẩn thối thật các chiến sĩ Miêu trốn đây ít nhất bốn ngày rồi, họ có thức ăn, nước uống, lương khô, đại tiểu tiện tại chỗ bẩn thỉu. Họ không ngại chỉ vì ngày hôm nay.
“ A Pao… pháo hoa pháo hoa đỏ…”
Tên chiến sĩ Miêu có nhiệm vụ canh gác qua khe hẹp nhìn thấy pháo hoa.
Tính toán cả rồi, hầm bí mật có thể nhìn thông vách núi nào họ đều tính toán sau đó muốn báo hiệu tấn công sẽ từ vách núi đó bắn pháo hoa.
Bốn ngày ăn lương khô uống nước đun sôi chờ đợi cuối cùng đã đến, Đợi đến đêm thật khuya bọn này bò ra, có 3-4 nơi như vậy trong trại, mỗi hầm chỉ có năm người.
Trên cổ bọn họ lủng lẳng hai bên treo hai bình dầu hỏa, quanh lưng gắn mấy thanh gỗ không hiểu là gì.
Bọn này toàn tinh anh người miêu, chân đi đất mình mặc áo bông không giáp tránh tiếng động, chỉ đeo trên người đoản đao, xung quanh thắt lưng gắn gậy gỗ.
Chia nhau ra hành động, bọn nay Miêu nhân trong đêm tối khom người mà đi như mèo không tiếng động, vì chắc chắn sẽ hành động buổi tối cho nên quần áo đen, chuẩn bị sẵn cả lọ nồi với mỡ để bôi mặt.
Dầu trải ra, nhè nhẹ đổ, không nên quá vội. Trạm canh là bên ngoài tường trại bên trong không quá khắt khe, đám chiến sĩ Miêu nhân dễ dàng bố trí lắm.
Lính canh Tráng vẫn bị pháo hoa thu hút, mấy ngày nay buổi tối thi thoảng có pháo hoa bắn , người Tráng lúc đầu nghĩ quân Miêu tập kích nên đề phòng hẳn lên.
Nhưng một đêm vài ba bận người Miêu giả thần giả quỷ nhưng không dám làm gì cho nên người Tráng kệ.
Hôm nay pháo hoa cũng bắn lính canh Tráng thì thào bàn tán, có chú ý nhưng không đề phòng, họ đâu để ý pháo hoa màu hôm nay là màu đỏ?
Đột ngộ từ rất nhiều nơi trong trại lửa bốc lên ngùn ngụt. Đám Miêu nhân cất đi bật lửa trốn vào các ngóc ngách chờ thời cơ loạn thoát thân. Mỗi trại này đủ ngàn người nếu là trại nhỏ sinh hoạt, trại lớn năm ngàn cũng có. Nhưng đám Tráng nhồi nhét vào đông người lắm vì không ai nguyện gió rét mà ngủ ngoài trời.
Nhà người Miêu 100% là gỗ chỉ có mái ngói gạch mà thôi. Cho nên tưới dầu cái chỗ nào cũng bắt lửa hà. Mà đã cháy lớn là đố dập.
Miêu nhân mỗi trại sống tập trung san sát. Đơn giản vì tìm được thẻo đất trên núi lập trại mà khó, trại hay nói cách khác là tập hợp các căn nhà gỗ của họ được khéo lép dựng vách núi chân đèo chen chúc nhà. Nên đã cháy to nhiều nơi là chỉ có heo nặng hẹo.
Loạn ầm ầm...
Người la hét kẹt trong biển lửa , kẻ muốn cứu hoả giúp người bên trong nhưng đây là núi cao kiếm đâu nhiều nước.
Ầm ầm ầm
Những tiếng nổ ầm ầm vang lên khắp nơi tròn trại, không ai hiểu chuyện gì xảy ra, quá loạn rồi.
Đám Miêu nhân tụ lại điểm hẹn đào móc chiến giáp khoác vội lên người, cầm lên khiên gỗ chuẩn bị đột phá.
Chỉ có hai mấy người nhưng quả cảm vô cùng bắt đầu dựa thế loạn mà tiếp cận các trạm gác.
Các trạm này một tay họ xây chứ ai? Ai hiểu đường đi lối lại hơn bọn họ?
Thanh gỗ lấy ra, xoay đế cạch , bốc khói rồi đếm:
“ i , o , pê, plo… ném”
Đọc thần chú một thằng bé Miêu tầm 16 tuổi ném thanh gỗ về chỗ chò canh.
Ầm một tiếng nổ lớn không hiểu sát thương ra sao nhưng khói thuốc súng mù mịt, tiếng la hét như cha chết mẹ chế tiếng Tráng vang lên.
Thằng cu Miêu lại rút thêm một đoạn gỗ bên đai hông đọc thần chú.
“ Xoau này, khói này.. đếm i o pê plo … ném này…”
Ầm .
Anh Miêu ơi anh chơi đã chưa? Anh chạy mẹ nó đi pháo sắp nã vô rồi.
Thằng bé vẫn tiếp tục.
Niệm thần chú.
Khắp nơi thần chú râm ran.. các chòi canh bị đánh cho tan hoang.
Đám Miêu biết thừa chỗ nào núp tốt, núp rồi đọc thần chú ném trộm bố ai đỡ được.
Đây là lựu đạn mới của quân Bố Chính hay nói đúng hơn là của Thăng Long – Bố Chính. Vì nếu cố tình tách rời hai nơi này mà nói riêng rẽ thì là thiếu sót.
Đây là lựu đạn hình chày của Đại Việt sản xuất, tuy hình chày nhưng không phải cấu tạo như lựu đạn chày thời hiện đại.
Thứ này là Ngô Khảo Ký thiết kế sau khi về Bố Chính và biết đúng là bên cạnh quặng sắt Thạch Khê có phát hiện mỏ Cerium đất hiếm mà còn nhiều hơn chì này.
Cerium thì làm được gì ngoài đá đánh lửa? cho nên bật lửa Bố Chính sản xuất hàng loạt phục vụ pháo binh, thậm chí dân dụng, thằng nào muốn đốt nhà hàng xóm giờ dễ lắm. Ra chợ mua ít dầu về cạch cạch là xong. Nói dùa thôi, dầu bán thắp cho dân là có chỉ tiêu đó, không phải đơn giản muốn mua là có đâu.
Có thứ này dĩ nhiên Ký nghĩ cải tiên lựu đạn tránh gió tranh mưa.
Cái chày gỗ cán kia là rời đấy có thể xoay, xoay một cái là đá lửa đánh cháy lên, đồng thời xoay cũng khiến bọc thuốc súng đen trong cán vỡ ra bắt lửa đốt cháy dây cháy chậm… cho nên mới có chuyện khói xì ra đếm 1234 ném.
Thứ này thuận tiện gấp 1000 lần loại châm lửa, tuy chế hơi mắc công nhưng thực chiến sẽ mạnh hơn nhiều. Hang này cũng là đến khi Ký xuất hiện ở Liễu Châu thì Thăng Long- Bố Chính mới hoàn tất một lượng vừa phải tầm 4 ngàn quả đưa tới. thuốc nổ 750gram cộng lung tung vào khoảng 1,3 kg, nói chung vẫn ném được, sát thương tạm ổn, gây hoản loạn sẽ thôi rồi. Không dễ bị bắt hỏa.
Cho nên đám chòi canh là dính hẹo.
Tất nhiên ném trúng hay không không biết, nhưng ầm một cái nổ cạnh ngươi một tiếng đã té đái rồi sợ hãi.
Lúc này đồng loạt sơn pháo từ bên ngoài nhắm vào Trại mà nổ vang. Pháo full nòng khó vận chuyển nhưng sơn pháo thì phải thuận tiện hơn nhiều.
Đêm nay đồng loạt ở ba trại phản công, không trại nào cứu được trại nào.
Lần này Miêu nhân quyết xanh chín cùng người Tráng.
Thằng Miêu niệm chú hơi nhiều mới phát hiện bỏ mẹ rồi…. vậy là ba chân bốn cẳng dưới làn đạn bò qua tường rào lăn ra ngoài như chó con….
Chó con hoảng loạn chạy vào rừng… không chạy nhanh chắc chết. Ở đây đã có Miêu đồng đội gươm đao sẵn sàng chờ hắn rồi. Vào đội ngũ đi, chuẩn bị đồ sát.
"Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy"
" Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh ?"