Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 317: Tinh thần dân tộc của Ký




Nhận mệnh, đây là cả ba người Tích Tước Trung lúc này tự an ủi, ở đây chỉ có Trung là oan khuất nhất, khổ sở nhất, vì hắn không có lực hoàn trả.

Đấu vật với hung thú hình người, nhưng hung thú hình người này lại có kĩ thuật vật siêu việt. Hình dung thảm cảnh có thể hiểu.

“ Khả Hãn cố lên, Khả Hãn vô địch”

Binh sĩ Bắc Nguyên hứng khởi hô vang cổ võ.

Tước tái mặt quát lớn.

“ Im miệng cả lại , các ngươi muốn hại chết bản Khả Hãn sao?”

Cả một đám binh sĩ im phăng phắc, họ không hiểu cổ võ thôi mà chẳng nhẽ Khả Hãn có thể thua.


Một tên thảo nguyên lão binh dường như biết chuyện mà thì thào vào tai mấy tên Hà Bắc binh chưa trải sự đời này.

“ Khả Hãn đao pháp nhất tuyệt là vô địch thiên hạ, nhưng nếu nói về đấu vật, vẫn là vị Đông Hải Vương nói tính, chờ lát nữa thoát ra áo khoác các ngươi sẽ hiểu”

“ Đông Hải Vương?”

“ Nhìn sẽ hiểu”

Lưng hùm vai gấu đó là một cái hình dung mà thôi, thường là ước lệ hoá dành cho những người có thân hình lực lưỡng khoẻ mạnh cân đối. Nhưng với Đông Hải Vương đó không phải ước lượng ẩn dụ so sánh mà là thực sự hình dung.

Tước cũng cao lớn, cơ bắp không thiếu, thân hình cân đối khoẻ mạnh, đúng là chiến thần trạng thái cơ thể.

Nhưng Ký lại là bạo tạc sức mạnh hình thái cơ thể hung thú dạng người, loại này chưa chắc tốc độ cao nhưng sức mạnh có thể nói là tuyệt luân. Hắn sách lên rìu Viking tham gia đội ngũ Legion thì ngay cả Châu Âu binh cũng mặc cảm, điều đó đủ thấy thằng này nó thuộc đẳng cấp Hulk trong Marvel.

“ Tới đi…”

Tránh không được một trân chiến thì hét lớn lấy tinh thần. Tước gào lớn lao tới, Ký kinh miệt nhếch môi.

“ Khả Hãn cố….” im bặt

“Rầm”

Khả Hãn nằm ngây dại trên đất, một thoáng qua hắn bị nhấc lên không trung xoa một vòng rồi thân mật tiếp xúc mặt đất.


“ Không phải diễn chứ, Khả Hãn đã từng đấu vật thật nhiều trận trong quân doanh, thực lực không thể nào…”

“ Ngươi có thể lên thử”

Tước nhăn nhó bò dậy, hắn đấu trí nổi lên, vẫn biết nhị ca mạnh nhưng không thể biến thái như gvậy. Vô lý.

“ Lại tới…”

Ầm Ầm …

“ Tới…”

Uỳnh uỳnh.


“ Khả Hãn cũng quá trâu đi, bị quật đến vậy vẫn có thể đứng dậy….”


“ Hừ … ngu ngốc, nếu Khả Hãn không phải em trai Đông Hải vương thì liệu còn đứng được, ta thấy đây giống hơn là chỉ giáo chiêu thức”

Võ Tùng võ si đứng một bên như phát hiện mánh khoé.


“ Đông Hải vương không chỉ có man lực thông thường mà dùng một lại nguyên lý võ học nào đó rất lạ, ta xem không hiểu, nếu có thể hiểu ta có thể trở thành rất mạnh một đô vật” Võ Tùng nghiền ngẫm.

“ Dựa vào ngươi?” Một tên Lão binh Liêu Đông không tin.

“ Đúng , dựa vào ta” Võ Tùng rất tự tin.

Thật ra Võ Tùng nhìn là đúng, Tước dùng là Nhu Đạo hiện đại, thứ này là học từ Lý Từ Huy. Nhu Đạo là một môn võ có tuổi đời khá muộn tận thế kỷ 19 dựa trên Nhu Thuật do Kano Jigoro người nhật sáng tạo.

Vì Nhu đạo sáng tạo muộn cho nên ứng dụng rất nhiều nguyên lý hiện đại trong đó như lực đòm bẩy các kiểu, cho nên môn võ này khá thực dụng trong vật lộn, Tuy Nhu đạo võ hiện đại đã loại trừ các yếu tố tàn bạo của Jujustu như bẻ tay ngắt cổ nhưng cũng rất mạnh mẽ khi ứng dụng nhiều nguyên lý vật lý hiện đại trong đó.

Ký đã mạnh, nay còn dùng kiểu tứ lạng bạt thiên cân phương pháp thì ai chịu nổi, nhưng Tước là người học cực nhanh, nhất là quân sự và võ đạo cho nên hắn dần bắt được nhịp và phát hiện một số mánh khoé của Ngô Khảo Ký, tuy rằng không hiểu bản chất của lây lực tá lực hay nguyên lý điểm tựa đòn bẩy, nhưng Tước trông mèo vẽ hổ cũng khá ra dáng. Hai anh em chiến đấu hăng say một hồi. Toàn thân sương cốt của Tước như bị tháo ra một vòng .

Tước thiên tào võ đạo đã vậy thì có thể nói Tích cùng Trung khổ cỡ nào, nhưng Trung là chơi nhây nhưa. Hắn bị quật một lần là nằm luôn không cựa quậy , giả chết.

Thật là không cẩn chút mặt mũi nào.

Chiến đấu thực ra là một cách giải toả của mấy anh em họ Ngô mà thôi, đừng nói mọi chuyện nhẹ nhàng như vậy, những tháng vừa qua áp lực lên vai bọn họ cực lớn.

Bên Đại Tống chấp nhận cúi đầu đã kết thúc toàn bộ chiến dịch, tuy Bắc Nguyên mới dựng quốc ngày đầu sẽ có nhiều khó khăn bất cập nhưng còn thời gian mà, Tước năm nay mới hai mốt hai hai, hắn còn rất nhiều thời gian để xây dựng Bắc Nguyên.

“ Tam đệ dân số như vậy hơi ít, các thành trì , thôn xóm không được lấp đầy dân cư sẽ kiến địch nhân có thể thừa cơ” Ký vẫn băn khoăn điều này.

“ Nhị ca yên tâm, Bắc Nguyên nguồn cội vẫn là thảo nguyên kỵ binh, mấy thứ như thủ thành biên ải các thứ chỉ làm cho có, nếu thật địch nhân xâm phạm thì đệ không lấy thủ thành làm chính mà lấy kỵ binh phản công là chính, với người Bắc Nguyên thủ thành lại rơi tiểu đạo”


“ Vậy dân cư bảo vệ ra sao?”

Ký hỏi lại.

“ Ý của đệ đó là, chiến tranh sẽ sảy ra ngoài lãnh thổ Bắc Nguyên, chỉ cần bất kỳ quốc gia nào có ý đồ với Bắc Nguyên thì đệ sẽ đem quân mà đánh chúng trước…” Tước Tự tin.

“ Mày bá, anh thua mày…”Ký hung hăng trợn mắt nghĩ trong lòng.

Nhưng hắn cũng nghĩ lại, đây không phải điều đại bá đã làm sao? Biết kẻ địch có ý xấu thay vì chờ nó đanh đến cửa thì qua nhà đập bỏ mẹ nó đê chứ nhỉ.


Ngô Khảo Ký tức giận vì Tước Tích mang đến thật nhiều việc cho hắn nhưng Ký vẫn bằng lòng giúp đỡ Tước xây dựng chữ viết cho Bắc Nguyên vì đây mới là nguồn cội của sự thống trị.

Nếu vẫn còn dùng chữ Hán để phiên âm tiếng Thảo Nguyên mà nói chính là tiếng Khiết Đan cuối cùng lâu ngày sẽ sinh chuyện.

Muốn dùng latinh chữ phiên âm một ngôn ngữ có khó không? Khó nhưng cũng không khó đến mức tuyệt đối làm không nổi.

Người Nga còn lấy hệ bảng chữ cái Kirin của họ giúp thảo nguyên Mông Cổ ký âm thì không có lý nào Latinh chữ không làm được điều đó.

Chẳng qua phương ngữ của người thảo nguyên có nhiều đặc chưng không giống tiếng việt cho nên Ký không thể dùng pháp ghép vần kiểu quốc ngữ Việt cho người thảo nguyên.

Ký không phải chuyên gia ngôn ngữ học, nhưng ba năm vật lộn làm việc với người thảo nguyên hắn cũng đã có thể nói chuyện thông thường với người nơi đây. Từ những hiểu biết đó hắn tạm thời trong khoảng thời gian ngắn nhất phân tách nguyên âm cùng phụ âm của người Khiết Đan.

Tại sao lấy tiếng Khiết Đan làm chuẩn, vì giờ đây Khiết Đan dân ở Liêu Đông vẫn là tộc đông nhất. Các dân tộc khác như Mông Cổ, Nữ Chân, Đột Quyết… đều có đến bảy mươi phần trăm vốn từ giống Khiết Đan, chỉ là một số phương ngữ khác nhau khiến họ phân tách thành bản sắc các tộc.

Nói chung ngôn ngữ của Khiết Đan nói riêng hay đám thảo nguyên nói chung Ký cho rằng đây là kiểu ngôn ngữ chắp dính, Từ vựng có chứa hình thái khác nhau xác định ý nghĩa của chúng nhưng tiền tố không thay đổi khi kết hợp, nói chung là dễ nói dễ hiểu hơn ngôn ngữ hợp nhất. Tiếng Khiết Đan có nguyên âm hài hoà nhưng phụ âm phức tạp tạo nên điển hình các chuỗi hậu tố phân biệt ý nghĩa. Tiếng Khiết Đan cũng có năm thái trầm bổng cho nên cũng có thể ứng dụng các thanh bằng dấu sắc hỏi ngã của Đại Việt , nhưng cần kéo dài hay rút ngắn cho nên Ký phải chia các dấu này thành hai loại dài ngắn.

Miệt mài một tháng trời Ký cùng một đám học thức dởm đời Hà Bắc Nho Sinh cộng thêm mấy tên Quý tộc hạng trung còn sót lại Bắc Nguyên từ thời Đại Liêu thành lập nên lâm thời HÀN LÂM VIỆN. Và thật sự họ đã có những bước thành công ban đầu.

Vì phụ âm của Khiết Đan khá phức tạp lại dùng nhiều âm mũi âm vòm họng cho nên cách đánh vần thông thường sẽ rắc rối và khó khăn.

Cho nên Ký không nghiên cứu nhiều nhức đầu, hắn cho ghép một số chữ cái latinh thành một cụm phụ âm chỉ định, tạo nên đến bốn mươi hai cụm phụ âm thường gặp, bắt buộc người học phải nhớ bốn hai cụm này, cộng thêm các phụ âm có sẵn trong bảng ALFABET của Latinh đủ ghi lại sáu mươi phần trăm số từ vựng người Khiết Đan , thảo nguyên thường dùng.

Một tháng làm được vậy là quá sức tốt đẹp , tuy hệ thống chữ này còn nhiều bất cập gây khó khăn cho người học, nhưng so sánh lấy chữ Hán phiên âm thì…. Một bên tốc độ học là đi máy bay, một bên là cưỡi rùa.


Đám học sĩ Hàn Lâm Viện đã nắm vững cách thức gieo vần của Latin chữ , thôi để kệ bọn họ nghiên cứu tiếp.

Đặc biệt đám nho sinh Hà Bắc ngang nhiên yêu cầu Tước cấp kinh phí cho bọn hắn nghiên cứu phiên âm cả tiếng Hán bằng latinh chữ.

Cái này không phải đám nho sinh này báng bổ thánh hiền của bọn hắn mà là…. Háo danh. Bọn hắn nếu có thể nghiên cứu được một phương pháp khác dễ dàng hơn ghi lại âm vựng của người Hán, chẳng phải bọn họ xếp ngang thánh hiền danh tiếng truyền thiên thu?

Ở ý nghĩa nào chính là vậy, chỉ cần bọn nho sinh này nghĩ ra được phiên âm tiếng Hán mà cách này vẫn được lự truyền đến tương lai thì tên tuổi của đám này sẽ mãi mãi lưu truyền.

Cái gì mà cách mới phiên âm sẽ là đả kích mấy ngàn năm Hán tự, cái gì mới phiên âm báng bổ thánh nhân? Tuyệt bọn này không quan tâm, thứ bọn hắn quan tâm là thanh danh bất hủ ngàn đời của bọn hắn, còn văn hoá Hoa Hạ mấy ngàn năm có vì đó bị trà đạp hay không, tuyệt mấy ông tướng này không nghĩ tới.

Một nghiên cứu cũng là nghiên cứu, hai nghiên cứu cũng là nghiên cứu. Tước dĩ nhiên đồng ý rồi. QUỐC KHỐ của Bắc Nguyên giờ rất xôm, kể cả trả lại tiền đã mượn của Ký thì vẫn còn mấy triệu lượng. Cộng thêm lương thực… e hèm Bắc Nguyên con dân ăn mấy năm chẳng hết. Cho nên cần nghiên cứu cần xây dựng phát triển đặc sắc văn hoá Bắc Nguyên thì Tước không tiếc.

Tiệc vui chóng tàn, Bắc Nguyên xây dựng cần nhất người cho ý tưởng là Ký, nhưng phái đoàn Tân Bình Lộ vượt sóng vượt gió đã tìm được Ký ở Tế Nam sau nhiều đợt lòng vòng vất vả.


Nghe tin dữ ở Đại Việt Ký lòng như lửa đốt phải về nhà, Tước nói cũng muốn về còn muốn dẫn đại quân Kỵ Binh về.

Ăn luôn một gõ.

Ký không nói nhiều chỉ dặn hai điều.

Việc người Việt tự người Việt giải quyết, Bắc Nguyên là ngoại bang lúc này can thiệp vào chỉ dở không hay.

Việc thứ đến Tước không thể rời Bắc Nguyên. Đây chính là nơi trốn cuối cùng của Ngô gia nếu gặp bất trắc.


Trước khi đi Ký làm hai việc.

Thứ nhất xát nhập Jeju vào Bắc Nguyên, để Khảo Trung ở lại thay hắn làm Đông Hải Vương, chức này Ký không cần nữa, từ nay hắn chỉ là Bình Nam Vương của Đại Việt.

Hải quân tổ chức từ người thổ địa Jeju, người Triều Tiên, Nô lệ Hán mua đến Jeju Ký để lại hết cho Trung, Khảo Trung hạm đội Hoàng Hải khác với Hạm đội Liêu Đông mà Ký giúp Tước xây dựng.

Thứ hai việc đó là chuyển giao công nghệ.

Tất cả công nghệ, kĩ sư cốt lõi ở Jeju Tước mang trở lại về Bố Chính, họ chính là người Bố Chính.

Công nghệ chuyển giao cho Bắc Liêu tương đương Đại Việt Lý gia. Có nung gàn lò cao nhưng không có buồng thổi thép Bessemer , chỉ có bể thổi thép kiểu thủ công đã cho Đại Việt Long Thành trước đó. Hệ thống búa máy Ký để lại và căn dặn Tước học theo Long Thành hệ thống bảo mật, tin tưởng với Nam Bắc nhị ty thì Tước còn làm tốt hơn.

Dệt vải hệ thống chuyển giao, lò nung vôi chuyển giao nhưng nung simang thì không. Tước sợ hãi nếu Tống ăn cắp được.

Quan trọng nhất đó là hệ thống pháo cùng thuốc nổ, chuyển giao thứ này rất phức tạp.

Cuối cùng vẫn là vận dụng phương pháp từng làm ở Bố Chính.

Thanh lọc KNO3 một nơi, nấu lưu huỳnh nóng chảy ở một nơi, chế tạo bột than ở một nơi. Nhà máy trộn thuốc súng là nơi bí mật nhất đặt ở Bắc Bình. Chỉ thân binh Đại Việt được làm ở nhà máy này. Tỉ lệ pha chế vẫn là 6:2,5:1,5. Tuy sẽ làm uy lực thuốc nổ giảm đi nhưng Bắc Nguyên Bá thiên hạ là kỵ binh không phải pháo. Cho nên không cần thiết vẽ vời. 7:2:1 vẫn chỉ Ký và Tống Kiệt hay.

Pháo? Ký rút hết pháo Phật Lãng Cơ hai nòng về nước, chỉ để lại pháo trơn nạp đạn đầu nòng cấu tạo cũng như thợ đúc. Thật ra ở Jeju Ký vẫn chưa phát triển được hệ thống đúc pháo lưỡng nòng phức tạp cho nên điều này không quan trọng.

Tuy làm như vậy sẽ giảm đi sức mạnh của Bắc Nguyên nhưng đó là tất yếu. Công nghệ cốt lõi không thể lộ ra ngoài Đại Việt, ngay cả khi ký thua ở Đại Việt thì hắn thà để lại công nghệ cốt lõi cho bên thắng rồi rời đi tha hương. Đó chính là tinh thần dân tộc của hắn, thứ mãi không thay đổi.









Đi Đông Doanh, đi Tây dương kiếm tiền về xây Đại Việt. Bắc đánh Minh, Nam bình định Chiêm Thành, Tây thu phục Ai Lao, Chân Lạp. Hố sâu mời nhảy!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.