Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 462: Kỳ mưu chỉ là mưu sĩ




Lại nói Miêu Tráng đánh nhau nổ thật to, nổ rất mạnh rất nhiều. Nhưng họ đánh tít phía Tây Miêu Nhân Lĩnh, Phùng Nghị tai chó hay sao mà thính thế nghe được? Gần 80 km đấy nghe nổi không?

Thế không phải tiếng pháo Miêu Tráng bem nhau hoá tiếng sấm giữa trời đông mưa tuyết à? .

Phùng Nghị còn ngạc nhiên, hắn nghe thấy sóng biển rì rào vỗ bờ kia. Phùng Nghị hắn là người Lâm Nghi Sơn Đông, quê hắn là ven biển cảng Liên Vân, ngày ngày sóng vỗ rì rào.

Nhớ quê quá cho nên ảo giác?

Phùng Nghị thều thào thở dài kéo chăn.

Không đúng tiếng sóng rì rào rất chân thực ngày một lớn hơn.

Không ổn.

Phùng Nghị điên cuồng bò ra khỏi doanh lao lên phía núi đá cao rừng cây bên trái.

Hắn đoán ra là gì rồi.

Lưu Giám Quân đâu?

Thôi mặc kệ lo mạng trước đã.

Lũ quét bao mạnh?

Không biết, nhưng một con sóng lớn từ phía Tây ập đến nhấn chìm quân doanh.

Nói nhấn chìm cho oai, nước cũng lên tới trên háng và bụng thôi không quá cao. Vả lại sóng qua đi nước cũng thong thả rút về bờ sông.

Tuy thế nước không mạnh, không coi là đại Hồng thuỷ nhưng Phùng Nghị biết hai vạn quân của hắn xong rồi.

Trại doanh tan nát, lòng người bàng hoàn quân tướng lạc nhau, đội hình không có. Lũ quét qua là quét toàn quan dọc thung lũng.

Thời tiết chết tiệt tuyết lất phất rơi khắp nơi ướt át hắn không để ý đến mực nước sông, ai ngờ quân Đại Việt chơi khốn nạn, mà Đại Việt sao làm được lũ hắn cũng không hiểu. Nhưng lúc này không cần hiểu vì việc cấp bách là tụ quân phòng ngự nếu không Đại Việt đánh đến là chết.

Cái Phùng Nghị lo lắng đã đến ngay lập tức, hung thần, tử thần xuất hiện. Chưa phải người Việt mà là những đôi mắt mèo lấp loé trong đêm chuẩn bị bắt chuột.

Người Miêu đã chờ rất lâu rồi.

Đèn bão sáng lên, đuốc thắp lên săn đầu người bắt đầu.

Quân Tống toán loạn đội hình không mũ giáo vũ khí chạy lên hai bên điểm cao núi rừng. Dĩ nhiên…. Là chuột , ở đây rất lắm mèo đang chờ. Mèo này ăn gà , ăn thóc nên đem chuột đi đổi.


Vậy Đại Việt đã làm gì?

Như đã nói Quế Lâm là thủ phủ mà người Tống dựng lên để quản lý Quảng Nam Tây Lộ.


Lý do? Tại sao không lấy thủ phủ là Ung Châu cho đồng bằng nó rộng lại chui vào Quế Lâm.

Đơn giản vì Quế Lâm gần Tống trung ương, người Bắc Tráng bị Hán Hoá nặng tập trung ở đây dễ quản lý.

Giống như giờ Đại Việt thu Quảng Nam Tây Lộ làm Bắc Việt thì cũng đặt thủ Phủ Bắc Việt Long Ký ở Ung Châu, gần Đại Việt dễ tác động, dân Việt di cư đến cũng ở đây dựa lưng đất mẹ.

Thế thôi nguyên nhân chỉ đơn giản vậy.

Vậy Quế Lâm có gì đặc biệt? như đã nói có sông đào thông qua Hưng An, từ Hưng An sẽ đến Vĩnh Châu rồi chạy một mạch đi Trường Sa, Từ đây hàng hóa giữa Đại Tống và Quảng Tây thông thuận giúp Đại Tống quản lý tốt Tây Nam vùng.

Nói chung là sông đào chạy qua Quế Lâm đã nói, nhưng con sông này bắt nguồn từ đâu mới đào nới ra chứ?

Nhưng Sông từ Quế Lâm còn có đoạn chảy về Hạ Châu đến gần Hạ Châu thì bám theo dãy Giang Cải ngược về Trường Sa.

Ngô Khảo Ký tiên vào và dừng lại vì cóc dám đi tiếp. Thằng chó Lưu Kỷ mà chơi trò ngăn sông rồi phá đập là dễ toang lắm.

Tất nhiên ngăn sông phá đập không đơn giản như vậy, Ngăn quá xa thế nước đến nơi là hết không tác dụng, sông Li giang không như sông Hoàng Hà.

Ngăn quá gần thì sẽ bị phát hiện ngay. Vả lại không thể tích nước quá lâu, đập tạm không thể tích được nước quá 4-5 ngày, cho nên chỉ có thể tức thời xây nhanh và phá.

Cái này là nghệ thuật.

Cho nên Ngô Khảo Ký có tai mắt là người Miêu luôn phải canh chừng việc Lưu Kỷ xây đập đâu đó, nhưng muố xây hắn phải ép sát quân Ngô Khảo Ký tầm 30-40km xây rồi phá mới có tác dụng. Ngô Khảo Ký còn chết dí bên Miêu Nhân Lĩnh- Lệ Phố thì cách đó không tác dụng.

Nếu Lưu Kỷ đi vào xây đập sẽ bị Miêu nhân phát hiện và phá ngay.

Nhưng lần này phát hiện 2 vạn quân Tống tự nhiên ngu ngu tiến vào, dĩ nhiên Ngô Khảo Ký ăn một cái rồi.

80km quân Tống đi có nhanh cũng 4 ngày, thừa đủ tích nước xâu đập rồi cho bộc phá làm cái ầm.

Thế nước không khủng khiếp không giết quá nhiều người nhưng xẽ quét hết vật tư lương thực, lều bạt … hai vạn người ướt át đói rét có thể sống ở cái thời tiết này?

Lại thêm người Miêu đi săn…

Thôi đừng nói nữa… Ngô Khảo Ký mặc niệm cho 2 vạn Đại Tống quân.


Cảm giác thung lũng như cái máng nước, nước lượng lớn đổ vào sẽ tràn lên hai ben máng quét cả hai bên bờ. Nói thật một chữ đó là ác.

Mùa này nước không thậm chí cạn, nhưng mà tuyết rơi, tuyến rơi mà không băng đóng tan luôn thì không khác gì mưa nhỏ rả rích. Vì thế tích nước chỉ hai ngày là rất gớm rồi.

Đại Việt chờ quân Tống quá lâu phải hai lần gia cố thêm đập, hai lần tháo bớt nước mới chịu được.

Tất nhiên muốn thành công yếu tối người Miêu rất quan trọng. Thám tử của Tống không thể đi sâu quá vị trí đóng quân tiên phong của Đại Việt. Đi quá sẽ bị săn ngay.

Lại nói lúc này quân Đại Việt cũng không vội, vội cái gì, người Miêu còn đó, chẳng nhé giờ qua tranh đầu người với họ?

Cho nên Đỗ Thần tiên phong quân là án binh bất động trên chỗ cao, sau đó chờ thế nước đi qua thì ra lệnh cho quân mang bè gỗ mới đóng đến đặt sẵn bên sông. Ngày mai sáng rõ cưỡi bè đi săn không muộn.

Lại nói ở phía bên kia chiến tuyến, người Miêu thắng dòn, quân Tráng đã loạn đến vậy còn không thắng được thì thôi đi.

Tráng quá loạn không có sức phản kháng, chạy ra theo kiểu lẻ tẻ đều bị giết hay bắt lại. Từng toán quân Miêu chốt sẵn ở những chỗ có thể thoát ra được rồi.

Hi sinh ba cái trại, tổn thất người không nhiều nhưng ít nhất tiêu diệt cả vạn người Tráng, bắt sống nhiều vô số kể.

Hi sinh ba cái trại này là Đại Việt phải đền, chuyện này nói rõ rồi, sau này các trại khác sẽ giúp 3 trại xây dựng lại.

Lưu Kỷ chết trân trên ghế khi nghe tin tức, ba vạn quân trên núi một đêm bị quét ngang, hai vạn quân đã đi gần đến Liễu Châu giờ quay lại còn kịp không.

Còn lại 4 vạn quân trong tay ở Quế Lâm hắn phải làm gì?

Sáng sớm tinh mơ, tin thắng trận phấp phới bay về, chúng tướng chân thành đến chúc mừng Ngô Khảo Ký.

Thật sự đánh quá đã, quá trí, thế này mới gọi là dụng binh.

Lấy tiền đập người, không tốn một binh một tốt khiến cho quân địch cả Lưu Kỷ lẫn Đại Tống thiệt hại nặng nề.

Chỉ là hơi tốn tiền nếu người Miêu đòi chiến công.

Không sao…

Đại Việt có tiền

Nhưng chúng tướng hôm nay lại được chứng kiến một phe bẻ lái cực gắt Ngô Khảo Ký.

Không đánh Hạ Châu nữa mà ngược dòng Li Giang, đi bè về phía Quế Lâm.

Vì trước đây không quá hiểu địa thế mới chơi trò ép Hạ Châu. Nay đến nơi điều tra kĩ càng như vậy không lẽ nào vẫn khư khư ý cũ.

Giết xong hai vạn quân Tống ở Li Giang đoạn Lệ Phố Lĩnh thì bố bảo quân Tống cũng không dám vào bằng lối này.

Chỉ cần cho 2 vạn quân thủ ở đây cộng thêm Miêu nhân phối hợp trên núi đánh xuống. 10 vạn quân Tống nếu dám vào thì lại nước Ngập Thung Lũng chiêu cũ, vào bao nhiêu giết bấy nhiêu.

Quân Tống chắc chắn biết khó mà lui, nhưng Ngô Khảo Ký không thể để chúng lui, thông tin kênh đào ở Quế Lâm đã đến tai Ký. Hôm qua bắt được quá nhiều tù binh Tráng trong đó không ít nhân vật cao cấp.

Kênh đào từ Quế Lâm có thể vận hàng đi Vĩnh Châu và trực tiếp đi Trường Sa, không cần đi Hạ Châu Sâm Châu cũng vẫn hội họp được quân của Bắc Mân Vương thị. Vây tránh được chủ lực Tống lại tạo thành thế vây chết chúng cớ sao không làm.

Muốn chuộc chỗ quân này Tống Béo phải phun bao máu?

Cho nên phải tranh thủ đi càng nhanh càng tốt, nếu quân Đại Tống nhìn ra mà biến chiêu bảo vệ Vĩnh Châu thì quá dở.

“ Kế hoạch là vậy, các ngươi ai có bổ xung?”

Ngô Khảo Ký sau khi nói kế hoạch thì ung dung ngồi lại vị chí Thống Chế mà hỏi.

“ Kế hoạch Thống Chế đưa ra bề tôi không dị nghị, nhưng lần này xin cho tôi xuất binh làm tiên phong , dù sao tôi vẫn quen thuỷ chiến.”

Lý Kế Nguyên đứng ra xin.

“ Ông đùa à, ta mới đang là tiên phong , ngươi Lý Kế Nguyên đánh thuỷ chiến giỏi, quân Tân Hưng không biết thuỷ chiến?

Đỗ Thần thấy người chiếm vị trí của mình thì nhảy ra.

“ Ngươi đã lập công lớn đánh 2 vạn quân Tống, giờ còn muốn công đánh Lưu Kỷ, ở đâu có kiểu tham lam này?” Lý Kế Nguyên cáu.

“ Ta..”

“ Thôi được rồi… Lý Kế Nguyên tiên phong đi Quế Lâm. Đỗ Thần, phòng thủ nơi này rất quan trọng, để Tống lọt vào chiếm Liễu Châu cắt đường lui thì sẽ rất mệt cho nên nhiệm vụ của ngươi quan trọng, làm tốt lại tính ngươi một công lớn” Ngô Khảo Ký phán xử.

“ Cảm ơn Thống Chế…” Đỗ Thần chap tay lui.


Nói thật đám tướng sĩ đi theo Ngô Khảo Ký cảm thấy lâm li sung sướng hơn đi cùng Ngô Khảo Tích nhiều.

Thì rõ rồi kỳ chiêu diệu kế luôn có cảm giác sảng khoái hơn bày binh bố trận quy củ đánh.

Nhưng thật ra thì Kỳ mưu luôn chỉ đánh những trận nhỏ và trung bình, những trận đại chiến lại toàn là quy quy củ củ mà đánh.

Ví như đánh Ung Châu trong lịch sử tính là kỳ mưu dương tây khích đông loạn lên, nhưng trận Như Nguyệt mới là trận lớn và chẳng gì mưu khế, là quy củ công thủ chiến.

Cho nên mấy ông hay dùng kỳ mưu chưa hẳn là danh tướng. Nhưng luôn cho người khác cảm giác sảng khoái và tung hô.

Lại như ví dụ Khổng Minh, ai cũng tôn xùng này nọ lọ chai. Ai cũng thấy cách đánh của ông ta lâm ly bi đát. Nhưng có ai hỏi vì sao xếp hạng các đại tướng hàng đầu thế giới không có ông ta mà lại có Hưng Đạo Vương của chúng ta?

Đơn giản ông ta chỉ là một tên mưu sĩ lắm kỳ mưu mà không phải la một nhà quân sự thực thụ như Trần Hưng Đạo của Đại Việt hay Hàn Tín của người Hán.

Trận duy nhất Khổng Minh cầm quân theo đúng nghĩa tổng chỉ huy là ra Thục phạt Nguỵ. Đánh như hạch.

Cho nên đừng thấy kỳ mưu kỳ mưu kỳ mưu là hay, đó vẫn là tiểu thông minh nâng cao drama cho truyện thêm hấp dẫn. Tài năng quân sự thật sự vẫn phải là dàn quân chiến trận quy mô.


He he he













Tông môn có đệ tử tấu hàì không hạn cuối, vô sỉ vô cực đọc cười bung chỉ, cười văng cái nết ra ngoài.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.