Nếu để người Bố Chính thay hết quan viên Thăng Long cũng không khó, nhưng thời này vùng miền tư tưởng ghê lắm.
Người Bố Chính làm quan quản người Thăng Long rất dễ gây mâu thuẫn.
Cho nên sau một năm mở lớp, không ít người đã vươn đến trung học. Vậy là Lý Từ Huy mới mùng 2 tết đã công báo toàn thiên hạ 15 thi viên chức lần đầu bổ xung các ghế trống mà việc xử quan viên để lại.
Đề mục là Lý Từ Huy ra. Nội dung thi là sách giáo khoa từ sơ cấp đến trung học học lực khá trở lên có thể tham dự
Riêng sách Đạo Đức thì Lý Từ Huy không chịu được đám Hủ Nho Hàn Lâm Viện cãi nhau cả năm không xong. Nàng đến tận nơi cầm về, ba ngày ba đêm gạch gạch xóa xóa mấy tư tưởng hủ nho trong đó tạm thời cho xuất bản một loạt làm tài liệu ôn thi, thí sinh đến Thăng Long lấy đó mà học vội.
Lần này thi không có cài gì tiến của hiếu liêm gì cả. Chỉ cần không phạm pháp, không có tiền án. Gia thế trong sạch, có chứng nhận đang học trung học đều có thể tham gia.
Tức là 48 vị trí kia chỉ là người Bố Chính tạm thời nắm để vận hành tôt triều đình.
Lần này Lý Từ Huy mới chỉ gõ quan viên từ lục phẩm đổ xuống. Nói cho đám Hủ Nho hiểu, chị thừa sức thay các chú bất kỳ lúc nào.
Hành động quyết đoán sắc lém của Lý Từ Huy khiến cho tất cả âm thanh phản đối nàng tắt ngấm.
Giờ đây thế gia đang điên cuồng cấp chứng nhận cho con em mình đi thi.
Còn Hủ Nho giới thì đang cuống cuồng nghĩ cách ứng phó, nghĩ xem bên cạnh mình ai là Ưng Vệ, nghĩ xem mình làm đã làm gì xấu tìm cách xóa dấu vết.
Thời gian đâu đi âm dương quái khí việc phụ nữ làm Hoàng.
Thời gian này công báo luôn nhải đi nhải lại sự tích Hai Bà Trưng cùng Bà Triệu oai hùng. Những phân tích, những sự tích được mổ xẻ trong báo.
Kinh khủng nhất là ngày 4 tháng Giêng một công báo mới được đăng lên. Con em Thăng Long, nữ giới đầy đủ các điều kiện như đã nói đều có thể tham gia công chức.
Các vùng khác nữ giới học tập cho tốt, năm sau công chức có phần các ngươi.
Lệnh này Trực tiếp ban không qua trung thư tỉnh, Thượng thư tỉnh hay Môn Hạ Tỉnh… Là Minh Huy Thánh Thiên Hoàng Đế bá đạo thông qua.
Sợ hãi.
Đây là tỏ rõ quyết tâm của Đế Hoàng.
Ai muốn cản, ai muốn chống thì đứng ra.
Lại nói thế gia khóc, họ không ngờ còn có chiêu này, tư tưởng trọng nam khinh nữ khiên cho bọn họ chỉ cho con cháu nữ giới học tiểu học là đủ. Biết chữ tốt rồi. Giờ có làm giả chứng nhận đi thi chỉ xấu mặt.
Sở dĩ chỉ ban Thăng Long nữ sinh tham dự công chức thi vì Lý Từ Huy cũng ý thức vấn đề này. Ở Thăng Long tỉ lệ nữ sinh đi học trung cấp còn có lác đác, ở các vùng khác hầu như chưa có.
Thiên hạ điên cuồng còn đâu thời gian đi quái khí này nọ Lý Từ Huy?
Khối chị em đang ôm chăn khóc, tại sao lại bỏ học cưới chồng.
Tất nhiên cho thêm nữ vào thi công chức vào thời điểm này còn quá sớm. Nhưng thực sự hành động của Hủ Nho quá làm Huy chán ghét.
Giới nào chẳng có thế mạnh riêng, nếu so mỗi IQ thì ai thua ai đâu. Một lũ dùng tư tưởng hủ nho bại hoại dựng lên chủ nghĩa nam tử cực đoan.
Nam tử chủ nghĩa được vì nhiều người nam tử như vậy cực tốt, biết mình sinh ra tiên thiên có cơ thể khoẻ mạnh hơn nữ giới nên có tinh thần bảo vệ, lại thông hiểu nên có tinh thần tôn trọng. Đã tôn trọng nhau thì cái gì cũng dễ nói. Loại chủ nghĩa nam tử này thật sự là tự hào của nam giới, và nữ giới cũng ngưỡng mộ họ. Điển hình là Huy ngưỡng mộ Ký.
Nhưng có những thể loại cực đoan chủ nghĩa nam tử coi khinh phụ nữ, thấy giới nam có những ưu thế trời cho nhiều hơn phụ nữ mà áp bức họ. Ông giỏi ông ra thiên hạ mà so với đàn ông tốt trong thiên hạ, ở nhà bắt nạt vợ con thì có gì hay? Cho nên Lý Từ Huy cực ghét loại người này mà vả mặt.
Ngô Khảo Ký không biết Đại Việt đang bao nhiêu sóng, bao nhiêu đập, bao nhiêu đá tảng chặn dòng. Hắn vẫn đang mải mê với chinh chiến của mình.
Người Miêu nhiệt tình phấn đấu.
Ngô Khảo Tích mài đao xèn xẹt chỉ chờ đủ trang bị sẽ phản công.
Ngô Khảo Tước mang 25 vạn Kỵ Binh đội tuyết đến bờ Hoàng Hà, thật ra chỉ có 5 vạn thật đánh còn lại là dân du mục đến đây cắm trại.
Dân du mục vào trong tường thành tránh rét cho nên đối với họ ở đâu chả là ở, cắm cái lều là xong. Đại Khả Hãn bảo họ cắm ở đâu họ cắm thôi. Ngô Khảo Tước rất rất tặc
Tất nhiên không đùa. Mười vạn bộ binh gốc Hán được điều động đến hai thành Hàm Đan và Liêu Thành phối hợp biên quân ở đây canh chừng quân Tống cắn ngược. Có 4 triệu dân Hà Bắc thì Tước cũng không thiếu bộ binh, có điều bộ binh Bắc Nguyên là lạ. Họ là cưỡi ngựa di chuyển, lúc nào chiến đấu mới xuống đất tung tăng.
Cũng phải thôi Bắc Nguyên cái gì thiếu không thiếu ngựa.
Cho nên đánh cùng Bắc Nguyên phải cận thận chuyện này, bộ binh của họ di chuyển tặc nhanh, và sức khỏe luôn ổn định, có phải đi bộ đâu chẳng không ổn. Nó không khác gì chuyển binh bằng tàu hỏa ra tiền tuyến của quân hiện đại.
Miêu Nhân Lĩnh vẫn đánh tưng bừng.
Người Miêu đã vốn là bản năng đánh du kích trên rừng cao núi sâu, nay qua tay nhào nặn của chuyên gia du kích chiến Bố Chính nó lại lên một tầm cao mới.
Những hình thức ngụy trang như cây lá quần áo bôi bùn mặt bôi đen tất thảy đều được dùng.
Thậm chí giáp lưới là mặc bên trong chỉ cách thịt một lớp vải thổ cẩm áo bong mặc bên ngoài cho đễ bôi bùn bẩn.
Một đám người Miêu ẩn hiện tốc độ như gió trong rừng. Ngay cả chuyên gia du kích sĩ quan Bố Chính cũng hãi hùng. Ông hông hề muốn ở trong rừng hay trên núi đối mặt với một đám quân như người Miêu này.
Nói thẳng người Miêu nhanh nhẹn nhưng vóc dáng nhỏ, thể lực hơi yếu, nọ có thể bắn cung tốt nhưng toàn là cung mềm. Nhưng Genoa nỏ vào tay những người này thì quá nguy hiểm. Sĩ quan chắc chắn phải báo điều này với Ngô Khảo Ký để hạn chế cung cấp loại vũ khí này cho người Miêu sau này.
Nỏ người miêu cũng có, nhưng độ linh hoạt, tin cậy, tầm xa, sức sát thương đều là rất kém nếu so sánh Genoa nỏ. Do đó như cá gặp nước, như rồng gặp mây, người Miêu lâm vào điên cuồng săn giết những toán linh Tráng đi lẻ, khiến bọn lính Tráng chỉ có thể tụ thành các nhóm lớn.
Nhưng kể cả như vậy thì người Miêu những tinh anh có tốc độ cao vẫn không tha, bí mật phục kíc ám sát rồi dùng tốc độ chạy, đuổi theo thì rất dễ dính các loại bẫy săn thú của người Miêu cài khắp nơi.
“ Dùng khiên che chắn tiến lên, không cần để ý chó Miêu… công trại hủy ruộng bọn nó.”
Chỉ huy người Tráng ra lệnh, hòa thượng chạy còn miếu, đạo sĩ chạy còn quan. Người Miêu chạy lung tung bắt không nổi thì còn Trại, nhổ hết trại xem bọn họ sống đâu.
Đêm tối trong một hang động bí mật trong núi, nơi này đầy người già, phụ nữ cùng trẻ nhỏ.
“ Vua Miêu, chúng ta đánh chứ? Chúng đã tiến vào hai trại, chỉ canh gác một chút bên ngoài, có thể đánh rồi?” Một tên trại chủ ra lệnh.
“ Chưa đánh vội, chờ chúng chiếm thêm vài Trại thì mới phát động, lúc này chúng vẫn còn đề phòng… thương vong khi rút lui là bao nhiêu?” Vua Miêu chăm chú hỏi.
“ Lúc rút lui phải diễn như đánh thật cho nên một số ít không chạy kịp, bị giết một ít bị mắt một ít tầm mấy chục người” Trại chủ Miêu trại vẻ mặt hơi buồn.
“ Nghe như dặn để lại hai khẩu sơn pháo?” Vua Miêu lại hỏi.
“ Để lại… chúng ta sẽ bắt chúng trả cả gốc cả lãi..” Thủ lĩnh Miêu Trại hận thù gương mặt.
“ Yên tâm, người trại ngươi đặc không chết oan, gi lại người hi sinh đi thượng quốc người sẽ đền bù, chúng ta sẽ trả thù…” …. Vua Miêu âm trầm khẽ nói, giọng rít qua kẽ răng, hắn lòng hận thù cũng lên, nợ cũ thù mới, lần này cùng người Tráng thanh toán hết một thể.
Tiên Phong doanh quân Đại Việt. Âu Phi binh dã rút về từ lâu, lúc này lại chuyển đến toàn là binh Mường, binh người vung cao giỏi đánh trên núi.
Chủ tướng tiên phong Đỗ Thần đứng quan sát địa hình xa xa…. Đón chờ địch quân đến.
“ Con mạ mấy thằng kia còn làm gì dưới đó?” Đỗ Thần chợt thấy có toán binh sĩ đi xuống thì quát lớn..
“ Chuẩn Tướng, đám này đi đái đấy…” Một tên binh sĩ cười khả ố.
“ Nín mẹ nó lại, muốn chết là, xuống kéo hết chúng lên…” Đỗ Thần gào lớn ra lệnh.
Một đám binh sĩ ào ào chạy xuống kéo mấy thằng ngu quần đã tụt hở mông lên phía trên.
Phùng Nghi hăm hở dẫn theo Lưu Trọng Lữ tiến về phía trước, xung quanh hắn thân binh bảo vệ trái phải. Mẹ nó đường đi quá khó nhằn, trời lại tuyết, binh sĩ thiếu giày cái đường này đi một buổi là giày hỏng, phải lấy bào áo quấn chân thay giày, không thì chỉ có thể dùng cỏ mà bện, cho nên 60km đi mãi mấy ngày mới tới.
Cũng may Trương Thủ Tiết còn nể tình cho một vạn quân mang tiếp tế phía sau nếu không chắc lại xấu hổ quay về mất hết mặt mũi.
Lần này Phùng Nghi cũng không tính đánh thật, chỉ là đến nơi xây doanh dọa dẫm một chú sau đó về nhà ba hoa phét lác Lưu giám quân anh dũng thần võ dọa sợ quân địch, chỉ cần như thế tấu về là có công, Lưu Giám quân vui thì ngày lành của hắn đến.
Chứ quân Đại Việt tuy bị tuyết lớn nhốt trong núi 15 ngày tinh thần rệu rệu nhưng bọn họ có mười vạn quân đấy. Tất nhiên trong cốc chật hẹp, mấy ngàn người đánh nhau đã khó, 10 vạn cũng như một vạn thôi. Đánh không lại thì quay đầu đi, nói chugn đóng quân xa xa địch là được, có động thì rút thôi. Đơn giản, cái cọc công lao này phải cầm, Lưu Giám quân là phải nịnh.
Đúng lúc này thám báo quay trở lại báo cáo.
“ Khởi bẩm Giám Quân Đại nhân, bẩm chỉ huy, phía trước tầm 8 dặm phát hiện tiên phong Man Việt, ước tính gần vạn quân, đang đóng trại… chúng có vẻ mệt mỏi ốm yếu lộn xộn”
Vị này thám báo tường thuật lại những gì hắn thấy.
“ Phùng chỉ huy tấn công luôn sao?” Lưu Trọng Lữ hưng phấn xoa tay.
Phùng Nghị ánh mắt đảo một vòng suy nghĩ dùng cách nào đó lựa lời nói vì hắn thực không muốn đao thật thương thật chém giết.
“ Lưu Giám Quân đánh dĩ nhiên chúng tan tác rồi, có điều quân ta mới đến đây quá mệt dù đánh thắng cũng không có sức đuổi đến lúc đó công lao không được bao nhiêu lại nhọc lòng Giám Quân Nghĩ kế lãnh đạo. Hay là cắm trại nghỉ chút chút ăn uống rồi tối hãy tập kích. Giám Quân anh minh thần võ giúp tôi suy xét cách này có thiện không?” Phùng Nghị nhỏ giọng thì thào.
“ Có lý…” Lưu Giám nghe vậy vào tao cho nên thích lắm.
“ Bay đâu cho dựng trại đốt lửa thổi cơm tối nay công địch chém tướng. Ai có thủ cấp địch ta sẽ thượng tấu triều đình ban thưởng.” Lưu Giám to giọng hô lớn ba quân làm như đây là ý của hắn vậy.
Thế là ba quân Đại Tống nhanh chặt cây cắm trại đốt lửa thổi cơm.
Lầm đầu tiên được lãnh đạo đông vậy người Lưu Giám hứng trí bừng bừng đi từng nơi chỉ đạo xây trại lung tung cả lên.
Phùng Nghị chỉ đành đi sau bồi tiếp cùng dặn dò kín thuộc hạ đi sau bố trí lại. M
"Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy"
" Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh ?"