Bác sĩ cho rằng cậu ấy bị ảo giác bởi hoàn cảnh cực đoan nên vội vàng an ủi: “Không đâu, cháu đừng suy nghĩ nhiều. Cháu đến để giúp đỡ họ, họ sẽ không oán hận cháu đâu. Cháu đợi một lát...” Ông ấy cúi đầu, lại bổ sung thêm mấy loại thuốc cho cậu ấy: “Cháu phải uống mấy loại này nữa.”
“Vâng...” Tiểu Ngô ngơ ngác nhận lấy.
“Cháu có thể dũng cảm nói ra thì nỗi sợ sẽ không còn là nỗi sợ nữa. Đừng nghĩ nữa, tự nhiên sẽ quên thôi.” Bác sĩ tha thiết dặn dò: “Tối nay bệnh viện có lễ tưởng niệm, cháu nên tham gia đi, có lẽ trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Sau khi bước ra khỏi cửa phòng trị liệu tâm lý, Tiểu Ngô hơi lơ đãng. Lúc đi ngang qua hành lang, cậu ấy nhìn thấy một đám phóng viên đang phỏng vấn một cô gái nhỏ ở phòng đối diện.
Cậu ấy bỗng sửng sốt.
Tuy rằng cậu ấy mới đến vài ngày nhưng đã lập tức nhận ra cô gái này.
Khi những người cứu hộ tìm thấy cô, cô đang nằm im trên con đường bị nứt, người dính đầy bùn, giống như một con cừu bị thương đang nằm nghỉ ngơi. Khi cô được chuyển đến bệnh viện sau khi tình trạng đã ổn định thì có một nhiếp ảnh gia đã nhân cơ hội này chụp được khuôn mặt nhợt nhạt khi đang ngủ của cô.
Trong bức ảnh, cô gái xinh đẹp mà yếu ớt, ngay khi vừa xuất hiện trên các trang truyền thông lớn, đã làm cho tất cả mọi người phải chú ý đến cô.
Cô là bông hoa bách hợp trong đống đổ nát, là hy vọng, là sự tốt đẹp còn sót lại...
Khi các phóng viên tìm hiểu sâu hơn về các mối quan hệ trong quá khứ của cô thì mọi người dần dần biết được cô ưu tú như thế nào, lại cực kỳ hiểu chuyện khiến cho người ta thương xót.
Hơn nữa, cô còn tốt bụng đến mức chỉ vừa mới bình phục được một chút thôi mà đã chủ động tham gia vào các hoạt động tình nguyện trong bệnh viện rồi.
Cô đi an ủi những gia đình đã mất đi người thân, dạy kèm cho những đứa trẻ còn sống sót, cô còn viết lời cho những bài hát của các tình nguyện viên. Cô điềm tĩnh lại dịu dàng, như làn gió nhẹ lướt qua mặt nước, như tia nắng xuyên qua cành cây... Những video và tin tức trong bệnh viện được truyền ra càng khiến mọi người yêu mến cô hơn.
Giới truyền thông gọi cô là “Thiên thần của đảo Trân”, mà quả thật, cô cũng tràn ngập ánh sáng như thiên thần.
Tiểu Ngô từng vô tình gặp cô một lần ở chỗ lấy thuốc, chỉ nhìn một cái đã cực kỳ thích cô. Đương nhiên, trên thế giới này không có ai là không thích cô cả, cậu ấy chỉ là một trong số chúng sinh ấy mà thôi.
Cậu ấy vô thức đứng ở cửa phòng bệnh mà nhìn vào trong. Chỗ đó đã sớm chật kín người rồi. Cậu ấy cùng tham gia với bọn họ, bởi vì dáng người cao nên cậu ấy có thể nhìn thấy cô một cách rõ ràng.
Trong căn phòng đầy nắng, Bạch Chiêu Chiêu vẫn đang mặc quần áo của bệnh nhân—
Bây giờ cô cũng không còn quần áo nào khác để mặc.
Cô đang ngồi trên xe lăn, trên đầu gối đắp một tấm chăn màu xám do bệnh viện cung cấp, xung quanh cô là một luồng ánh sáng trắng mờ ảo.
Thì ra chỉ cần nhìn cô như thế này thôi thì trong lòng cậu ấy cũng sẽ tràn ngập dũng khí và sự biết ơn.
“Chiêu Chiêu, đây là lần đầu tiên em nhận phỏng vấn. Vốn dĩ chúng tôi hy vọng có thể tìm được người thân của em, nhưng mà...”
Trong phòng, phóng viên nói xong thì nghẹn ngào.
Bạch Chiêu Chiêu được đưa đến bệnh viện để điều trị, các phóng viên nhiệt tình cũng không nhàn rỗi, đều muốn là người đầu tiên giúp cô tìm lại được người nhà vẫn còn ở trên đảo. Sau nhiều lần tìm kiếm, họ bất ngờ được biết rằng mẹ cô đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông trước cả trận động đất từ một cảnh sát may mắn sống sót.
Đôi mi cong cong của cô cụp xuống, thì thầm: “Không sao đâu. Bây giờ em không còn sợ khi phải nói về nó nữa rồi. Bởi vì em biết cuộc sống này là một cuộc hành trình, cuối cùng em và mẹ sẽ lại được gặp nhau.”
“Nhưng mà, em vẫn sẽ thường xuyên nhớ mẹ...”
Ánh mắt cô gái nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt long lanh chậm rãi chảy xuống:
“Lúc bận rộn thì sẽ không nhớ nữa. Bởi vì em luôn có cảm giác mẹ vẫn đang đợi mình ở nơi nào đó. Nhưng trong đêm khuya yên tĩnh, khi em mong mẹ có thể ôm mình một lần nữa, thì em lại nghĩ, à, hóa ra mẹ đã không còn nữa rồi. Sau này chỉ còn chính mình ôm lấy mình mà thôi. Trong bệnh viện, đôi khi em thấy người khác dùng điện thoại gọi về nhà, em sẽ vô thức lấy điện thoại ra xem, nhưng em biết, mình sẽ không bao giờ nhận được tin nhắn của mẹ nữa rồi... Cho nên, em giúp đỡ người khác cũng chính là đang giúp đỡ mình. Có rất nhiều lời an ủi hiện lên trong đầu em khi em tự an ủi mình vào ban đêm. Em nghĩ, mẹ ở trên trời có linh, nhìn thấy em đang giúp đỡ người khác, chắc cũng sẽ vui vẻ vì em...”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mọi người có mặt tại hiện trường đều rơi nước mắt, ngay cả nhiếp ảnh gia là một người đàn ông lực lưỡng cao 1m9 cũng không khỏi lau mặt.
Phóng viên điều chỉnh tâm trạng rồi nói nhẹ nhàng hơn: “Theo chúng tôi được biết, bố của em vẫn còn sống. Em có muốn thông qua chúng tôi để liên lạc với ông ấy không…”
Bạch Chiêu Chiêu vội vàng lắc đầu: “Thôi ạ, ông ấy đã có gia đình riêng rồi, em không muốn làm phiền ông ấy. Em đã được phán cho mẹ em rồi.”
“Được rồi...” Phóng viên biểu hiện là đã biết, cũng không ép buộc cô làm một tiết mục gia đình đoàn tụ, ngược lại nói: “Có lẽ em không biết, bây giờ em rất nổi tiếng. Mọi người đều rất chú ý và quan tâm đến em. Có rất nhiều đã quyên góp tiền, cũng có rất nhiều người hy vọng có thể tài trợ tất cả chi phí sinh hoạt trong cuộc sống cho em. Cho nên em có ngại nói cho chúng tôi biết rằng em định sắp xếp cuộc sống sau này của mình như thế nào không?”
Cô suy nghĩ một lát, bên môi hiện ra một nụ cười biết ơn:
“Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến em, nhưng mẹ em đã rất chăm chỉ và tiết kiệm. Bà ấy đã tiết kiệm được một số tiền để cho em học đại học rồi. Vì vậy em sẽ dùng số tiền này để sống trước, sau đó chuẩn bị tốt cho kỳ thi đại học vào năm sau. Sau này em sẽ tìm cách tự nuôi bản thân mình, chẳng hạn như đi làm thêm hoặc vay hỗ trợ sinh viên, hoàn thành càng nhiều nghiên cứu đại học thì càng tốt. Sau đó sẽ trở thành một người có ích cho xã hội.”
Phóng viên nghe xong thì cảm thấy hơi xúc động.
Trên thế giới này sao lại có đứa trẻ hiểu chuyện và tốt đẹp đến như thế chứ. Thật sự làm cho người ta rất đau lòng...
Trong mắt cô ấy bắt đầu có nước mắt, cô ấy vội vàng giả vờ cúi đầu nhìn những câu hỏi mình đã chuẩn bị: “Chiêu Chiêu, thầy cô và bạn học của em cũng đã chết trong trận động đất này, em là một trong số ít người còn sống sót trong trường học của em. Nhân viên cứu hộ phát hiện em đang hôn mê ở trên đường, nhưng cổng trường sớm đã bị chặn lại rồi. Em đã thoát ra bằng cách nào vậy? Có tiện nói cho chúng tôi biết không?”
Cô cúi đầu, nước mắt rơi xuống quần áo: “Thật ra, chính vì chuyện này nên em mới đồng ý nhận phỏng vấn. Sau khi em tỉnh dậy sau cơn hôn mê, em mới dần dần nhớ lại những chuyện trước khi mình hôn mê. Em muốn mượn cơ hội này để nói ra.” Cô dừng một lúc, hít sâu một hơi: “Sau khi hỏa táng mẹ thì em mang tro cốt của mẹ về. Sau đó bị người ta bắt cóc...”
Phóng viên còn tưởng mình nghe nhầm nên lặp lại lời Bạch Chiêu Chiêu nói với vẻ ngạc nhiên: “Cái gì? Bị bắt cóc?”
Tin nóng hổi!
“Vâng. Em bị người đó đánh thuốc mê rồi bị nhốt trong một tầng hầm. Nếu em nhớ không nhầm thì đó ngày mùng 8. Ở đó còn nhốt một chị nữa, chị ấy nói mình tên là Ngô Phương Nhị. Lúc đó chị ấy đã rất yếu rồi. Chị ấy đưa cho em một cái bàn chải đánh răng đã được mài nhọn, bảo em nghĩ cách thoát khỏi đó... Sau đó thì xảy ra động đất. Sau khi em tỉnh lại thì chị ấy đã chết rồi. Em cầm chiếc bàn chải kia đào tường xi măng rồi bò ra, cho nên mới sống sót...”
Lúc cô kể lại, phóng viên miễn cưỡng kiềm chế trái tim đang đập thình thịch của mình, đưa mắt ra hiệu cho trợ lý ở bên cạnh.
Trợ lý lập tức hiểu ý mà bước nhanh ra ngoài, bắt đầu gọi điện thoại nhờ người điều tra nơi tìm thấy Bạch Chiêu Chiêu.
Sau đó, phóng viên tập trung vào việc hỏi các chi tiết khác nhau sau khi cô bị bắt cóc. Mãi cho đến khi có một trợ lý khác ho nhẹ một tiếng thì cô ấy mới nhận ra sắp hết thời gian phỏng vấn rồi, cô ấy đã quên đặt những câu hỏi mà mình chuẩn bị trước rồi.
Nhưng điều này cũng không thể trách cô ấy được. Cô ấy vốn tưởng rằng đây là một buổi phỏng vấn cảm động đem đến hy vọng cho dân chúng, ai mà biết còn lôi ra được một vụ án lớn kinh thiên động địa như thế chứ!
Theo miêu tả của Bạch Chiêu Chiêu thì cô ấy biết rằng vụ án này rất có thể có liên quan đến vụ án giết người liên hoàn chưa được phá của đảo Trân!
Cô gái trước mắt rõ ràng giống như một bông hoa dễ bị tổn thương, thế mà cô lại thoát ra được từ trong đống đổ nát của trận động đất và thoát khỏi kẻ giết người biến thái. Đây là sự trùng hợp may mắn đến mức nào chứ?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thời gian chỉ còn lại vài phút, cô ấy đành phải tranh thủ trước khi các y tá đến đuổi người, chọn một câu hỏi quan trọng nhất để hỏi:
“Chiêu Chiêu, thật ra trường của em cũng có không ít người sống sót. Lớp của em trừ em ra, còn có một bạn học nữa cũng sống sót.”
Cơ thể cô cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt dường như rất kinh ngạc, cô hỏi: “Hả? Là ai?”
“Cậu ấy tên là Chu Lạc Nhiên, là một nam sinh, em có quen cậu ấy không?”
2 giây sau cô mới nói: “Quen ạ...”
“Thật ra cậu ấy là người được cứu sớm nhất.” Phóng viên dừng một lúc, không đề cập đến chuyện bố mẹ Chu Lạc Nhiên đã dùng tiền để phái một đội cứu hộ đến: “Quản gia nhà cậu ấy đã hy sinh chính mình, dùng cơ thể của mình để bảo vệ cậu ấy, cho nên cậu ấy chỉ bị thương ở đầu. Cũng may sau khi cấp cứu thì dấu hiệu sống hoàn toàn bình thường. Nhưng đáng tiếc là sau khi hôn mê 2 ngày, tình huống não của cậu ấy đột nhiên bắt đầu chuyển biến xấu một cách nhanh chóng... Có thể... sau này sẽ trở thành người thực vật..”
Đôi mắt Bạch Chiêu Chiêu trống rỗng, dưới tấm chăn, bàn tay đang nắm chặt lấy bộ quần áo bệnh nhân từ từ thả lỏng...
Theo quan điểm của phóng viên, bạn học cùng lớp duy nhất may mắn sống sót nhưng lại phải vượt qua quãng đời còn lại ở trên giường bệnh, điều này chắc chắn là một cú đả kích đối với Bạch Chiêu Chiêu.
Cô ấy bỗng cảm thấy hơi buồn bã, đáng lẽ không nên nói cho cô biết chuyện này mới đúng.
Bạch Chiêu Chiêu lại cúi đầu, run rẩy nức nở: “Tại sao... tại sao lại như vậy... Thầy cô và các bạn học đối xử với em rất tốt. Em vẫn hy vọng có thể đợi được tin tốt… Tại sao chỉ có mình em sống sót? Em cảm thấy rất có lỗi... Em, em muốn đợi mình khỏe hơn sẽ đi gặp cậu ấy...”
Từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.
Mọi người ở đây đều xúc động đến rơi lệ. Tiểu Ngô đứng ở ngoài cửa cũng đỏ hốc mắt.
Phóng viên vội vàng an ủi: “Em đừng nghĩ như thế. Em phải mang theo hy vọng của tất cả bọn họ mà sống tiếp, sống càng tốt hơn mới đúng. À đúng rồi, trong trường học của em có một cậu bé may mắn sống sót, bây giờ cũng đang ở bệnh viện này. Cậu ấy bình phục rất tốt, tên là Diệp Chi Du. Em có quen cậu ấy không?”
Bạch Chiêu Chiêu dường như không nghe thấy những lời đó. Cô tựa như đã chìm trong nỗi đau tột cùng.
Y tá ở bên cạnh nhìn thời gian, ý bảo bọn họ nên ngừng phỏng vấn rồi.
Đoàn làm phim bắt đầu dỡ thiết bị xuống, người ở cửa cũng phải tản đi.
Tiểu Ngô nhìn Bạch Chiêu Chiêu lần cuối.
Ơ?
Cậu ấy bất ngờ khi nhìn thấy bên môi cô có nụ cười mơ hồ.
Chắc là giả vờ mạnh mẽ thôi...
Cậu ấy đau lòng không biết nên an ủi cô như thế nào.
Có lẽ cậu ấy cũng nên mạnh mẽ hơn, đúng không?
Cô gái mất đi mẹ mà còn liều mạng như thế, còn có thể tìm được đường sống trong chỗ chết từ tay kẻ cuồng giết người và động đất. Thế nên, cậu ấy còn có lý do gì để không nhanh chóng khỏe lại đây?
-
Buổi tối, lễ tưởng niệm bắt đầu.
Quảng trường bệnh viện ngập tràn nến, hoa, ảnh, điếu văn và vòng hoa... Mọi người đều long trọng cầu nguyện cho những người đã thiệt mạng.
Y tá đẩy xe lăn của Bạch Chiêu Chiêu tiến lên. Cô cúi người, mái tóc dài rủ xuống, đặt một bó hoa bách hợp vào giữa ánh nến.
Xung quanh vang lên tiếng khóc nức nở, trong mắt cô cũng đã có nước mắt...
Lúc xe lăn đang quay đi, cô nhìn thấy một chàng trai cao lớn đứng trong đám đông.
Ngoại hình của cậu nổi bật và lịch lãm đến mức người khác rất dễ dàng nhận ra cậu chỉ trong nháy mắt.
Là Diệp Chi Du.
Ánh mắt rõ ràng thâm thúy của chàng trai đối mắt với cô, lại thản nhiên quay mặt đi.
Chỉ là hai ánh mắt giao nhau liền vội kết thúc, hai người thật ra cũng không quen biết.
Vì thế, một người rời đi, một người vẫn đứng nguyên tại chỗ.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Chiêu Chiêu: À, một bạn học.
Diệp Chi Du: Tớ biết ngay cậu không tim không phổi mà! Cậu quên sạch sành sanh về tớ rồi đúng không!