Chớp mắt, cậu bé đã chạy đến, ngã vào trong hành lang!
Thân hình cậu bé cũng bắt đầu biến hóa. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cậu bé chậm rãi cao lên, quả nhiên cũng biến thành dáng vẻ của Thạch Dũng?!
Ngay cả một nhúm tóc dựng thẳng trên đỉnh đầu cũng giống nhau như đúc.
Diệp Chi Du không ngờ được rằng ác linh thật sự có thể biến hóa ở trong giấc mơ tiếp dẫn.
Hai “Thạch Dũng” mắt to trừng mắt nhỏ.
“Tình huống gì đây? Mày, sao mày lại biến thành dáng vẻ của tao!” Thạch Dũng số 1 không kiềm chế được tức giận.
“Mày, sao mày lại mách lẻo trước?” Thạch Dũng số 2 trợn tròn mắt: “Mày là ác linh đúng không? Đây là ảo ảnh đúng không?”
Mọi người còn chưa kịp mở miệng thì hai “Thạch Dũng” đang nghi ngờ lẫn nhau kia đã lao vào đánh nhau rồi.
“Làm sao bây giờ!” Diệp Chi Du sứt đầu mẻ trán, vốn dĩ cậu đã nhắm vào số 2 rồi, nhưng bây giờ lại hoa cả mắt: “Tớ cũng không phân biệt được ai với ai nữa rồi!”
Từ Sĩ Hưng hình thành tư duy theo quán tính: Có khó khăn, tìm Chiêu Chiêu.
Ông ấy chen đến bên cạnh Bạch Chiêu Chiêu, lo lắng nói: “Em gái, em mau nhìn xem ai là giả đi!”
Bạch Chiêu Chiêu dở khóc dở cười: “Em cũng không phải kính chiếu yêu...”
Mà hai người Thạch Dũng kia dường như đều tin rằng đối phương là ác linh, đang đánh nhau rất ác liệt trên hành lang.
Hai người ngang tài ngang sức, nhưng một người trong đó rốt cuộc cũng chiếm được thế thượng phong, siết chặt cổ người kia!
“Tiểu Diệp!” Người đang giữ chặt người kia, gân xanh trên trán nhảy dựng, mặt đầy mồ hôi nói: “Nhanh! Đừng do dự! Thiêu chết cả hai chúng tôi đi!”
“Hả...” Diệp Chi Du cứng lưỡi há hốc mồm. Trong lúc hoảng hốt đã hiểu được ý đồ của ông ấy.
Nếu đã không xác định được ai là ác linh thì giết chết cả hai luôn. Như vậy thì giấc mơ sẽ kết thúc, những người còn lại đều có thể sống sót.
Thạch Dũng muốn dùng mạng của mình đổi lấy mạng cho tất cả mọi người...
“Tiểu Diệp, nhanh lên! Thiêu chết cả hai chúng tôi đi!” Người bị giữ chặt cũng lên tiếng: “Tôi là cảnh sát, tôi vốn nên chắn ở phía trước mọi người! Nhanh lên!”
“Nhưng cháu, cháu...” Tay Diệp Chi Du run rẩy.
Tại sao nhiệm vụ đáng sợ này lại rơi vào người cậu cơ chứ... Cậu làm sao có thể thiêu chết cảnh sát Thạch được chứ?
Cậu nên mang Chiêu Chiêu đi gặp bà Tôn. Cậu ấy thông minh như thế, nhất định sẽ biết nên làm như thế nào!
“Tiểu Diệp! Đừng do dự nữa!”
Hai “Thạch Dũng” gần như hét lên cùng một lúc.
Diệp Chi Du nhắm mắt lại, lòng bàn tay lóe lên mấy tia lửa nhưng lại không thể bắn ra được, cực kỳ rối rắm.
“Đợi đã!” Bạch Chiêu Chiêu rốt cuộc cũng mở miệng rồi.
Tất cả mọi người đều đang đợi cô. Mặc dù cô chưa nói gì nhưng mọi người đã bình tĩnh lại và tin rằng cô nhất định có biện pháp.
Dù sao thì lúc nào Bạch Chiêu Chiêu cũng có biện pháp.
“Mọi người nhìn xem, tóc của hai người đó có vấn đề.” Bạch Chiêu Chiêu chỉ vào đỉnh đầu của họ.
Lúc này cả hai người đang đối mặt với bọn họ cùng lúc nên bọn họ mới nhìn ra được vấn đề. Trong lúc đánh nhau, tóc của hai người đều bị rối tung lên, nhưng lúc này, hai người đều đang đối mặt với bọn họ, rõ ràng ngọn tóc rối kia của một người thì nghiêng sang trái, của một người thì nghiêng sang phải.
“Ơ? Giống như hai người trong gương vậy...” Liễu Đào Tử nói trước.
Diệp Chi Du: “Nhưng mà như vậy cũng không có cách nào biết ai là thật được...”
Bạch Chiêu Chiêu gằn từng chữ nói: “Không cần biết ai là thật. Bởi vì, hai người này đều là chú Thạch.”
“Cái gì?”
Mọi người còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
Hai người đều là thật?
Ngay cả hai “Thạch Dũng” trên mặt đất cũng ngẩn ra.
“Ác linh căn bản không ở đây. Chúng ta lại suýt chút nữa bị nó lừa rồi!” Giọng điệu Bạch Chiêu Chiêu cực kỳ chắc chắn: “Trong hành lang này tổng cộng có 11 phòng. Sau khi 3 người đi ra, tớ mới bắt đầu nảy sinh ý nghĩ rằng các căn phòng đại diện cho các bán sinh linh. Sau đó từng người một đi ra, tớ đương nhiên sẽ càng ngày càng tin vào ý nghĩ đó. Tin rằng ý nghĩ đó của mình hoàn toàn chính xác.”
“Chẳng lẽ không phải hả?” Diệp Chi Du khó hiểu.
“Ác linh tất nhiên sẽ hy vọng chúng ta nghĩ như vậy rồi. Nhưng không phải cậu cũng nói rồi à, ác linh có thể tạo ra ảo ảnh ở trong giấc mơ tiếp dẫn mà. Hơn nữa, từ góc độ của xác suất mà nói, thật sự quá trùng hợp rồi. Sao lại có thể trùng hợp đến mức chúng ta mở tất cả các phòng ra đều không phải là ác linh được chứ? Đến tận khi chỉ còn lại 2 phòng thì mới có ác linh? Cho nên tớ mới nghĩ rằng, 2 phòng cuối cùng này thật ra chính là 2 cánh cửa của cùng một giấc mơ. Hai chú Thạch thật ra chỉ là hình ảnh phản chiếu trong nước của đồng ruộng kia mà thôi.”
Cô nói xong, mọi người đều quay sang nhìn nhau.
Linh hồn của một người có thể tách ra làm hai không?
Nói cách khác, linh hồn có thể cùng tồn tại với hình ảnh phản chiếu của chính nó không?
Hai người Thạch Dũng ngừng đánh nhau, kiêng kị nhìn đối phương. Hai cái bụng tròn vo đều phập phồng theo hơi thở nặng nề.
Liễu Đào Tử và Diệp Chi Du vẫn không yên lòng lắm, lại lấy bí mật chỉ bọn họ biết ra để hỏi hai người. Quả nhiên hai người Thạch Dũng đều có thể trả lời được.
Mọi người nhất thời nửa tin nửa ngờ.
“Mọi người đứng về phía cháu một chút.” Bạch Chiêu Chiêu nhìn Diệp Chi Du: “Diệp Chi Du, tớ cho rằng muốn thoát khỏi đây thì chúng ta phải đốt sạch hành lang này!”
“Thật không?” Diệp Chi Du chưa kịp lên tiếng thì Từ Sĩ Hưng đã rụt rè cướp lời: “Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ ác linh biến thành bộ dáng của cảnh sát Thạch thì sao? Ngộ nhỡ ác linh lẻn vào ký ức của ông ấy thì sao?”
“Vậy anh Hưng muốn như thế nào?” Ánh mắt cô sắc bén đến dọa người: “Thiêu chết cảnh sát Thạch và ác linh à?”
Từ Sĩ Hưng ngậm miệng lại.
Trong nháy mắt vừa rồi, ông ấy phát hiện khí thế trên người Bạch Chiêu Chiêu không hiểu sao lại rất đáng sợ... làm ông ấy bất giác cảm thấy sợ hãi.
Cô lại nhìn Diệp Chi Du: “Diệp Chi Du, cậu tin tớ đi.”
Thật ra không cần cô nói thì Diệp Chi Du cũng sẽ tin tưởng cô vô điều kiện.
“Tất nhiên tớ tin cậu rồi. Vậy chúng ta làm theo lời cậu. Cậu đứng xa ra một chút.” Lúc cậu nói như vậy, cánh tay đã hơi nâng lên để bảo vệ cô.
Cho dù đã từng nghi ngờ, đã từng cảm thấy không thích hợp, nhưng chỉ cần cô nói thì cậu sẽ tin cô.
Hai người Thạch Dũng cũng đứng lên, tuy rằng cũng đứng phía sau Diệp Chi Du nhưng họ vẫn còn nghi ngờ đối phương, cho nên phân ra đứng ở hai bên hành lang.
Ngọn lửa bốc lên, dưới nhiệt độ cao, tất cả mọi người đều bị nướng đến mức bỏng da, chịu đựng sự nóng rực khó chịu.
Giấy dán tường của hành lang bắt đầu cuộn lên, thảm cũng trở nên đen hơn và bị cacbon hóa.
Kèm theo một tiếng vang lớn, mặt đất đột nhiên bắt đầu rung lắc dữ dội!
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì trung tâm hành lang đã bắt đầu sụp đổ. Diệp Chi Du dựa vào sự nhanh nhẹn của một vận động viên mà ôm lấy Bạch Chiêu Chiêu rồi trốn sang một bên. Nhưng Trần Hữu Hào đứng ở trung tâm lại gặp tai họa, thoáng cái đã rơi vào khe nứt!
“Này!!!” Thạch Dũng hét lớn một tiếng, muốn nhào đến giữ chặt lấy Trần Hữu Hào nhưng lại phải trơ mắt nhìn ông ấy biến thành dạng nước ở trong vực sâu đen tối kia, “Ào ào” một cái rồi biến mất!
Cảm giác mặt đất rung chuyển biến mất, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là bên trong khách sạn đang bị nứt ra.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hành lang bọn họ đang đi tổng cộng có 6 tầng, tất cả đều bị chôn vùi trong lòng đất, chỉ có tầng trên cùng mới hơi lộ ra trên mặt đất một chút.
Trên đỉnh bị nứt ra kia có ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống những đường quanh co, lấp lánh một màu trắng hy vọng.
Bạch Chiêu Chiêu nhìn chùm sáng kia, trong chớp mắt cô chợt cảm thấy hoảng hốt.
Cô dường như cũng cảm nhận được cảm giác cơ thể mình nhẹ đi như lời Quan Chính Hạo nói, nhưng cảm giác này chỉ kéo dài trong vài giây ngắn ngủi.
Cô vẫn chưa tỉnh lại.
Lúc cúi đầu nhìn lại, khe nứt ở hành lang đã rộng hơn 10 m rồi. Dưới khe nứt là vực sâu không thấy đáy, giống như vĩnh viễn không có điểm cuối.
Vực sâu làm Bạch Chiêu Chiêu, Diệp Chi Du và Thạch Dũng bị dạt sang một bên, còn Liễu Đào Tử và Từ Sĩ Hưng thì ở một bên khác.
“Cảnh sát Thạch! Anh hợp thành một người rồi!” Liễu Đào Tử kinh ngạc hô to, giọng nói quanh quẩn trong không gian dưới khe nứt.
Diệp Chi Du cũng nhìn thấy, hai “Thạch Dũng” chẳng biết đã hợp lại làm một từ bao giờ.
Cậu chỉ cảm thấy sợ hãi mà thôi.
Nhưng may mắn là có Chiêu Chiêu ở đây. Nếu không cậu thật sự đã có thể sẽ thiêu chết cảnh sát Thạch rồi.
Từ Sĩ Hưng thì nhìn xuống phía dưới, lớn tiếng nói: “Trần Hữu Hào vừa rồi có phải đã tỉnh lại rồi không? Có phải nhảy xuống là có thể tỉnh lại không?”
“Em cảm thấy không chắc chắn lắm, nếu muốn như vậy thì có lẽ sẽ là chuyện không báo trước cơ!” Bạch Chiêu Chiêu hô to qua khe nứt: “Anh Hưng, anh đừng có mạo hiểm! Chúng ta có thể bò ra ngoài!”
Sau đó cô lại chỉ chỉ tia sáng kia.
Từ Sĩ Hưng ngẩng đầu lên, nuốt nước miếng, thật sự quá cao rồi...
Nhưng ông ấy lại cảm thấy dường như không có gì phải sợ. Có lẽ đúng như Bạch Chiêu Chiêu nói, nếu ông ấy ngã xuống mà “không báo trước” thì không chừng sẽ có thể tỉnh lại.
Nghĩ như vậy, một kẻ luôn nhát gan và sợ phiền phức như ông ấy lại bắt đầu có một ít dũng khí không sợ hãi.
Đột nhiên, tầm nhìn của mọi người tối sầm lại.
Bọn họ theo phản xạ có điều kiện mà nhìn lên trên, chỉ thấy có một thứ gì đó màu đen che khe nứt lại, đôi mắt màu vàng rất lớn đang chuyển động, giống như đang kiểm tra bên trong khe nứt!
“A a a!” Từ Sĩ Hưng kinh hãi hét lên: “Đây, đây là cái gì? Sao lại có cả quái vật thế!”
“Đồ ngu này! Đừng có lên tiếng!” Liễu Đào Tử xông lên che miệng ông ấy lại.
Nhưng con quái vật đã bị kinh động rồi, nó vươn hai cái xúc tu màu đen xuống, nắm chặt vào hai bên của tòa nhà rồi bắt đầu dùng sức—
“Rắc rắc—”
Tiếng xi măng cốt thép vỡ vụn lại vang lên. Toàn bộ tòa nhà bị chôn trong lòng đất càng bị xé toạc ra rộng hơn. Con quái vật khổng lồ màu đen nhanh chóng bò xuống, một khối không đều, dùng sức chen vào trong tòa nhà.
“Nằm hết xuống!” Diệp Chi Du gào một tiếng, một giây sau liền giơ tay lên.
“Rít—!” Con quái vật phát ra tiếng thét chói tai.
Lúc Bạch Chiêu Chiêu ngẩng đầu lên nhìn thì ngọn lửa đã tan chảy giống như lụa sa tanh màu cam gợn sóng, bao phủ đỉnh đầu nó.
Trong lớp lụa sa tanh, con quái vật màu đen di chuyển trái phải, lại thét chói tai, sau đó nó càng ngày càng nhỏ đi ở trong ngọn lửa.
Cuối cùng, nó không có cách nào có thể bám trụ được cơ thể nữa, nên nó rơi thẳng xuống vực sâu.
Mấy người đều ghé vào bên mép vực sâu và nhìn xuống...
“Thành công rồi hả?” Vẻ mặt Thạch Dũng mờ mịt.
“Chúng ta mau trèo lên trên thôi!” Bạch Chiêu Chiêu hét to: “Nhân lúc này trèo ra khỏi khe nứt!”
“Chiêu Chiêu, cậu đi trước đi!” Diệp Chi Du bắt lấy một sợi cáp điện rủ xuống, kéo kéo rồi lập tức nửa quỳ xuống, ý bảo cô giẫm lên đùi mình: “Mau, leo lên trên.”
Cánh tay của Bạch Chiêu Chiêu gầy gò, cũng không to hơn một sợi dây là bao nhiêu, run rẩy leo lên. Diệp Chi Du lo lắng nên mở rộng mình vòng tay ra, sợ cô sẽ ngã.
Sau khi xác định cô đã leo lên đến tầng tiếp theo rồi thì cậu với Thạch Dũng mới leo lên.
Ở phía đối diện, tốc độ của Liễu Đào Tử và Từ Sĩ Hưng hiển nhiên nhanh hơn nhiều, chỉ chốc lát sau đã leo lên được hai tầng rồi.
“Em gái, nhanh lên, chiến thắng đang ở trước mắt rồi!” Liễu Đào Tử cách thật xa cổ vũ cô.
“Này, em nói nhỏ một chút được không? Không biết giọng mình chói tai thế nào à?” Từ Sĩ Hưng vừa bò vừa bực tức lải nhải: “Em hét xong, lỗ tai anh đều ù hết rồi!”
“Có thể do anh bị thần kinh nên lỗ tai mới bị ù đấy!” Liễu Đào Tử mắng xong thì đột nhiên dừng lại: “Ơ? Âm thanh gì thế...”
“Em tự làm ù tai mình rồi chứ gì!” Từ Sĩ Hưng đắc ý nói.
“Không phải, thật sự có âm thanh gì đó... Hình như...” Ánh mắt cô ấy nhìn xuống phía dưới: “Vang lên từ trong vực sâu!”
Không riêng gì bọn họ nghe được, Thạch Dũng cũng ngay lập tức nói: “Âm thanh kỳ quái gì thế?”
Mặc dù Bạch Chiêu Chiêu không biết đó là âm thanh của cái gì, nhưng trong lòng cô có cảm giác đó không phải là chuyện gì tốt!
Cô không dám dừng lại ở tầng này quá lâu, vội vàng nắm lấy một sợi cáp khác, giật giật rồi tiếp tục leo lên.
Ánh sáng giữa khe nứt, hình như càng ngày càng lớn hơn!
Cô gần như ảo tưởng rằng mình có thể chạm vào ánh sáng rực rỡ chỉ bằng cách leo thêm vài mét nữa thôi!
Thế nhưng, trong vực sâu của khe nứt, âm thanh sột soạt càng ngày càng rõ ràng hơn!
Cô cúi đầu híp mắt nhìn, ngay lập tức hít vào một hơi thật sâu.
Hàng chục triệu con sâu nhỏ màu đen, tầng tầng lớp lớp, chen chúc nhau bò lên trên!
Khi những con côn trùng di chuyển lên trên thì chúng lại bắt đầu tập hợp lại rồi biến thành một cơ thể đen khổng lồ và những bàn tay màu đen. Sau đó, trong bóng tối, một con mắt màu vàng khổng lồ lại mở ra!
“Chiêu Chiêu! Chiêu Chiêu!” Lần này, con quái vật màu đen kia bắt đầu kêu lên thảm thiết, như thể tất cả côn trùng tụ tập trong đó đều phát ra giọng nói của Kha Cát Lợi, đang rít gào chói tai:
“Vì sao lại lừa tôi? Vì sao lại lừa tôi?”
Bạch Chiêu Chiêu sợ đến mức cứng đờ! Cô treo mình trên dây cáp như một con sâu bướm yếu đuối.
Diệp Chi Du thấy thế thì lớn tiếng nói: “Chiêu Chiêu, đừng để ý đến nó, trèo lên trên đi!”
Cậu đã không còn bùa lửa nữa rồi. Cũng không biết vì sao bùa lửa mà bà Tôn cho lại không thể thiêu chết được Kha Cát Lợi, nhưng cậu vẫn còn một con át chủ bài nữa—
Lá bùa đỏ bọc trong tờ tiền...
Con quái vật màu đen đã lấy lại hình dạng trong vòng xoáy của côn trùng, nó há cái miệng đầy máu ra và lao thẳng về phía Bạch Chiêu Chiêu!
“Viu—”
Một vật nhỏ màu đỏ, chính xác rơi vào trong miệng nó.
Bản thân Diệp Chi Du là một cầu thủ bóng chày, nên cho dù gặp phải áp lực lớn bao nhiêu thì tay cậu vẫn vĩnh viễn ổn định!
Lập tức, con quái vật cũng giống như cảm nhận được gì đó, vội vàng ngậm miệng lại, rất buồn cười mà “Khụ khụ” hai cái.
Một phần cơ thể của nó bắt đầu phân hủy thành côn trùng bò lổm ngổm, khiến cho Liễu Đào Tử và Từ Sĩ Hưng ở đối diện hét lên, tiện tay nhặt những đồ vật xung quanh ném về phía nó.
“Không đúng!” Thạch Dũng phát hiện ra điều kỳ lạ đầu tiên, nói dồn dập: “Những con sâu này không phải bản thể của nó!”
Diệp Chi Du vốn đang mừng rỡ, khi nghe vậy thì vẻ mặt cậu mơ hồ: “Không phải bản thể của nó là sao?”
1 giây sau, cậu cũng hiểu ra—
Cậu nhìn thấy rõ ràng trong đám sâu tán loạn có một bộ phận đang rơi xuống phía dưới, trong đó xen lẫn một chấm đỏ nhỏ, đặc biệt chói mắt!
Là lá bùa của cậu!
Lá bùa rõ ràng là vô dụng, bởi vì đây căn bản không phải Kha Cát Lợi.
Diệp Chi Du vốn luôn tràn đầy tự tin, nhưng lần này rốt cuộc cậu cũng hiểu được cảm giác suy sụp rồi.
Lá bùa bà Tôn cho cậu, không những là tuyến phòng thủ cuối cùng của họ, mà còn là tuyến phòng thủ trong lòng của cậu.
Bây giờ, ngoại trừ mạng của mình ra thì cậu không còn gì có thể bảo vệ Chiêu Chiêu được nữa!
Thạch Dũng cũng biết cậu bị đả kích nên nắm lấy cánh tay cậu, ép buộc cậu nhìn mình, sau đó hỏi: “Cậu học sinh, cậu còn nhớ vừa rồi lúc cậu thiêu nó, lúc nó rơi xuống có phải là một hình tròn không?!”
“Ặc... đúng thế!”
Thạch Dũng: “Vậy thì đúng rồi! Cái hình tròn đó mới là bản thể của nó, được bảo vệ bởi chính con mắt kia!”
Con quái vật lại phát ra tiếng gào đau đớn: “Tại sao lại lừa tôi! Em nói em muốn chết mà! Tại sao lại lừa tôi!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đúng lúc này, một tảng đá khổng lồ nện vào khóe mắt nó.
Đôi mắt màu vàng ngưng tụ lại và từ từ quay sang trái.
Người ném đá thế mà lại là Từ Sĩ Hưng!
Từ Sĩ Hưng sợ chết khiếp, nhưng dũng khí cũng không hề giảm bớt trước ánh mắt của con quái vật. Ngược lại, ông ấy hét lên với giọng run rẩy: “Mày, mày cứ quấn lấy em gái thì có bản lĩnh gì! Mày có bản lĩnh thì quấn lấy ông nội mày này. A a a—...!”
Ông ấy bị một xúc tu của quái vật bắt được. Nó ném ông ấy ra, làm ông ấy bị đập vào tường.
“Anh Hưng!” Bạch Chiêu Chiêu đã nhân cơ hội leo lên một tầng nữa, lúc quay người lại thì nhìn thấy Từ Sĩ Hưng bị ném ra ngoài.
Ông ấy không biến thành dạng nước, chỉ ngồi bất động ở đó.
“Chiêu Chiêu!”Diệp Chi Du không quan tâm đến an nguy của Từ Sĩ Hưng, ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu leo lên trên đi, đừng quay đầu lại!”
“Nhưng mà...”
Nước mắt của cô khúc xạ ánh sáng mặt trời và rơi xuống vực sâu.
“Tớ không sao đâu!” Cậu cười, cố ý làm cho mình cười vui vẻ hơn, nhưng trong mắt lại ngấn lệ: “Chúng ta còn có thể gặp lại!”
“Chiêu Chiêu, mau trèo lên trên đi!” Thạch Dũng cũng lo lắng thúc giục cô: “Mặc kệ chuyện gì xảy ra cũng đừng quay đầu lại!”
Cô cắn chặt răng, gạt đi nước mắt rồi lại kiên định trèo lên trên...
Một chút, lại một chút nữa...
Cô nghe thấy tiếng hét của chị Đào Tử, nghe thấy tiếng gạch đá vỡ vụn, nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của ai đó bị ngã xuống...
Trong những âm thanh vụn vặt đó, Kha Cát Lợi vẫn đang điên cuồng hét to:
“Đồ lừa đảo! Tại sao các người lại giúp một tên lừa đảo chứ!”
Âm thanh chấn động đến mức những viên đá vỡ vụn bên tay cô cũng rơi xuống.
“Hu hu...” Cô khóc thành tiếng, nhưng không dám dừng lại. Với tình trạng thể chất của cô mà ở trong hiện thực thì chắc chắn không có khả năng leo trèo lâu như thế này. Bây giờ hoàn toàn là do ý chí sinh tồn mạnh mẽ đang giúp đỡ cô.
Đột nhiên, chân cô bị cái gì đó quấn lấy!
Bạch Chiêu Chiêu hoảng sợ cúi đầu nhìn, đối diện với đôi mắt to như cái hồ kia.
Đôi mắt ấy phản chiếu dáng vẻ của cô.
Cô nhìn thấy một con cừu trắng với đôi mắt kỳ lạ của con người...
Một con quái vật...
“Chiêu Chiêu, tại sao lại lừa tôi?” Con quái vật lạnh lùng chất vấn, giọng điệu vừa khó hiểu vừa đau khổ: “Không phải em nói em muốn chết à?”
Ánh mắt của cô nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy Diệp Chi Du quỳ rạp trên mặt đất, không hề nhúc nhích.
“Diệp Chi Du!!!” Cô hét to!
Nhưng chàng trai lại không có phản ứng gì cả.
Cô khóc. Phản chiếu trong đôi mắt màu vàng kia, mọi con mắt của con cừu trắng đều bắt đầu rơi nước mắt.
Đột nhiên, một bóng dáng cao gầy nhảy ra từ tòa nhà bên kia và đâm mạnh một cây gậy sắt dài vào mắt của con quái vật!
— Là Từ Sĩ Hưng vừa rồi bị ném ngất xỉu!
Trong tiếng gào thét chói tai, con quái vật rơi xuống hai, ba tầng, mà Từ Sĩ Hưng lại bị xúc tu của nó quăng ra ngoài.
Lần này ông ấy không may mắn như lần trước nữa, cơ thể ông ấy bị một thanh thép to bằng ngón tay cái xuyên qua...
“Anh Hưng!” Bạch Chiêu Chiêu khóc đến run rẩy cả người.
Từ Sĩ Hưng cực kỳ chật vật, nhưng vẫn gượng cười nhìn cô:
“Không sao. Em gái... tôi... tôi... không phải lúc nào cũng nhát gan đâu...”
Mỗi lời ông ấy nói ra, lại có một ngụm máu chảy ra từ trong miệng. Cuối cùng, đầu ông ấy gục xuống, bất động.
Nhưng dù vậy, ông ấy vẫn không biến thành dạng nước.
Thanh sắt hiển nhiên không đả thương Kha Cát Lợi được. Gã ta lại nhanh chóng hợp lại từ một đám côn trùng màu đen.
Thoáng cái, biểu tình của Bạch Chiêu Chiêu cũng lạnh xuống theo.
Cô nhận ra rằng nếu Kha Cát Lợi không chết thì giấc mơ này sẽ không kết thúc. Cho dù cô có trèo ra ngoài thì cũng chỉ uổng công mà thôi.
Những người còn lại cũng sẽ chết ở đây.
Tay cô thò vào trong túi quần và lấy ra chiếc bàn chải đánh răng kia...
Ngô Phương Nhị từng nói, chỉ có cô mới có thể giết chết được Kha Cát Lợi.
Ác quỷ và người giấy vẫn luôn biết một ít chuyện mà bán sinh linh như bọn họ không biết... Ngô Phương Nhị nói như vậy thì cô sẽ tin cô ấy...
Cô nhất định phải giết chết Kha Cát Lợi!
Con quái vật từ bên dưới tiếp tục lao về phía cô, nhưng cô lại buông lỏng dây cáp trong tay ra.
Con bướm trắng mỏng manh lao về phía cái chết hung dữ. Cô rơi vào trong mắt con quái vật, “Phụt” một tiếng nhỏ, đầu bàn chải đánh răng đâm thủng tròng mắt, đưa cô vào sâu hơn trong con mắt màu vàng.
Cô cố gắng bơi trong tinh thể thủy tinh.
“A—!” Quái vật đau đớn gào khóc, những con côn trùng như đám mây đen ở xung quanh đang tản đi...
Thân hình khổng lồ cũng càng ngày càng nhỏ lại...
Mực nước xung quanh theo đó hạ xuống, thân thể Bạch Chiêu Chiêu đột nhiên mất trọng lượng, cảnh trong mơ lại biến hóa. Cô chật vật ngã xuống một mảnh mặt đất màu trắng, trước mắt cô là Kha Cát Lợi không hề hấn gì.
Một Kha Cát Lợi không được bảo vệ bởi đám côn trùng nữa.
Gã ta bị mù một bên mắt, máu vẫn đang thấm ra ngoài, quanh cơ thể gã ta phủ đầy chất nhầy, giống như một đứa bé mới được sinh ra.
Mí mắt động đậy, con mắt hoàn hảo kia của gã ta chậm rãi mở ra và nhìn vào Bạch Chiêu Chiêu.
Khéo miệng giật giật, gã ta lại cười, là nụ cười bất cần đời thường ngày của gã ta.
“Em gái, lợi hại thật đấy...”
Bạch Chiêu Chiêu đứng đó nhìn gã ta, mặt không chút thay đổi.
Gã ta nhìn cô, thương tiếc nhẹ giọng nói: “Có phải em chưa bao giờ muốn chết đúng không...”
“...” Cô đi tới bên cạnh gã ta, chỉ thản nhiên nói một câu: “Anh nên đi rồi.”
“Ha...” Gã ta khẽ cười một tiếng, nhẹ giọng nói: “Tiểu lừa đảo...”
Sau đó, gã ta không nhúc nhích nữa và con ngươi biến thành một màu đen.
Gã ta chết rồi.
Đột nhiên, toàn bộ thế giới trắng như tuyết tối sầm lại. Bạch Chiêu Chiêu kêu lên, cơ thể lại bắt đầu rơi xuống—
-
Cô dường như đã xuyên qua rất nhiều tầng không gian, rơi vào một thác nước ồn ào, vào biển lửa, rồi lại rơi vào một vùng tuyết dày đặc...
Cho đến khi cô ngừng rơi, cơ thể cô đã biến thành đồng cỏ xám xịt vô tận. Từng tầng cờ trắng từ trên trời rơi xuống, chậm rãi tung bay.
Trên lá cờ ở trước mặt cô được viết đầy hai chữ “Lừa gạt”...
Bạch Chiêu Chiêu nâng những lá cờ đang tung bay này lên với vẻ mặt vô cảm—
Giống như là trong lúc ngủ bị giội một chậu nước lạnh, cô đột nhiên mở to mắt.
Hơi thở của cô gấp gáp, vừa mở mắt ra là cô đã hoảng sợ nhìn xung quanh.
Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi!
Giấc mơ dài dằng dặc, hỗn độn, lại khủng bố đó đã hoàn toàn chấm dứt. Cô biết mình thật sự đã tỉnh lại rồi.
Cơ thể cô nặng nề và gần như không còn chút sức lực nào. Cô nhận ra mình vẫn đang ở dưới tầng hầm của Kha Cát Lợi, nhưng không hiểu vì lý do gì mà một nửa tầng hầm đã bị sập, ống nước bị vỡ kia đang yếu ớt phun nước. Một chân của cô bị đè ở dưới lớp xi măng nặng, không thể di chuyển được.
Mà chỗ tường bị nứt ra kia lại có ánh sáng chiếu vào, giống y như những gì cô nhìn thấy trong giấc mơ tiếp dẫn.
Nhìn lại, thi thể của Ngô Phương Nhị đang nằm trên tấm thảm bẩn bên cạnh cô.
Xinh đẹp mà hốc hác. Cô ấy chết không nhắm mắt. Một lớp bụi và đá dày rơi xuống người cô ấy, đôi mắt cô ấy cũng biến thành những viên ngọc phủ đầy bụi.
Trong cơn choáng váng, Bạch Chiêu Chiêu dường như đã trở lại lòng đất không có ánh mặt trời ở vùng đất bất hạnh kia... Nhưng cô lại biết rất rõ ràng rằng mình đã thật sự tỉnh lại rồi.
“Chị Ngô.” Cô cố gắng bò về phía đối phương, lại phát hiện ra chân mình đau như bị kim đâm. Cô cúi người, ghé sát vào tai Ngô Phương Nhị, giọng nói khàn khàn: “Em đã giết chết gã ta rồi...”
Cô khó khăn giơ tay lên và nhìn thấy trên tay mình cũng đều là đất.
Cô cố gắng khép mắt Ngô Phương Nhị lại...
Lúc đầu, cô ấy vẫn không chịu nhắm mắt lại, mí mắt cô ấy cứng như cao su nướng.
Bạch Chiêu Chiêu đành phải thử lại vài lần...
Cuối cùng—
“Haiz...”
Dường như trong không khí phảng phất có một tia than nhẹ của Ngô Phương Nhị thổi qua.