Hơi nóng của cà phê bốc lên, nhưng mà khi chỗ đường trong đĩa bị đổ hết vào ly, sương mù trắng kia như bị đường túm chặt, hậm hực biến mất không còn bóng dáng.
Dazai Osam ngồi ở đối diện nhìn thấy thủ pháp quá mức 'khẳng khái' này là lập tức làm bộ làm tịch ngả ra sau: "Oa, cô vẫn thích ngọt như vậy, đồ ăn không có 100% đường là không ăn, thói quen giống con nít quá."
Miyazaki Chihiro vừa khuấy ly cà phê vừa liếc nhìn anh một cái, hờ hững hỏi: "Ngọt sao?"
"Với tôi mà nói đây là lượng đường đủ để giết người đó." Anh cười tủm tỉm đáp lại, như là chỉ tìm đến cô để nói chuyện phiếm, nói từ đồ uống trước mắt đến thời tiết bên ngoài, lại đến kiểu dáng trang phục lưu hành sau khi đổi mùa, đủ mọi đề tài, cái gì anh cũng nói được.
Nếu là người khác thì có lẽ đã bị anh lôi đi vòng vòng, nhưng Miyazaki Chihiro đã làm đồng nghiệp với anh ba năm cho nên miễn dịch với cách nói chuyện ấy, cô uống hết ly cà phê với lượng đường áp đảo của mình, đặt ly xuống lạnh nhạt nói: "Không nói là tôi đi đấy."
Dazai Osamu thở ngắn than dài: "Miyazaki thật sự không nể tình cũ gì cả. Tối xấu gì chúng ta cũng coi như đồng phạm mà."
Ngay sau đó thanh niên rốt cuộc cũng nghiêm túc lại, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, anh nói đến trận chiến hỗn loạn đêm qua.
"Thật ra khi Chính Phủ Thời Gian đến Yokohama tìm công ty Thám tử bàn chuyện hợp tác, Ranpo đã kết luận trận chiến này không thắng được." Dazai Osamu bình tĩnh nói: "Đương nhiên tôi cũng đồng ý cái nhìn này, nhưng mà chủ tịch muốn ngăn cản thế giới dung hợp nên vẫn quyết định tham chiến."
Miyazaki Chihiro bình bĩnh đáp lại: "Các anh chọn như thế nào cũng không liên quan gì đến tôi."
Lời nói không biết nên đánh giá là tự tin hay là ngạo mạn này làm anh cười nhẹ một tiếng.
Tối hôm qua khi bao vây thảo phạt, công ty Thám tử trước có Oda Sakunosuke âm thầm cảnh báo, sau có hai người thuộc phái trí tuệ là Edogawa Ranpo và Dazai Osamu xuất hiện nhưng không thật sự tham gia, xét nghiêm túc lên thì có thể nói bọn họ là một nửa đồng minh, bây giờ nói chuyện với nhau cũng không có gì cần phải giải thích tỉ mỉ, anh chỉ nói đơn giản một câu như thế là vào chủ đề chính luôn.
"Cái 'dấu hiệu' trước khi thế giới dung hợp mà cô nói đã càng ngày càng nghiêm trọng rồi." Ý cười luôn thường trực trên khuôn mặt anh bây giờ đã không còn nữa, thậm chí có thể nhìn thấy dáng vẻ cán bộ trẻ tuổi năm xưa của Mafia Cảng: "Ban đầu chỉ là mấy việc nhỏ như mua phải món đồ không đạt tiêu chuẩn, đưa con đi học nhưng bị lỡ mất chuyến xe của trường, rồi dần dần biến thành đi làm nhiệm vụ sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn, kẻ địch trong chiến đấu đột nhiên mạnh lên như được thần giúp sức... Một tháng gần nhất còn hơn thế, cuộc sống hàng ngày cũng có thể gặp phải những chuyện 'trùng hợp' nguy hiểm đến tính mạng, nồi cơm điện mới mua bị nổ khi nấu cơm, ổ điện đã dùng mấy năm bỗng nhiên bị rò điện, đi qua đường thì có vật bất ngờ rơi từ trên cao xuống... Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù dị năng 'Thiên y vô cùng' của Oda có tác năng lực biết trước cũng rất khó bảo vệ được chính anh ấy chứ đừng nói mấy đứa trẻ kia."
Miyazaki Chihiro nhìn thẳng vào đôi mắt đen tối không rõ, lặp lại câu nói trước kia đã từng nói với anh.
"Tránh được vận mệnh phải chết, thoát khỏi quỹ đạo vốn có, bị thế giới coi như sự tồn tại dị thường cần phải loại bỏ..."
Im lặng một lát, Dazai Osamu bổ sung hết những lời còn lại.
"... Nói theo cách khác, người này bị thế giới đuổi giết."
Anh thở nhẹ một hơi để nỗi lòng bình tĩnh lại, cười khẽ nói.
"Cho nên tôi mới có thể đồng ý giao dịch với cô."
Thiếu nữ bị anh nhìn chăm chú lại thả lỏng dựa vào sô pha, vẻ mặt có thể gọi là ôn hòa, khác hoàn toàn so với cô trong trí nhớ của anh.
Dazai Osamu gia nhập Mafia Cảng năm mười lăm tuổi, cùng năm đó Miyazaki Chihiro trở thành đồng nghiệp của anh.
Nói là đồng nghiệp nhưng hai người không có quan hệ gì nhiều, đại khái là tìm khắp Yokohama cũng không tìm được một ai thật sự có quan hệ với cô. Đến thủ lĩnh Mafia là Mori Ougai ngoài những lúc hạ lệnh đi giết người ra thì cũng không sai bảo cô làm gì khác được.
Thiếu nữ kỳ lạ không biết đến từ đâu, không tìm thấy quá khứ, tách biệt với sắc thái rực rỡ của nhân gian, vĩnh viễn đọng lại trong hai màu đen trắng đơn điệu, chỉ có đôi khi giết người rồi bị máu bắn lên mới có thể nhuộm một chút đỏ thẫm lên người cô.
Ở trong phòng quanh năm suốt tháng như u linh, ngoài nhận lệnh giết người thì không bao giờ ra ngoài, lại còn làm việc theo nguyên tắc tùy tâm, so với nói rằng cô nghe lời Mori Ougai thì nói cô không kìm nén được sát ý, cần phải trút ra gấp gáp nên mới đi nhận nhiệm vụ sẽ càng đúng hơn. Dazai Osamu từng đi làm nhiệm vụ với cô một lần, anh cũng phải giật mình vì sự vô tình không giống người thường của cô.
Khi số nhiệm vụ được cô hoàn thành ngày một tăng lên, ai ai cũng đồn rằng khi thấy thiếu nữ áo trắng váy đen kia chính là thời điểm mình gặp cái chết.
Thiếu nữ bị người ta gọi là 'Ngôi Sao Chết Chóc' ở lại Mafia Cảng ba năm, uy danh vang khắp Yokohama, vốn dĩ Dazai Osamu cho rằng cô sẽ mãi là người câm như vũ khí, nhưng mà năm anh 18 tuổi, cô đột nhiên tìm đến anh.
Người đến vào đêm vừa nhìn thấy anh là nói luôn cho anh ngày chết của bạn thân Oda Sakunosuke.
Từ việc tổ chức Mimic xâm lấn Yokohama đến Mori Ougai tính toán lấy được 'Chứng nhận sử dụng dị năng', thân phận thật sự của Ango, cùng với kết cục của Oda Sakunosuke và đám trẻ mà anh ấy nhận nuôi... Đầy đủ chi tiết, logic kín đáo, quan trọng nhất chính là anh không thể nghĩ ra lý do mà cô phải lừa mình.
Trong lòng Dazai Osamu dậy sóng, nghe cô nói muốn làm giao dịch với mình, thật ra nếu anh đã biết nguyên nhân của tất cả mọi chuyện, anh hoàn toàn có thể tránh được kết cục này dựa vào năng lực của bản thân, chưa chắc đã phải hợp tác với cô.
Nhưng mà, thiếu nữ đứng trong bóng đêm ngước mắt, vạch trần mối liên hệ giữa 'vận mệnh' và 'thế giới' cho anh nghe.
Không muốn dùng tính mạng của bạn ra để đánh cuộc, cuối cùng anh vẫn quyết định chấp nhận giao dịch này.
Thoát ra khỏi hồi ức, Dazai Osamu nhắc nhở: "Đại khái thế lực khắp nơi bên dị năng giả đều biết 'thư' bị cô cầm đi rồi."
Miyazaki Chihiro nhìn vị cộng sự từng giúp cô cướp 'thư' này: "Dùng hết rồi, anh có thể nói cho bọn họ không cần phải tìm nữa."
Dazai Osamu nhướng mày: "... Tôi cũng đoán thế."
"Thuận tiện nói cho Oda không cần lo lắng về an toàn của anh ấy và bọn trẻ, sẽ không bị 'xui xẻo' nữa đâu."
Cô lạnh nhạt nói.
"Giao dịch giữa tôi và anh hoàn toàn chấm dứt."
[Điều kiện là lấy được 'Thư', cô sẽ cứu Oda Sakunosuke và đám trẻ anh ấy nhận nuôi, cũng giải quyết tác dụng phụ là bị thế giới đuổi giết] đây là nội dung giao dịch của hai người. Nửa trước đã được hoàn thành từ lâu, bây giờ nửa sau cũng kết thúc thuận lợi.
Dazai Osamu gật đầu với cô, im lặng một hồi, anh đột nhiên hỏi.
"Cô mạnh mẽ thúc đẩy thế giới dung hợp cũng là vì lý do này à?"
Thế giới cũ không thể chấp nhận người nên chết đi lại không chết, vậy tạo một thế giới mới là được.
Khi còn cùng làm việc trong Mafia Cảng, anh cứ nghĩ cô không quan tâm gì khác ngoài giết người, không ngờ lại là tính cách vì cứu người mà có thể bất chấp tất cả...
Miyazaki Chihiro hơi ngơ ngác khi bị hỏi như vậy, cô lắc đầu đáp.
"... Tình huống không giống nhau."
Cô không muốn nói chuyện nhiều nên nói xong liền đứng lên.
Hai người rời khỏi phòng khách, gặp được Oda Sakunosuke đang chờ ở ngoài cửa. Thanh niên tóc đỏ mắt lam bình thản nói lời cảm ơn Miyazaki Chihiro vì ơn cứu mạng mấy năm trước, cô không nhận lấy mà nói.
"Chỉ là giao dịch thôi, Dazai đã hoàn thành điều kiện rồi, muốn cảm ơn không bằng đi cảm ơn Dazai."
Hôm nay là một ngày cuối Thu mát mẻ, hai bên chia tay dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Miyazaki Chihiro bỗng nhớ tới ấn tượng khi còn làm việc chung ở Mafia Cảng, cô nói: "Anh cũng thay đổi rất nhiều."
Dazai Osamu hỏi lại.
"Là mặt tốt sao?"
"Là mặt tốt."
Anh cong môi nở nụ cười, là nụ cười thoải mái tươi sáng mà năm đó tuyệt đối không có được, anh đáp: "Thật là một đánh giá khó lường! Tạm thời coi như lời chúc phúc của đồng liêu đi, hy vọng cô được như ước nguyện."
Oda Sakunosuke chờ anh ở phía trước, Dazai Osamu đi qua, anh đưa lưng về phía Miyazaki Chihiro, phất tay với cô mà không quay đầu lại.