Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 457: Nguyên nhân sâu xa Ngô Khảo Ký phạt Tống




Vương Trại Miêu nhân, Tây Bắc Miêu Nhân Lĩnh.

Vua Miêu Vương Khạm Kiết mặt mũi hằm hằm như thịt bầm bỏ vào cháo.

“ Mạ nó, thằng khống nào lúc nãy bắn pháo làm cả quân cùng bắn theo. Bọn khốn ngu chúng bây không biết để lũ Tráng vào sâu hơn mới giết được nhiều à”

Hoá ra không phải Vua Miêu ngu ngốc mà là pháo binh chưa được huấn luyện tốt. Nhánh pháo có pháo binh Đại Việt canh chừng lại là co đường thọc Lưng Đại Việt ở Giang Cải Lĩnh kia. Bên này toàn pháo binh made in Meo Meo.

“ Cháu xin lỗi , là cháu hưng phấn quá” Một thằng nhóc tầm 15 tuổi người Miêu mặt méo xẹo đứng ra xin lỗi.

Pháo binh toàn là dòng chính của Vương Khạm Kiết ở trại chính của hắn. Hắn thứ tốt dĩ nhiên cho người nhà trước rồi.

“ Ngu dốt tháng này phạt nhà ngươi 10 cân gạo”

Người Miêu là vậy, cũng không quá trừng phạt . Trong Vương Trại Miêu nhân này tính ra toàn người nhà với nhau cả.

“ Lần sau riêng pháo binh không có lệnh tù và cấp bắn loạn” Vương Khạm Kiết hét lớn.

“ Dạ rõ” nghe trả lời thì dõng rạc lắm lúc vào trận chưa biết thế nào.

“Người Tráng không vào cốc mà tụ binh lên núi, các vị đương gia nghĩ sao?” Vương Khạm Kiết quay qua hỏi trại chủ các trại Miêu khác. Chế độ này gần như là quốc hội La Mã. Mà Vương Khạm Kiết chính là Vua nhưng quyết định vẫn cần số đông ủng hộ.

“ Vua ta. Lên thì đánh thôi, trước không có giáp mão vũ khí chúng ta còn đánh chúng chạy tụt quần, giờ ai ai cũng vũ khí sắc bén lại thêm áo giáp mũ thiết ,có gì lo ngại”

“ Phải lên thì đánh, đánh chết mạ bọn Tráng thôi”

“ Làm thịt nó trả thù con trai ta năm ngoái bị người Tráng giết”

Con trai ông xuống núi bắt gái Tráng bị giết đúng ông ngao ngao cái choá gì.

Tất nhiên không ai vạch ra, lúc này cần tinh thần đoàn kết.

“ Đánh dĩ nhiên đánh, nhưng lần này gặp quá nhiều lần người thượng quốc ta ngộ ra một điều. Họ không chỉ giáp nhiều, vũ khí sắc bén , hoả pháo lắm. Mà họ mạnh nhất là kỷ luật chiến thuật . Cái này dân Miêu kém. Phải nghĩ nghĩ .. lấy cái đầu nghĩ đánh kiểu gì ít hao tổn nhất mà thắng lợi đừng nghĩ cả ngày đánh đánh lao vào nhau chém chém…”

“ Ta học người Thượng quốc làm ra cái này.. cái này là là sa bàn nhưng chúng ta không dùng cát làm mà dùng thổ làm nên người Miêu ta phải gọi là Thổ Bàn...”

Vương Khạm Kiết cho bưng ta một cái sa bàn được đắp đất trên đó mô phỏng Miêu Nhân lĩnh và mấy ngọn núi chung quanh.

“Ô… đây là trại của ta này đúng không, nếu đây là Miêu Nhân Lĩnh?” Có người thông minh nhìn ra.

“Đúng là trại của ngươi” Vương Khạm Kiết trả lời.

“ Vua.Cái lá cờ vẽ loằng ngoằng bên trên là gì?” Vị thủ lĩnh trại này bất ngơ hỏi.

“ Là chữ viết tên trại của ngươi. Giang , nghĩa là Giang gia Trại – đồ không học thức” Vương Khạm Kiết khinh bỉ.

“ Vua Kiết. Không được ngươi lại học lũ Tráng lấy chữ người Hán giờ thành người Hán hết. Ngươi lấy chữ Việt thành người Việt hết. người Miêu không còn” tên thủ lĩnh la lên, bọn người Miêu có ý thức tự bảo văn hoá rất mạnh.

“ Ngu, ta hỏi rồi người thượng quốc nói đây là chữ latinh có thể gi lại vạn tộc ngữ không riêng gì thượng quốc Đại Việt dùng mà ai cũng dùng được. Là ghi lại tiếng Miêu để người Miêu đọc, không cần học tiếng Việt.” Vương Khạm Kiết giải thích.

Bọn này nói chuyện hàm hồ khó hiểu cực kỳ vì vốn từ vựng không phong phú.

“Không cần học tiếng việt vẫn dùng chữ ghi lại Tiếng Miêu? Thần kỳ vậy” thủ lĩnh bán tín bán nghi.

“Rảnh ta chỉ ngươi đảm bảo người không ngu học 10 ngày là biết. Còn ngươi 15 ngày…”

Cả đám Miêu cười phá lên.

“ Vua Kiết . Vậy giờ kế hoạch là gì?”

“ Thế này… thế này….”

“ Vua Kiết ngươi đùa đi… thế thì còn gì là nhà ta?” Một vị thủ lĩnh la lớn.

“ Chúng ta cộng đồng đền ngươi là được”

Hai mươi bảy tháng Chạp năm Nguyên Ký Hưng Long thứ nhất (1083).

Cả Thăng Long sôi trào chuẩn bị ăn tết. quan viên, công thợ các ngành nghề đã được nghỉ từ ngày 26 đến ngày 4 tháng riêng phải quay lại làm việc.

Năm nay nghi tết đặc biệt ít vì phương Bắc vẫn chinh chiến, tướng sĩ còn không được nghỉ ngơi phải lăn lưng ra chiến đấu kia kìa. Vật tư như núi biển phải liên tục sản xuất đưa ra chiến trường, nào có thời gian để có thể. Biết là hao tổn nhưng vẫn phải đánh, lần này liên quan đến nhiều thứ chứ không chỉ là đất đai lãnh thổ.

Một nguyên nhân rất quan trọng đó là tình hình quốc khố.

Vật tư Đại Việt dồi dào thật nhưng như đã nói, nuốn có thị trường để biến thành tiền đồng bạc, hay vàng là vấn đề lớn. Ví như pháo vậy không thể bán bừa. Như đồ thủ công thì có mấy nơi như Nhật Bản, Hàn Quốc , Tam Phật Thệ, Khmer Lavo để buôn bán nhưng thị phần này Bố Chính ăn hết rồi.

Bây giờ vấn đề đó là ngân hàng Hoàng Gia Đại Việt vấn đề rơi vào tay Lý Từ Huy. Tất cả những làm láo làm ẩu của Tống Kiệt giờ đây Huy phải gánh, tiếp đến là vấn đề mấy chục vạn lượng bạc ở kho quốc khố bay hơi. Hoàng gia phải lấy tiền lấp vào, Bố Chính cũng gom vào. Nhưng đó vẫn là vấn đề tình thế.

Bố Chính tiền không phải phải vỏ hến cứ thế vung ra, nghiệp lớn thì cũng cần tiền lớn, Bố Chính là làm ăn với cả Thế giới, Bố Chính xuất khẩu là từ Medan LaVo, Pahang có thể thông đến Chola Ả Rập, thậm chí qua Châu Âu với con đườnh Ai Cập.

Nhưng xuất khẩu nhiều như gương, đồ sứ cao cấp, lụa, vải, thuỷ tinh, rượu, đường mạch nha, đèn dầu, đèn bão, các đồ gia dụng được thiết kế thông minh ơn ở Bố Chính thuốc kháng sinh mệnh danh trị bách bệnh. Thuốc sốt rét. Vũ khí đao kiếm, khôi giáp ( tất nhiên là chế thức bán hàng xuất khẩu sẽ không như nội địa và đồng minh cung cấp), sản xuất tàu bè, ngay cả các loại đồ chơi thông minh cho trẻ em ở Bố Chính cũng là thứ hút hàng. Tiền thu về là cực lớn cực nhiều nhưng cũng không thể tiêu sài hoang phí vô độ vì Bố Chính cần một lượng siêu lớn tiền mặt là đồng bạc, tiền đồng dự trữ cho Ngân Hàng Bố Chính, vì nơi đây trở thành mối giao thương siêu to khổng lồ ở khu vực, các khoản vay, thanh khoản , các khoản gửi rút tiền của các siêu thương nhân thường là con số ngàn lượng, vạn lượng chục vạn lượng, không có con số tích luỹ tiền mặt hợp lý, một đợt rút tiền có chủ ý của một nhóm người sẽ đánh sập ngân hàng, nếu chuyện mất thanh danh này xảy ra thì Ngân Hàng Bố Chính sẽ rất lâu mới lấy lại được thanh danh.

Ngoài ra các khoản mua vào của Bố Chính cũng rất khủng, ví như thóc lúa từ Lavo, hương liệu từ Chola, Khoáng sản từ Medang và Pâhng, tiền thuê chuyên chở dầu thô cho Medang đều là con số khổng lồ.

Tất nhiên Bố Chính rất giàu, lấy việc mua vào nguyên liệu giá rẻ chế tác bán thành phẩm giá siêu cao cho nên rất giàu, có đúng một sản phẩm Bố Chính nhập siêu mà không thể xuất ra đó là Thóc gạo nhưng thóc gạo lại chiếm không có bao tiền so với kim ngạch xuất khẩu lợi nhuận.

Cho nên tách ra 100 vạn lượng cho Triều đình vay là bình thường

Nhưng nếu cho vay đến 100 vạn lạng thì kinh tế Bố Chính sẽ đình trệ phát triển một hai năm.

Nên nhớ Bố Chính lãi nhiều nhưng toàn là tái đầu tư mở rộng quy mô ngành nghề sản xuất, cho nên hao phí nhiều. Nếu lúc này rút quá nhiều tiền từ Bố Chính thì sẽ không tái đầu tư và mở rộng trong một hai năm. Điều này cả Ký và Huy đều không muốn.

Thăng Long có thể là trái tim chính trị nhưng Bố Chính vẫn là trái tim về kinh tế Đại Việt.

Vấn đề là ngân hàng Hoàng gia quá nát, khoản vay sắp đáo hạn nhiều, khoản đầu tư không có mấy. Quốc khố bị rút tầm 50 vạn lạng lại phải rút từ Ngân Hàng Hoàng gia một phần cho vào.

Các vấn đề sổ vay giả, cách thanh khoản nhập nhằng linh tinh. Vấn đề tham nhũng trong ngân hàng nổi côm phải loại trừ. Quan trọng nhất phải tìm đường ra cho ngân hàng.

Một năm qua Huy vất vả nhiều với xây dựng cơ sở hạ tầng phát triển nhà máy công xưởng, thậm chí các ngành hái ra tiền như thuỷ tinh, gương, đường đồ gia dụng cũng được bàn giao một phần cho Thăng Long và Ngân Hàng Thăng Long thực hiện các khoản đầu tư công xưởng này.

Được rồi công xưởng hàng hoá có. Thậm chí có Bố Chính giúp công nghệ máy móc mặt hàng thủ công mĩ nghệ tinh xảo của Thăng Long vượt Bố Chính.

Nhưng thị trường đâu, không thể tranh thị trường của Bố Chính được. Do đó Thăng Long hướng tới là Vương Mân cùng Đại Tống , Bắc Nguyên một số mặt hàng, Nhật bản, Hàn quốc tuyến đường Thăng Long tốt hơn nên Bố Chính nhường các mặt hàng Thăng Long có thể sản xuất.

Nhưng để bình thường hoá lại hoạt động ngân hàng giữa đầu tư cho vay và tiền gửi các khoản nợ thì bắt buộc phải có thị trường lớn. Bắc Việt lập quốc nghèo khả năng còn lâu mới là thị trường tiềm năng. Đông Mân tạm ổn nay có thêm Vương Mân hi vọng sức mua tốt tạo nên nhiều khoản đầu tư tích cực

Nhưng nói tật Đông Mân 2 triệu người Mân- Hán. Vương Mân 4,5 triệu người, Triều- Nhật – Bắc Nguyên xa cho nên tính tầm chung 10 triệu sức mua. Cộng lại không bằng một phần năm của Tống đây mới là siêu thị trường có thể khai thác suất siêu.


Nhưng thằng khốn này không chơi với Đại Việt từ lâu, chỉ có buôn lậu thương nhân mới có chút sức mua nhỏ lẻ.

Đại Tống thà bỏ mặc thị trường xuất khẩu hàng qua Đại Việt cũng không làm ăn cùng. Chúng xuất gốm sứ tơ lụa mĩ nghệ lương thực qua Bắc Nguyên, Nhật Bản Triều Tiên những nơi có nền sản xuất thấp hơn để kiếm. Thậm chí Tây Vực – Tây Liêu đều là con mồi của chúng.

Tại sao? vì Đại Tống là thằng thương nhân lõi đời, bọn nó không cạnh tranh được các mặt hàng của Đại Việt ( chỉ gốm sứ và tơ lụa có thể vượt chút). Cho nên mở thông thương toàn diện bọn nó chỉ có lỗ.

Cho nên 6 năm qua là Thăng Long Đại Tống tuyệt giao thậm chí cạnh tranh nhau xuất khẩu các nước Đông Á.

Hàn Thăng Long mĩ nghệ vẫn kém hơn một vạch nhưng ăn ở vũ khí, khôi giáp, tử lộ, trầm hương. Nhưng nói chung hai bên đánh ngang ngửa.

Nhưng nếu Bố Chính- Thăng Long hợp sức thì Đại Tống sẽ ngỏm cạnh tranh không lại, Cho nên nó đóng cửa với toàn Đại Việt thương nhân. Và cũng cấm thương nhân bản địa giao dịch cùng người Việt.

Cho nên lần này để giải quyết tận gốc vấn đề Thăng Long xuất khẩu cũng như từ đó bình thường hóa hoạt động ngân hàng thì không sớm muộn Đại Việt phải gõ Đại Tống để nó phải chấp nhận ký hợp thương điều ước mở cửa thương mại.

Nếu chỉ nhỏ lẻ vụng trộm buôn lậu thì Thăng Long không có đủ thị trường để vươn mình như Bố Chính. Nói cho cùng ở Miền Bắc cũng chỉ có gần 4 triệu người trong đó chỉ có 2-2,5 triệu là có điều kiện tham gia tích cực vào trao đổi hàng hóa. Nếu vậy Thăng Long sẽ tiến theo bước rùa bò.

Nên Ngô Khảo Ký lợi dụng cơ hội này đánh luôn cho lành, muốn tụ tập lần nữa mười hai vạn binh là khó.

Chính vì tương lai của Đại Việt tương lai kinh tế Thăng Long thì Lý Từ Huy có đập nồi dìm thuyền rút tiền Bố Chính nàng cũng ủng hộ Ngô Khảo Ký đánh. Phải đánh đau thì Đại Tống mới nhớ đời bớt bố láo.

Tất nhiên khi đánh thắng có mấy cái lợi.

Ngô Khảo Ký dự tính một khoản đền bì chiến tranh kha khá bù vào chỗ chó Tống Kiệt và Kiều Thạc ăn trộm. Thứ hai đó là Ngô Khảo Ký sẽ bắt công tượng thủ công mĩ nghệ , gốm xứ cùng thợ dệt gấm lụa về Đại Việt.

Gấm vóc lụa thật Đại Việt không thua Đại Tống về tay nghề, nhưng về con mắt mĩ thuật hoa văn họa tiết vẫn yếu, cho nên phải bắt.

Tương tự với gốm sứ, tuy Đại Việt đã sáng tạo rất nhiều men quý, nhưng có thêm các công nghệ men khác từ người Tống không tốt hơn sao?

Vấn đề không khai, không hợp tác của thợ thủ công Tống… vào buồng hít tóe với Cẩm Y Vệ, nhanh bá lại còn hiệu quả.

Cho nên ánh mắt người đời khi đọc là Ký đánh vì tinh thần dân tộc, cảm thấy đánh Tống hả hê, nhưng thật chiến tranh không bao giờ không chảy máu, mỗi người Việt chảy máu đều là tổn thất. Còn bọn Tống quá đông, chúng nó chết coi như muỗi đốt ngoài da.

Không có tình thế ép buộc, Ký không nguyện đánh Tống, đấy là thật lòng. Đánh nó giết cả vạn nó coi là gãi ngứa, mình chết một ngàn ngồi khóc như ri… ai mà nguyện chiến tranh kiểu này.




















Tông môn có đệ tử tấu hàì không hạn cuối, vô sỉ vô cực đọc cười bung chỉ, cười văng cái nết ra ngoài.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.