Tay Bạch Chiêu Chiêu vô lực buông xuống. Cô thử cử động cơ thể một lần nữa, phát hiện ra dường như chân mình vẫn có thể di chuyển được.
Cô bắt đầu liều mạng kéo chân mình ra...
Đôi chân vốn đã bị đè đến mức chẳng còn cảm giác gì, bởi vì động tác của cô lại truyền đến đau đớn dữ dội, xông thẳng lên não.
Cô đau đến phát khóc nhưng lại không chảy nước mắt. Cô cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu, nhưng quả thật không còn một giọt nước mắt nào nữa.
Cô khóc nức nở không ra nước mắt, cắn chặt răng lại, trong lòng chỉ có một suy nghĩ:
“Tôi muốn sống... Tôi muốn sống... Tôi nhất định phải sống sót...”
Tay cô mò mẫm trong tấm đệm cho đến khi chạm vào một thứ gì đó mỏng và cứng:
Là bàn chải đánh răng Ngô Phương Nhị đưa cho cô, một đầu đã được mài nhọn.
Cô nhận ra rằng chiếc bàn chải đánh răng này có lẽ có thể cứu cô thêm một lần nữa.
Cô cắn chuôi bàn chải đánh răng ở trong miệng, kìm nén lại tiếng hét đau đớn, cuối cùng cũng lôi được chân mình ra.
Bắp chân cô đã bê bết máu thịt.
Cô nằm trên mặt đất, đau đớn thở hổn hển, đầu choáng váng. Có vài giây cô còn cảm giác được rằng mình có thể ngất đi bất cứ lúc nào, nhưng sau khi cơn choáng váng qua đi, đầu óc cô vẫn cực kỳ tỉnh táo.
Cô nhổ bàn chải đánh răng ra rồi ngẩng đầu lên nhìn tia sáng kia, khàn giọng hô:
“Cứu mạng...”
“Cứu mạng...”
“Có ai không...”
Nhưng âm thanh thật sự quá nhỏ, chính cô cũng biết người bên ngoài tuyệt đối không thể nghe thấy được.
[Phải thoát ra ngoài, không thể chết ở đây được!]
[Phải đứng lên trước đã! Trèo lên đống đá...]
[Phải làm cho lỗ hổng này to hơn nữa!]
Cô vịn vào tường, run rẩy đứng lên. Chân phải hơi dùng sức gây ra cơn đau thấu tim, đồng thời cũng làm cô tỉnh táo hơn không ít.
Tiếng kêu đau thấu tâm can bị cô kìm nén lại. Cô nắm lấy chiếc bàn chải đánh răng vag trèo lên tảng đá từng chút một...
Một tia sáng mỏng chiếu vào khuôn mặt cô, vẽ nên những đường nét trên khuôn mặt cô.
Mắt cô có hơi không thích ứng được với ánh sáng mạnh như vậy, làm cho lông mi màu vàng đột nhiên khép lại, giống như chiếc quạt nhỏ di chuyển lớp bụi trong ánh sáng và nhảy múa cùng nó...
Một lúc lâu sau cô mới mở mắt ra lần nữa.
Không còn có thể tách các chướng ngại vật bằng tay không được nữa. Cô quan sát các vết nứt trên phiến đá và nhét đầu bàn chải đánh răng vào những khe nứt rộng hơn.
“Rắc...” Cùng với âm thanh vỡ vụn, một khối xi măng kém chất lượng lăn xuống.
Cô lại nhét đầu bàn chải vào một khe nứt khác. Lần này cô không đủ may mắn, khe nứt trông thì rộng hơn nhưng thật ra lại cứng đến mức không thể di chuyển được. Dường như bên trong có một loại thép gì đó.
Nhưng cô không nản lòng, lại đổi sang chỗ khác.
Từng mảng một, từng mảng một...
Khối xi măng khổng lồ cuối cùng rơi xuống, trước mặt cô xuất hiện một lối ra to bằng lỗ chó.
Đối với người bình thường mà nói, chui ra từ cái lỗ nhỏ này có lẽ hơi miễn cưỡng, nhưng cô lại gầy vừa đủ.
Cùng lúc đó, cô cũng nghe thấy trong không gian mình đang ở bắt đầu phát ra những âm thanh đáng ngại, tiếng rạn nứt...
Dường như những thanh thép không chịu nổi sức nặng nữa, phát ra những tiếng “Két két” trầm thấp...
Bạch Chiêu Chiêu không dám chần chừ, lại càng không dám nghỉ ngơi. Cô đội bụi đất mà nằm rạp xuống, dùng hết sức lực kéo cơ thể ra khỏi cái lỗ.
Đầu tiên là cánh tay, sau đó là đầu, vai...
Mái tóc dài của cô kéo lê trên mặt đất, vướng phải đống bụi dày trên đất và bị nhuộm thành màu xám trắng khó coi.
Cô không quay đầu lại, cũng không nghĩ gì, dường như trong lòng cô biết rằng mình nhất định có thể bò ra ngoài.
Cho đến tận khi mũi chân của cô thoát ra khỏi bóng tối, một giây sau, một âm thanh lớn của các vật nặng chồng lên nhau và sụp đổ truyền đến từ phía sau cô!
Cô chợt quay đầu lại:
Toàn bộ tòa nhà thấp bé và tồi tàn chìm xuống lòng đất, chôn vùi mọi thứ trong bê tông cốt thép...
Bạch Chiêu Chiêu nhìn chằm chằm vào đống đổ nát kia vài giây, ngoài ý muốn nhìn thấy trong đống xác kia có một cánh tay người lộ ra bên ngoài...
Nhìn hình dáng bàn tay thì có lẽ là một người đàn ông, mà chiếc áo len màu lam kia...
Là Kha Cát Lợi.
[Chỉ có em mới có thể giết được Kha Cát Lợi...]
Bây giờ cô dường như đã hiểu được ý nghĩa của câu này rồi.
Nếu muốn sống sót và thoát ra ngoài, cô sẽ phải cạy những chướng ngại vật đó ra. Nếu không có những chướng ngại vật hỗ trợ phía dưới thì Kha Cát Lợi sẽ hoàn toàn bị đè chết.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mọi thứ trên thế giới dường như luôn có mối liên hệ với nhau như thế này.
Ánh mắt cô cũng không dừng lại trên người Kha Cát Lợi thêm một giây nào nữa. Cô thậm chí còn chẳng có cảm xúc dư thừa nào, ngược lại nhìn quanh bốn phía.
Hóa ra không chỉ có ngôi nhà phía sau cô đã thành đống đổ nát, mà mọi nơi cô nhìn thấy đều đã đổ nát.
Tất cả những tòa nhà cao tầng từng sừng sững phía xa đều đã biến mất, chỉ còn lại những khung hình cao bằng nửa chiều cao vốn có, như thể bị thiên nhiên chia cắt một cách tàn nhẫn;
Con đường dường như cũng bị người ta đâm bị thương, để lại vết thương vừa dài vừa sâu...
Mà cô có lẽ là do may mắn, bởi vì tầng hầm nơi cô ở chỉ có một tầng phía trên, hơn nữa, vật liệu làm tường cũng đã bị cắt xén nên chôn vùi không sâu lắm, sau đó cô mới thoát ra được.
Cô đứng dậy. Cả thành phố giống như trong giấc mơ, yên tĩnh đến lạ thường, thỉnh thoảng chỉ có tiếng vật nặng rơi xuống hoặc tiếng sụp đổ.
Vách tường đổ nát dài vô tận, khói đặc cuồn cuộn, hoang tàn như một thế giới bị bỏ hoang, dường như chỉ còn mình cô là người sống sót.
“Có ai không?” Cô mở miệng, giọng cực kỳ khàn: “Còn ai không?”
Âm thanh tan biến trong gió, đáp lại cô chỉ là làn khói cuồn cuộn.
Ý thức của cô dần trở nên mơ hồ. Cánh tay Bạch Chiêu Chiêu mềm nhũn, cô té xỉu trên mặt đất, nhưng trong miệng vẫn còn thì thào:
“Có ai không... cứu mạng...”
Cứu tôi, tôi không thể chết...
Chẳng lẽ toàn bộ thế giới này đều chết rồi sao?
Cô không biết đã trôi qua bao lâu trước khi có một tiếng gọi ầm ĩ vang lên bên tai cô. Cô khẽ mở mắt ra, trong tầm nhìn mơ hồ, cô chỉ có thể nhìn thấy một vài vệt sáng màu cam đang rung chuyển.
Cô cũng nhìn thấy chiếc trực thăng đang lơ lửng trên bầu trời như một con muỗi nhỏ.
“Chỗ này! Chỗ này còn có người sống sót! Cô bé còn sống!”
“ Cần truyền máu gấp...”
“Thật khó tin. Cô bé từ đâu chui ra thế...”
“Cáng có thể đến đây được không? Nhanh lên!”
“Bình dưỡng khí! Còn bình dưỡng khí không?!”
Cô được bế lên cáng một cách rất nhẹ nhàng.
Bây giờ, hình như không phải là mơ nữa rồi.
-
[Sau khi trận động đất xảy ra, mọi người thuộc mọi tầng lớp đã đến giúp đỡ và quyên góp tiền lẫn vật chất...]
[Các chuyên gia suy đoán rằng nguyên nhân là do hoạt động của núi lửa gần biển...]
[Hiện chưa thể thống kê được số người chết và bị thương...]
[Đội hỗ trợ đã vượt biển đến hiện trường...]
[Vẫn còn dư chấn, hoạt động của núi lửa vẫn cần được phát hiện...]
[Toàn bộ hòn đảo đã gần như bị phá hủy. Hãy xem báo cáo của phóng viên được gửi về...]
[Các đảo xung quanh cũng bị ảnh hưởng...]
[Rất nhiều thi thể không có người nhận. Thật đau lòng...]
[Tình nguyện viên tham gia tìm kiếm cứu nạn sau đó đã phải làm tư vấn tâm lý...]
Bệnh viện trên đảo đã biến thành đống đổ nát từ lâu. Bến cảng bên kia cũng không thể tiếp nhận nhiều người bị thương và nhiều thi thể như vậy được, chỉ có thể dựa vào trực thăng và đưa những người sống sót đến các bệnh viện xa hơn bên ngoài đảo. Sau đó lại đưa các tình nguyện viên y tế, phóng viên, pháp y và bác sĩ tâm lý lên đảo.
Những con thuyền chở thi thể đến các nhà tang lễ khác nhau. Cơ sở đông lạnh của nhà tang lễ cũng có hạn, không thể lưu trữ được nhiều thi thể như vậy, cho nên chỉ có thể hỏa táng càng sớm càng tốt.
Chỉ trong vài ngày, một nhà tang lễ đã cần phải thiêu mấy trăm thi thể, thiêu đến mức lò lửa đỏ rực. Bởi vì có quá nhiều thi thể cho nên chỉ có thể chụp ảnh lại, sau khi làm giám định DNA thì đánh số đơn giản để lưu trữ.
Cho dù như thế thì các bộ phận phụ trách đăng ký và nhà tang lễ cũng đã quá tải và mất ngủ nhiều ngày.
4 ngày sau, mặc dù thời tiết trên đảo không còn nóng như mùa hè nữa, nhưng nhiệt độ cao nhất vào buổi trưa vẫn là 23 độ. Một số lượng lớn thi thể không có người nhận bắt đầu phân hủy từ từ. Chính phủ lo ngại rằng việc tiếp tục vận chuyển các thi thể có thể sẽ gây nên sự ô nhiễm, cho nên đã ra lệnh khử trùng và chôn cất ngay tại chỗ.
7 ngày sau, tốc độ chôn cất đã nhanh hơn, rất nhiều thi thể chỉ có ký hiệu đơn giản đã bị chôn sâu dưới lòng đất...
10 ngày sau, việc chôn cất được đơn giản hóa hơn nữa. Vốn là mỗi người một hố, nhưng bây giờ đã trở thành nhiều người được chôn trong cùng một hố...
Trên đảo và ngoài đảo giống như hai thế giới khác nhau.
Một bên là nhà cao tầng san sát nhau, sầm uất náo nhiệt; Một bên là những đống đổ nát, hoang tàn.
Một bên là đất hoang, một bên là sức sống. Đi qua giữa cả hai thế giới, làm cho người ta có cảm giác đã trải qua mấy đời.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mọi người đang tranh nhau quyên góp tiền cho người sống sót và khóc thương trước thảm cảnh được phát sóng trên TV.
Trong sự tuyệt vọng và nghẹt thở do thiên tai gây ra, tất cả những người được cứu đều trở thành biểu tượng của niềm hy vọng. Các phóng viên đều muốn được trực tiếp phỏng vấn độc quyền. Họ hoặc là tụ tập ở lối vào của các bệnh viện khác nhau, hoặc là đi cửa sau để có cơ hội phỏng vấn. Có những kẻ xảo quyệt hơn thì sẽ hối lộ hoặc cải trang để lẻn vào trong bệnh viện—
Sau khi rời khỏi đảo, Bạch Chiêu Chiêu đã được đưa đến bệnh viện đa khoa số 1 của thành phố Tân Châu. Nơi này là thành phố cách đảo gần nhất.
Sau khi tình trạng ổn định, cô được chuyển đến bệnh viện huyện trực thuộc. Nhiều tình nguyện viên bị tổn thương tâm lý cũng được gửi đến đây để tư vấn tâm lý. Công tác bảo vệ và an ninh ở đây không nghiêm ngặt như các bệnh viện đa khoa, nên phóng viên xuất hiện nhiều đến mức bệnh viện phải dành riêng một phòng họp để họ phỏng vấn.
Phòng phỏng vấn của phóng viên và phòng tư vấn tâm lý đối diện nhau, nhưng bầu không khí của hai bên lại hoàn toàn khác nhau.
Trong phòng tư vấn tâm lý, bác sĩ đang tư vấn cho một tình nguyện viên giúp chôn cất thi thể ở tuyến đầu.
Tình nguyện viên này vừa mới vào trường đại học y. Cậu ấy rất nhiệt tình, nhưng tinh thần đã bị kích thích rất nhiều.
Giọng nói êm dịu của bác sĩ tâm lý như dòng nước ấm róc rách, ông nhẹ nhàng an ủi và kê một số loại thuốc an thần cho cậu ấy.
Sau đó cậu ấy liên tục nói cảm ơn, đến lúc gần đi thì lại đứng lại.
“Bác sĩ, thật ra, còn có một chuyện... Cháu, cháu cảm thấy rất đáng sợ...” Cậu ấy thấp giọng nói: “Nhưng mà cháu lại không biết có nên nói hay không...”
“Hả? Không sao đâu. Tiểu Ngô, đến đây. Cậu ngồi xuống trước đi.”
“Chuyện này, cháu chưa từng nói với bất kỳ ai cả. Cháu luôn cảm thấy đây chỉ là ảo giác của cháu thôi... Nhưng mà cảnh tượng đó cứ tua đi tua lại trong đầu cháu, khiến cháu không thể ngủ được...”
Bác sĩ tiếp tục nhẹ nhàng động viên: “Được rồi, cháu đừng cảm thấy gánh nặng tâm lý, từ từ nói cho tôi biết, được không?”
Lúc này cậu ấy mới bước tới rồi ngồi xuống, đè nén nỗi sợ hãi và nói: “Thật ra... Trước đây cháu được đưa đến một trường học. Ở đó có rất nhiều thi thể của học sinh, rất nhiều... Bởi vì cổng trường bị chặn lại nên phải mất 3 ngày thì mới có thể vào và cứu viện được... Thi thể bên trong đều đang phân hủy, chúng cháu phụ trách chụp ảnh rồi bắt đầu chôn cất ngay tại chỗ... Nhưng mà, hôm đó lúc chụp ảnh, cháu nhìn thấy có rất nhiều thi thể kỳ quái...”
“Ừ, kỳ quái như thế nào?”
“Kỳ quái ở... đôi mắt của bọn họ.”
Tiểu Ngô nói đến đây thì lại cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
“Đôi mắt? Bác sĩ khó hiểu.
Tiểu Ngô nhớ lại: “Bọn họ... đều là học sinh cấp 3. Cháu chụp ảnh từ sáng đến tối, chụp liên tiếp mấy ngày, cơ bản chỉ thấy người chết nên cũng đã quen rồi. Người chết đều như thế. Có người nhãn cầu mất đi hơi nước nên sẽ lõm vào, có người lại giữ nguyên tư thế đang chạy trốn... Cháu tưởng mình sẽ không còn sợ hãi và buồn bã nữa... Nhưng đến tối, trong số những thi thể cháu chụp ảnh được thì lại có một người rất kỳ quái.”
Cậu ấy dường như lại nhìn thấy ánh mắt đáng sợ đó, nói rất chậm rãi và nhẹ nhàng: “Bởi vì mắt cậu ta mở một nửa... cho nên cháu vô tình nhìn thấy...”
Bác sĩ tâm lý kiên nhẫn chờ đợi.
Rốt cuộc cậu ấy cũng có dũng khí để nói hết: “Cháu nhìn thấy... con ngươi màu đen của cậu ta cực kỳ nhỏ, nhỏ như đầu kim vậy. Thật sự là quá kỳ quái, quá đáng sợ... Cho nên cháu nhanh chóng giúp cậu ta nhắm hai mắt lại...”
Bác sĩ tâm lý nghe xong, sống lưng cũng hơi lạnh: “Sau đó thì sao?”
Cậu ấy rùng mình một cái: “Cháu... cháu đương nhiên cảm thấy rất sợ hãi... Giống như sự kiện tâm linh kinh dị gì đó nên cháu nhanh chóng chụp ảnh cậu ta, lấy DNA rồi yêu cầu họ cho cậu ta vào túi thi thể để chôn cất... Nhưng đôi mắt ấy vẫn luôn in sâu trong tâm trí cháu, khiến cháu không thể ngủ được. Làm cho cháu bây giờ không dám nhìn vào mắt của bất kì ai cả... Sau đó người thay thế cháu có nói rằng cậu ấy vẫn luôn nghe thấy tiếng khóc của ai đó ở trong lều vào ban đêm. À, cũng có rất nhiều người đều nghe thấy! Không phải kiểu tiếng kêu kỳ quái... mà giống như tiếng khóc của người đang bị tra tấn hơn... Bác sĩ, ông có nghĩ là vì họ không muốn chết nên mắt họ mới trở thành như vậy không... Họ không thích chúng ta chôn họ vội vàng như vậy, đúng không... Họ có đến tìm cháu không?”