Miêu nhân do Vương Khạm Kiết một đầu đang đánh to với quân người Tráng của Lưu Kỷ .
Lưu Kỷ hiểu rõ địa hình nơi đây như lòng bàn tay, hắn không bao giờ dám vào cốc phía Quế Lâm – Hạ Châu để tập kích hậu quân của Ngô Khảo Ký, chỉ dám đi đường Quế Lâm- Liễu Châu công chiếm Liễu Châu thôi.
Thật thì lúc đầu Ngô Khảo Ký cũng không quá để ý đâu. Nhưng sau khi đến vị trí nghỉ quân này điều tra tình tình xung quanh kỹ càng thì hắn mơi vạch ra kế hoạch này, kế hoạch là gì từ hãy bàn.
Lưu Kỷ không thể không công đánh đám người Miêu, vì không đánh gục người Miêu hắn không thể đánh vào Liễu Châu khóa đuôi quân Ngô Khảo Ký được.
Lực lượng khá chênh lệch, bên Miêu người chỉ có tầm 1 vạn tráng binh chỗ này, còn bên Lưu Kỷ có đến bảy vạn, tất nhiên Lưu Kỷ không thể mang cả 7 vạn đi công núi, hắn chia ba vạn công núi, Hai vạn chờ cửa cốc, chỉ cần ba vạn kia lên núi phong tỏa được người Miêu thì hắn sẽ lao vào cốc nhanh nhất đến Liễu Châu.
Không phải người Tráng hoàn toàn không biết Sơn chiến mà là họ sơn chiến kém hơn người Miêu thôi. Nếu để Đại Việt quân nhánh Đồng Bằng đi sơn chiến với người Tráng là toang ngay.
Pháo ta cũng có Lưu Kỷ thét lớn trong lòng , hận người miêu chọc phá kế hoạch của hắn.
Pháo của Lưu Kỷ là một phần mua của Bắc Mân Vương thị, chất lượng kém, nặng nề. Sau này hắn mới thu được của Kiều Thạc 100 pháo tốt cùng thuốc nổ mạnh của Thăng Long, nhưng hắn chưa dùng thứ này đánh Miêu vì lúc đó quân Đại Việt công đến rồi.
Mới mấy ngày trước Lưu Kỷ dẫn quân vào cốc bị Miêu dân tập kích bất ngờ cho nên phải chạy thục mạng. Nhưng hắn đã nhìn thấy rõ, pháo Miêu Nhân chỉ tầm 700m không đến, So với pháo hơn ngàn mét của hắn không thể so ( vì Lưu Kỷ chỉ có thuốc nổ Thăng Long , thuốc nổ này vẫn là công thức sai vì lúc ấy Lý Từ Huy chưa về Thăng Long, Tống Kiệt thì vẫn giữ công thức chuẩn cho bản thân mà không nói cho Thăng Long Lý gia, tất nhiên thuốc nổ Thăng Long vẫn mạnh hơn thuốc nổ Vương thị vì quặng của Vương thị quá tồi).
Ầm Ầm Ầm.
Mấy chục khẩu đại pháo hú họa bắn lên núi dọa nạt, Nói thật rừng núi âm u, nếu không tìm được trại người Miêu thì pháo không có tác dụng, cho nên mới nói người Miêu trên núi rất cứng. Đi khiêu khích khắp làng khắm xóm mà chưa thực sự bị đấm vỡ mồm lần nào.
Lưu Kỷ cho quân lên núi, hắn chia quân nhóm nhỏ 7 người. Không có trường thương binh, trên núi khó đánh vũ khí dài. 3 đao thuẫn binh dạng đao nhỏ cầm 1 tay. 2 trung đoản đao cũng là lưỡi đao ấy nhưng cán dài hơn tầm 70 cm có thể cầm 2 tay vươn xa tầm chiến. Không quá vướng mà còn có ưu thế dài hơn đao kiếm bình thường, 2 cung thủ.
Tất nhiên cung thủ hiếm. Lưu Kỷ chỉ có tầm 6 ngàn cung thủ chất lượng, chỗ này tấn công lên núi hắn đã tung vào một nửa. Trên núi không có cung thủ mạnh áp chế coi như toang.
Quân Miêu ít thật, và cũng không quy củ tác chiến như quân Lưu Kỷ, dù sao Lưu Kỷ cũng học không ít binh thư Đại Việt. Sáu năm huất luyện người Tráng ở Quảng tây hắn đã cho ra một đạo quân mạnh mẽ.
Người Miêu tác chiến trên núi cũng độc đáo. Họ đi nhóm ba thường là một khiên hai cung tên hoặc nỏ. Đánh chủ yếu là núp lùm bắn rồi lợi dụng địa hình chạy trốn.
Không có cách nào khác, đây là cách đánh của người thiểu số đối với người số lượng đông hơn. Tất nhiên nếu ngang số quân thì người Miêu sẽ ngao ngao, meo meo mà xông vào chiến luôn trực diện.
Véo véo… phập phập…
“ Bắt lấy chó Miêu.. chúng phía kia”
“ Véo véo…. Phập… á….”
Vô hạn tập kích, bất kỳ gốc cây lớn nào cũng có thể là một tên Miêu đứng phía sau giơ lên nỏ Đại Việt bắn cái rồi cong đít chạy.
Bất kể lúm cây bụi nào đều có thể là mũi tên bay ra.
Không thể đoán nổi ngươi tại sao lại ăn tên.
Như mọi người đã biết, nỏ Bố Chính loại tầm trung sát thương 50-70m đã chế thành kiểu thân chẽ hai mở gập để lên tên.
Tất nhiên loại này rất khó chế khó bảo dưỡng cho nên chỉ trang bị lực lượng tinh nhuệ , lực lượng đặc biệt. Vệ Cảnh công an cũng được trang bị nỏ loại mở gập nhưng là loại nhỏ tầm sát thương chỉ 30m dùng khống chế tội phạm, cái này dễ chế hơn.
Phần đa thường binh Bố Chính vẫn là dùng nỏ Genoa bình thường cánh thép, bộ lên tên dây là một thanh gỗ cứng bản lề móc cổ điển.
Loại này dễ chế hàng loạt số lượng lớn chất lượng đảm bảo tầm bắn xa cho nên vẫn được trọng dụng..
Không thể tưởng tượng nổi thứ này đặc biệt phù hợp phong cách đậm du kích chiến của người Miêu Lén lút, bắn lén, chuồn, lên đạn tên, lại lén lút. Vô tận tập kích, thậm chí nhóm mấy chục người cũng khiến cả ngàn người đau khổ chịu đựng vì không leo núi giỏi bằng, không thông địa hình.
Lại thêm nỏ genoa có thêm lưỡi gà giữ tên có thể bắn mọi góc độ linh hoạt. Nằm bắn, đứng bắn, ngồi bắn, nghiên người bắn, đủ góc độ. Thậm chí không thò đầu ra ngoài, chỉ đưa nỏ thậm thò qua tảng đá hốc cây bắn loạn, dĩ nhiên trường hợp này hiếm.
“ Vua Kiết , ta lại giết hai người Tráng , có được đổi đầu lấy gà thóc không? Nghe nói bên Lệ Phố giết quân Tống được lấy đầu người đổi.” Một tên Miêu binh ngao ngao quay về nơi trú ẩn hô lớn.
“ Ngao ngao cái gì, đầu người đâu? Không có đầu người lấy gì đổi?” Vua Miêu cũng rất rầu rầu.
Cách đánh này tốt, quân địch thương vong nhiều nhưng mà không có đầu người, không thể xông ra cắt đầu được , phải chạy.
“Không sao, Thống chế dặn dò, danh dự người Miêu tin được, tin tưởng dũng sĩ Miêu sẽ không báo láo để hưởng công lao. Làm vậy nhất phách cũng không lên trời được… vậy nên cứ ghi lại sau này thượng quốc trả công”
Nói đùa Ngô Khảo Ký sao để Vua Miêu tự do tác chiến được? Luôn có một sĩ quan xuất thân thân binh cận vệ Ngô gia thông thuộc binh pháp, dày kinh nghiệm chiến đấu đi theo để hướng dẫn đưa ra chủ đích. Cái mà Vua miêu khoe khoang là mưu kế của hắn là do vị này dạy ấy ạ.
“ Thật Thống Chế thượng quốc nói vậy?”
Vua Miêu hai mắt sáng chưng.
“ Các con nghe rõ chưa? Ghi chép lại đổi đầu người lấy gà thóc, nghiêm cấm ghi láo đừng làm mất mặt dũng sĩ Miêu tộc chúng ta… ai ghi láo đuổi khỏi Miêu Nhân Lĩnh” Vua Miêu ngao ngao hét lớn.
“ Vua Miêu bé tiếng, chúng ta là đang ẩn nấp” Sĩ quan Đại Việt bực mình, không phải ngươi vừa quát binh Miêu tội ngao ngao sao? Bây giờ ngươi đang ngao ngao meo meo đấy.
“Ha Ha nhầm lẫn, phấn khởi quá nên nhầm lẫn… thượng quốc người thật tốt” Vua Miêu cảm thán.
“ Vốn dĩ là tốt… các ngươi nếu có điều kiện đi Kinh Đô Đại Việt sẽ thấy, nơi đó có không ít sứ thần đồng minh của Đại Việt, chưa ai nói người Đại Việt không tốt cả” Sĩ quan Đại Việt khoe khoang.
“ Đánh trận xong ta đi Kinh Đô Đại Việt cái gì bay bay ấy nhỉ…” Vua Miêu quên.
“ Là Rồng Bay… Thăng Long” Sĩ quan Đại Việt lắc đầu ngao ngán…
“ À là Thăng Long… đi thăm Nị , A Chính, còn cả vợ bé của ta…” Vua Miêu … nhớ con mà hơi xúc động…
“ Được rồi… tiếp tục đánh du kích, đến lúc nào quân Tráng mệt mỏi sẽ rơi bẫy của chúng ta..” Sĩ quan Đại Việt nói chuyện.
“ Hầy Hầy…. cài lại cành lá coi… ngắn như vậy dễ bị phát hiện… lương khô lương khô cầm chưa? Đèn đèn cầm chưa?”
Bên ngoài đang vọng lại tiếng quát của một tên dường như là đầu mục của một nhánh quân Miêu.
“ Vua Miêu… tôi đến lấy vật tư rồi đánh tiếp… chúng tôi dự định đến Mỏm Sùng phục kích nơi đây, phải qua đêm cho nên đến xin cấp thêm lương khô” Tên tiểu đầu lĩnh dẫn theo mười mấy thằng nhóc Miêu lấm lem, quần áo bông Đại Việt khoác tạm tấm giáp che ngực bên ngoài đã bị bùn bôi bẩn cả.
Đám này đặc điểm cả người gắn cành lá như bộ đội du kích của chúng ta thời kháng chiến. nếu nằm xuống sát bãi cây lùm đúng là khó phát hiện.
“ Mỏm Sùng sao? hơi trống đấy, phải cẩn thận đó” Vua Miêu quan tâm gật đầu để thằng này lấy vật tư.
Lương khô, đèn bão cá nhân, quần áo, mũ bông đều là Đại Việt cấp. Muốn đánh nhau không thể để binh đói, đây là tôn chỉ của Đại Việt tài đại khí thô. Lại nói lúc này Thăng Long ổn, có cường đại nữ Đế trấn giữ lòng người an ổn hơn nhiều, dù sao Nhiếp Chính Vương nhiều chuyện làm không tiện. Phản đối âm thanh với Lý Từ Huy từ nhỏ thành rất nhỏ thành không có.
Vì vậy sức quy tụ là ghê gớm lắm, toàn lực sản xuất gửi đi chiến trường, Chiến trường cũng là thị trường. Các bạn đừng nghĩ các nguồn lực vật tư bung ra cho chiến trường là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu. Không đơn giản như vậy.
Các xưởng công thì không nói làm gì, nhưng có rất nhiều xưởng tư, xưởng bán công do ngân hàng Thăng Long cùng tư nhân ( đa phần là thế gia, đại thương nhân) góp vốn. Vậy vật tư từ đây là chính phủ phải bỏ tiền ra mua. Trong tình hình chưa đả thông được thị trường của Đại Tống thì thị trường chiến tranh của 12 vạn quân Đại Việt và tầm 14 vạn quân Bắc Liêu rất màu mỡ cho các xưởng tư cùng bán công tranh thủ.
Nó vẫn tạo nên kích thích sản xuất cùng kích thích trao đổi hàng hóa. Với Lý Từ Huy không khác mấy là cầm tiền từ túi này chuyển túi kia, mỗi lần thất thoát một ít. Nhưng nó lại thúc đẩy phát triển kinh tế cùng tạo nên tuần hoàn đáng kể cho lưu thông hàng hóa trước khi mở ra thị trường mới.
Chỉ riêng hai tháng làm ăn cùng Bắc Mân Vương thị dường như đã gần kéo lại được tổn thất chiến tranh của 12 vạn quân Đại Việt đây là một sự vui mừng đáng kể. Không những thế, sức mua của người Bắc Mân đang tăng mạnh, nói thật không có gió bão hoành hành Hoa Bắc Biển thì có lẽ người Mân sức mua còn tốt hơn.
So làm kinh tế thì Bắc Mân mạnh hơn Thân Cảnh Phúc nhiều, dù sao bọn này cả trăm năm đã buôn bán cùng Liêu Đông, Nhật Bản, Triều Tiên.
Hàng Thăng Long có thể đến Bắc Mân sau đó bọn này mua lấy nhận chênh lệch bán cho các nước Bắc Á. Dĩ nhiên muốn có lợi nhuận hơn thì Bắc Mân thương nhân sẽ tự mình đi Luy Lâu, Vân Đồn mua hàng.
Cho nên mở ra giao dịch với Bắc Mân đã kéo được khoảng 30-40% hoạt động thương mại bình thường khiến Ngân Hàng Thăng Long đứng vững, mở thêm thị trường Tống thì Ngân Hàng Thăng Long thua kém gì Ngân Hàng Bố Chính?
Nhưng muốn làm được điều này trước tiên Đại Việt phải ổn, Thăng Long phải ổn và Lý Từ Huy phải trấn áp được tứ phương.
Tại Thăng Long có ổn không. Phải nói là ổn đến 95%, không có gì tuyệt đối cả.
Thế cục nó đổi nhanh lắm, lúc đầu thế gia ủng hộ Lý Từ Huy đăng cơ nhằm muốn nhìn Lý- Ngô đấu đá. Sĩ nho , tướng tá Bố chính hệ Ngô Khảo Ký thì cũng có âm thanh phản đối nhưng thường là cá nhân tư tưởng mà không bộc lộ, không hành động vì họ phải nhìn thái độ Ngô gia, Lý Thường Kiệt.
Giờ đăng cơ xong mọi chuyện đã rồi Lý Thái sư một mình trấn bãi đè ép âm thanh vớ vẩn của Ngô thị, nhóm Sĩ Quan Bố Chính hệ Ngô Khảo Ký biết chiều hướng mà im, đồng thời bị Lý Thường Kiệt tập hợp, ai nên gõ thì gõ, ai nên phục thì phục, ai giải thì giải. Dù sao ở Thăng Long số quân sĩ Bố Chính là ít. Lý Thái Sư về Bố Chính rồi, ông ta không thể ở mãi Thăng Long, Bố Chính không quản được mới đáng sợ.
Nơi này có hai hệ thống cần tách biệt rõ.
Hệ thống quân đội tướng lĩnh cấp cao coi Ngô Khảo Ký là thần, và một hệ thống sĩ quan tầm trung , thấp, chỉ biết Lý Từ Huy vì sau năm qua không có mặt Ngô Khảo Ký.
Cho nên sức ảnh hưởng cá nhân của hai vợ chồng nhà này lên Bố Chính nó rất phức tạp, không xung đột thì thôi. Xung đột là be bét.
Lý Từ Huy mang đi một vạn quân Bố Chính, bổ xung hai vạn nhưng cuối cùng lại không dùng đến mà điều đi Vân Đồn bất kỳ lúc nào cũng có thể hỗ trợ Bắc Chinh.
Quân Bố Chính còn lại 4 vạn, đủ cầm cự vì dù sao nơi này không còn chiến tranh, thậm chí một vạn quân dự bị đã được giải giáp về công tác lao động.
Tại Thăng Long Huy quản rất ghê, 3 vạn mới Cấm Vệ quân chỉ biết nàng không biết Ký, Một vạn Bố Chính quân là nửa Ký nửa Huy, cho nên nếu nói về phía quân đội phản đối âm thanh là không có hoặc có rất ít chỉ là cá nhân bất mãn trong lòng, không gợi được sóng.
Cụ Lý Thái Sư lại về Bố Chính đè ép âm thanh nhưng lần này Huy nói thẳng, Bố chồng nên thẩm thấu quân đội Bố Chính và nắm nó, vợ chồng con trong thời gian ngắn không thể phân tâm. Cho nên cụ Lý mang dòng chính của mình những đệ tử tinh ranh có năng lực, hiểu chuyện bắt đầu quá trình tân chỉnh quân sự Bố Chính. Âm hanh lầm rầm về Lý Từ Huy nơi này sẽ sớm tắt ngấm.
Ổn Bố Chính, tiếp theo là giải quyết nốt mấy con ruồi vo ve ở Thăng Long. Lý Từ Huy giơ đồ đao với Sĩ Nho giới.
Vì sao các Bậc Đế Vương luôn có kiêng rè bọn này? Tất nhiên Nho giáo ảnh hưởng Đại Việt chưa quá nặng nề thời Lý có kiềng nhưng không quá kiềng, đương cử như Ỷ Lan thái hậu xử chết Lê Văn Thịnh trong vụ án Hồ Dâm Đàm. Đây là kết quả của Nho sĩ dám bật Lý gia.
Cho nên Nho giới Lý gia vẫn kiềng nhưng không đến độ quá kiềng vì Đại Việt đến cuối thời Trần vẫn là võ công xếp bảng.
Cho nên Nho giới hủ nho cựu đảng lẩm bẩn lầm dầm về nam tôn nữ ti và trách cứ Lý Từ Huy đăng cơ là có. Bọn này lúc Lý Từ Huy chuẩn bị đăng cơ thì nhìn ngó Ngô gia, súc thế chờ Ngô gia lên tiếng sẽ nhảy ra vồ Lý Từ Huy. Nhưng Ngô gia bị áp, không có âm thanh nào. Bọn này bị hẫng một phen không kịp trở tay cho nên lúc này lại liên hợp lại, bắt đầu làm văn, nói mỉa nói khoé chỉ cây dâu mắng cây hoè.
Nhất là hay lấy Võ Mị Nương nhà Đường ra để làm văn, tìm cái xấu của người này nhưng thật ra đang ám chỉ Lý Từ Huy.
Này thế gia cũng muốn Ngô Lý loạn lên quay giáo giúp Hủ Nho đám.
Tân Cách Nho lựa im lặng, vì họ cuối cùng vẫn xuất thân nho giáo, tuy có mở mang một chút bằng sách giáo khoa đạo đức nhưng chưa đủ.
Ồ vui, Nho giới lấy gì dám đấu cùng Lý Từ Huy mà cuồng?
Họ ỷ rằng không có họ ai giúp Huy quản đất nước, không có họ ai giúp huy giáo hoá dân? Chẳng nhẽ huy dám gạt bọn họ để thế gia full ghế trong triều? Họ chính là lưỡi đao để Lý gia áp chế thế gia đó.
Chính vì vậy đám này dám cuồng.
Tất nhiên cuồng nhầm người, cuồng nhầm đối tượng.
Lý từ Huy không cần hệ thống thùng đồng mật thám của Võ Tắc Thiên, nàng khinh thường cách làm ấy.
Cẩm Y Vệ - Đông Xưởng- Ưng Vệ ầm ầm động. 48 quan viên bị bắt trong một ngày, đủ loại tội danh từ tham ô, bức ém người dân lành, đủ loại phạm pháp chứng cớ sắt đá, có nhân chứng đầy đủ, tất cả khép phạt theo tội. Người bị cắt quan đuổi về quên không bao giờ dùng lại, kẻ tội nặng đày đi Kottabun hay Cửu Long Giang. Ai đáng tịch thu thì tịch thu gia sản.
Báo chí đưa tin rõ ràng về tội chứng từng người không qua loa giả dối.
Toàn Thăng long quan viên run như cầy sấy, đây không phải là giả tội , vu khống mà là thật tội, hoá ra bọn họ từ lâu hành tung đã bị vị Nữ Hoàng Đế này nắm trong tay.
Cẩm Y Vệ, Đông Xưởng, Ưng Vệ lần đầu tiên thực sự bước ra ánh sáng. Trước đây bọn họ đều nghĩ Cẩm Y Vệ chỉ là một doanh thị vệ đặc biệt nào đó mà thôi.
Lần đầu tiên con người ta mới biết ở Đại Việt có cường đại như vậy cơ quan mật vụ, có thể nói là thẩm thấu mọi ngóc ngách thế gian.
Bọn họ không thể hiểu hay không hiểu gia nhân nô tỳ hay thậm chí vợ mình có phải Ưng Vệ hay không.
Ra ngoài đường một tên bán hàng rong lấm lét có phải Ưng vệ hay không.
48 vị quan là muỗi. Bố Chính điều ngay người đến bổ xung.
"Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy"
" Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh ?"