Tuy rằng bản thân đã thức tỉnh thuật thức nhưng lúc ban đầu Miyazaki Chihiro cũng không thể khống chế "Miền đất lý tưởng."
Thời gian trùng sinh hoàn toàn ngẫu nhiên, từ tháng 4 năm 2018 đến tháng 4 năm 2021, mỗi một ngày đều có thể là địa điểm mà cô rơi xuống, thậm chí vị trí cũng không hề có quy luật.
Có rất nhiều lần cô đến quá muộn, đừng nói biến cố Shibuya, thậm chí Tử Diệt Hồi Du cũng sắp kết thúc, tình huống hoàn toàn không thể xoay chuyển được nữa; hoặc là địa điểm rơi xuống không khéo, vừa lúc rơi vào lãnh địa của chú linh khủng bố, vừa xuất hiện đã bị xử lý ngay; thậm chí có lần còn trùng sinh ở trên không trung, không thể làm gì khác ngoài chờ rơi xuống bỏ mạng...
Vận may của cô không tốt, lặp đi lặp lại tới lần thứ năm mươi cuối cùng mới thăm dò được quy tắc vận hành của "Miền đất lý tưởng", thử đẩy đồng hồ quay ngược lại một chút.
Lần này cuối cùng cũng an ổn rơi xuống nhân thế.
Cuối tháng 4 năm 2017, khí lạnh của mùa Xuân vẫn chưa tan hết, mưa bụi giăng kín Tokyo.
Cô đứng ở đầu đường ngơ ngác nhìn cơn mưa dần nặng hạt xua đuổi dòng người đi đường, những người còn lại cũng cầm ô vội vàng rảo bước, chỉ có cô là đứng im không nhúc nhích.
Trên người cô là bộ đồ mùa Hè bình thường, chiếc váy liền không tay hoàn toàn không phù hợp với thời tiết hiện tại, váy bị mưa xối vào biến thành vũ khí sắc bén cướp mất nhiệt độ cơ thể. Cô lạnh tới mức người cứng đờ, nhưng nét mặt vẫn mờ mịt không tỉnh táo.
Bị giết, tự sát, ngoài ý muốn, tử vong hết lần này đến lần khác mài mòn tư duy của cô, Miyazaki Chihiro đờ đẫn đứng im rất lâu trong màn mưa, hai chân như chôn xuống đất không muốn cất bước.
Thỉnh thoảng có người đi qua sẽ tò mò nhìn cô, bị nhìn như thế cũng không khiến cô dao động, một lúc lâu sau, cô điều khiển tay chân cứng còng ngồi xuống bên đường.
Cô không quan tâm làn váy bị hạt nước bắn lên thấm ướt, cánh tay ôm đầu gối, tiếp tục ngơ ngác nhìn đường phố.
Mưa mãi không ngừng, sắc trời ngày càng tối tăm, đầu tiên là đèn đường lần lượt sáng lên, tiếp theo là cửa hàng bên đường cũng sáng đèn, ánh sáng trong tiệm và ngoài đường hòa vào nhau, uốn lượn sặc sỡ trên mặt đường ướt đẫm, biến ảo ra sắc thái không chừng.
Miyazaki Chihiro co vào góc, im lặng như một bức tượng đá.
Có lẽ cô sẽ ngồi ở đây đến thiên hoang địa lão, nhưng mà, khi thanh niên tóc trắng vui vẻ đi qua giao lộ, bước lên bậc thang cuối cùng, đôi đồng tử đờ đẫn của cô lập tức nhìn qua như có sẵn trong bản năng.
Một bước, hai bước, ba bước... Hạt mưa lộp bộp rơi xuống đất rồi bị bắn ngược lên bị thanh niên dẫm qua. Tầm mắt của cô di chuyển theo từng bước chân, cho đến khi đôi chân ấy dừng trước mặt cô.
Ngơ ngẩn một lát, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên.
Hạt mưa lạnh lẽo rơi vào trong mắt, khiến cho đôi mắt chết lặng đau đớn, sau đó lại tràn ra ngoài, cuồn cuộn không dứt chảy xuống từ khóe mắt.
Thanh niên cúi đầu nhìn cô tản mạn hỏi: "Cô bé này, sao lại nhìn tôi chằm chằm thế?"
Không nghĩ tới sẽ bị hỏi thăm, Miyazaki Chihiro mờ mịt mấp máy môi, tư duy trống rỗng cố gắng xoay chuyển, không thể khâu ra được một câu hoàn chỉnh.
"Đúng vậy, không thể... Nhìn..."
Cô vụng về như thế, như là đứa trẻ mới học nói chuyện, thử lẩm bẩm rất nhiều lần mới khó khăn tìm lại được năng lực nói chuyện.
"... Xin lỗi..." Ngẩng mặt nhìn anh, vẻ mặt của cô là khiếp nhược, lời nói ra lại rất đường đột: "Thầy... Còn nhận học sinh không ạ?"
Tiếng mưa rơi tí tách, thanh niên hơi bất ngờ nghe nhầm sang "Ngài còn nhận học sinh không ạ", anh nhướng mày nhìn cô, bỗng nhiên duỗi tay kéo bịt mắt đang che khuất nửa khuôn mặt lên.
Dưới mái tóc trắng, đôi mắt băng lam mỹ lệ hơn ánh sáng ở bốn phía nhìn lại đây làm cô vô thức ngừng thở.
"Ừm..." Thanh niên trầm ngâm, một lát sau anh bỗng sảng khoái gật đầu: "Nhận chứ!"
Khom lưng kéo Miyazaki Chihiro dậy, hoàn toàn không có dáng vẻ gì là sự khách khí giữa hai người mới gặp, anh cởi áo khoác phủ lên người cô, cười tủm tỉm hỏi: "Rời nhà đi ra ngoài à?"
Cánh tay đặt lên vai vẫn không buông ra, lực lượng vô hình mà chân thật nào đó vờn quanh hai người, ngăn cách mưa lạnh ở bên ngoài. Miyazaki Chihiro đương nhiên biết đó là gì, cô vô thức nắm chặt cổ áo khoác vẫn còn lưu nhiệt độ cơ thể.
"Không cần lo lắng, trường học của thầy là trường nội trú, sẽ không để em bị bố mẹ bắt đi về." Lông mi của thanh niên hơi cong, eo cũng có độ cong uốn lượn xinh đẹp: "Chuyển trường cũng phải báo lại cho bố mẹ một tiếng chứ?"
Cô mím môi, một lát sau mới nhẹ giọng trả lời: "... Không cần ạ."
Lặng lẽ nhích lại gần anh, Miyazaki Chihiro nói.
"... Em không có gì cả, cứ đi thẳng đi thôi."
Thanh niên làm bộ không phát hiện ra động tác nhỏ của cô, anh nhìn cô, sắc mặt không thay đổi, vẫn là nụ cười nhẹ trên môi. Bàn tay đặt trên vai cô vững chắc vô cùng, anh cất bước dẫn theo cô đi về phía trước.
Bước chân của Miyazaki Chihiro hơi lung lay nhưng anh không thúc giục, cũng chậm rãi bước đi theo tốc độ của cô.
Hai người đi qua mưa bụi liên miên cùng ánh đèn dập dờn trên đất, rời khỏi góc đường nhỏ này.
Bàn tay đặt trên vai chuyển dời lên đỉnh đầu cô, tùy ý xoa vài cái, tiếng nói của thanh niên bay vào màn đêm.
"Từ giờ trở đi em có một thầy giáo và ba bạn học, cố gắng thích ứng nhé."
*
Tháng 5, ngày mùa Hè nóng bức vừa kéo đến, nhập học Cao đẳng Chú thuật Tokyo đã hơn nửa tháng, Miyazaki Chihiro cũng cởi áo khoác dày, thay sang đồng phục Hè như các bạn học.
Hôm nay, nhóm năm nhất vừa mới kết thúc tập thể dục buổi sáng, cả đám kéo nhau rời khỏi sân thể dục, vừa đi vừa trò chuyện, nói một hồi lại nói tới bạn học mới sắp sửa chuyển đến.
"Nghe nói nhốt bốn bạn học vào quầy để đồ..." Panda chống cằm chia sẻ tin tức nghe được với mọi người.
Miyazaki Chihiro kéo ống tay áo xuống, nghe cậu ấy nói vậy thì ngượng ngùng mím môi cười: "Có lẽ là mấy người kia khiêu khích trước nhỉ? Nếu thầy đồng ý cho cậu ấy nhập học thì chắc là người không tồi đâu."
Zenin Maki đi ở bên cạnh chán nản: "Chihiro, cậu tin giáo viên vô lương kia hơi mù quáng rồi đó, thầy làm gì cậu cũng thấy đúng..."
Miyazaki Chihiro chớp mắt.
"Bởi vì thầy rất đáng tin mà."
"... Hết cứu."
Cô mỉm cười ngoan ngoãn, quay đầu sang bên nói với Inumakia Toge: "Tiền bối Inumaki, tớ chép xong vở ghi hôm trước mượn cậu rồi, lát nữa sẽ mang sang trả cho cậu..."
Nhưng đối tượng bị bắt chuyện lại tỏ ra nghi hoặc: "Rong biển?"
Miyazaki Chihiro mờ mịt nhìn chú ngôn sư đầy mặt không tán đồng, cũng bắt đầu cảm thấy lẫn lộn, thử thăm dò hỏi: "Xin lỗi tiền bối Inumaki, tớ không hiểu ý cậu lắm..."
Cô mới chỉ nhập môn từ ngữ cơm nắm, chỉ nghe hiểu được những từ đơn giản nhất là khẳng định và phủ định, cho nên vừa đối mặt với tình huống như thế này là không hiểu ngay.
Inumaki Toge giơ nắm tay với cô: "Cá bào!"
Hai người nhìn nhau, Inumaki Toge chỉ chính mình, nhưng Miyazaki Chihiro hoàn toàn không tiếp thu được gợi ý. Zenin Maki không nhìn được, thở dài nói chen vào.
"Không phải tiền bối, gọi Toge luôn là được rồi — rõ ràng chúng ta là bạn học mà."
Lúc này Miyazaki Chihiro mới hiểu ra.
Thật ra từ khi nhập học đến giờ đã bị nhắc nhở không ít lần, nhưng thói quen trước kia còn ở, khiến cô vẫn luôn buột miệng nói ra kính ngữ...
Cô nhìn vẻ bất đắc dĩ của Zenin Maki, nhìn Inumaki Toge gật đầu nói "Cá hồi cá hồi!" cùng với Panda liên tục phụ họa, xấu hổ cười nói.
Zenin Maki vừa lòng gật đầu: "Lúc này mới đúng chứ!"
Vừa đi vừa nói chuyện, cả đám đi đến khu phòng học lúc nào không hay, Miyazaki Chihiro dừng bước nói.
"Tớ nhận một nhiệm vụ phải vào nội thành bây giờ, khi nào quay về lại chào hỏi bạn học sau vậy."
Cô mỉm cười tạm biệt các bạn học.
"Buổi chiều gặp!"
*
Luân hồi 50 lần cũng không phải uổng phí, lượng chú lực tăng lên không biết bao nhiêu lần so với lúc ban đầu chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Bởi vì nhiều lần sinh tử vội vàng, chưa kịp nghiêm túc thí nghiệm giới hạn, cho nên nhiệm vụ xử lý chú linh cấp hai biến dị thành cấp một cũng không làm khó được cô, đi ra khỏi biệt thự bỏ hoang, cô tiến đến bên giám sát Nitta Akira.
"Thế mà lại là biến dị?!" Giám sát nữ kinh hãi túm chặt cô đánh giá một liệt, xác nhận cô không bị thương mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại ngạc nhiên hỏi: "Sức mạnh của Miyazaki không chỉ ở cấp hai đúng không?"
Không đợi Miyazaki Chihiro trả lời, cô ấy đã tự nói tiếp.
"Nhưng mà muốn lên cấp một phải có đơn đề cử, còn phải làm nhiệm vụ khảo sát nữa, phiền toái lắm, em mới nhập học, chỉ sợ không rảnh đi làm thủ tục."
Không nói chen vào được, Miyazaki Chihiro cười nhẹ kéo đề tài lại: "Tóm lại quá trình chính là như vậy, về trường học em sẽ viết cụ thể hơn rồi gửi cho chị."
Từng ghép cặp vài lần, Nitta Akira tùy ý gật đầu: "Cũng không cần viết chi tiết quá làm gì, ghi lại một vài ý chính là được. Lên xe đi."
Nhưng Miyazaki Chihiro vừa mới đặt tay lên cửa xe thì điện thoại vang lên. Cô dừng lại lấy điện thoại ra nghe máy.
[Hey, Chihiro làm xong nhiệm vụ chưa?] là giọng của Gojo Satoru.
"Thầy ơi!" Cô lập tức mỉm cười: "Làm xong rồi ạ, em đang định quay về trường."
[vừa lúc, Maki mới bị thương nhẹ trong lúc làm nhiệm vụ, chắc phải ở lại bệnh viện một đêm, làm phiền em mang quần áo đến đây cho con bé.]
Cô hơi ngẩn ra nhưng cũng nhanh chóng đồng ý, ghi nhớ địa chỉ sau đó kết thúc cuộc gọi. Nghe giọng điệu của thầy thì đúng là thương nhẹ, cô bình tĩnh lại quay sang nhìn Nitta Akira.
Nữ giám sát đã nghe được đại khái cuộc trò chuyện, cô ấy sảng khoái nói: "Chị biết một cửa hàng quần áo khá tốt ở gần đây, cũng nằm trên đường đến bệnh viện luôn, lên xe đi, chị đưa em qua."
*
Mua được quần áo, trên đường đến bệnh viện trời đột nhiên nổi gió, mưa phùn nhè nhẹ trút xuống.
Thấy sắc trời không còn sớm, đêm nay chưa chắc mình đã quay về trường, Miyazaki Chihiro bèn để Nitta Akira đi trước, một mình cô vào thang máy đi lên tầng cao nhất.
Bệnh viện này thuộc sản nghiệp của cao tầng, chữa trị một vài vết thương nhẹ do chú linh gây ra, như vậy nhiệm vụ lần này còn liên lụy người thường, không thích hợp đưa đến Cao Chuyên mới có thể chọn chỗ này.
Tiết trời vào Hè biến đổi thất thường, chỉ vài phút trong thang máy mà mưa ngoài trời đã nặng hạt hơn. Miyazaki Chihiro xách theo túi quần áo đi vào một đoạn hành lang sơn tráng, khi đi qua cánh cửa sổ, có tia chớp chợt bổ xuống xé tan u ám.
Tiếng sấm ầm ầm, cô nhìn thấy bạn học mới và thầy giáo đang đứng ngoài cửa phòng bệnh.
Tiếng nói nhẹ nhàng của Gojo Satoru xen lẫn tiếng sấm bay tới bên tai.
"Cá nhân thầy cho rằng... Trên đời này không có lời nguyền nào vặn vẹo bằng tình yêu."
Miyazaki Chihiro ngẩn ngơ.
"Rầm" một tiếng, mưa giàn giụa đã giáng xuống ngoài cửa sổ.
*******
Chú thích
Tử Diệt Hồi Du: là một arc truyện lớn trong manga, anime Jujutsu Kaisen. Đây là "trò chơi" được tạo ra bởi Kenjaku với mục tiêu phát triển loài người thông qua việc tối ưu hóa chú lực. Những người tham gia The Culling Game sẽ chém giết lẫn nhau theo luật đã đề ra, qua đó tích điểm và sử dụng điểm theo nhiều cách khác nhau.
– Tử Diệt hồi Du diễn ra tại 10 màn chắn nằm rải rác khắp Nhật Bản. Số lượng này là để hỗ trợ cho kế hoạch biến đổi con người của Kenjaku.
– Tử Diệt Hồi Du hoạt động dựa trên một bộ quy tắc chặt chẽ gồm 8 điều. Những quy tắc này bắt buộc tất cả các cá nhân tham gia phải thực hiện theo.
1. Trong vòng 19 ngày kể từ lúc thức tỉnh thuật thức, người chơi phải tuyên thệ tham gia Tử Diệt hồi Du tại một kết giới tùy chọn.
2. Bất kỳ người chơi nào không tuân thủ điều 1 sẽ bị mất thuật thức.
3. Những ai không phải người chơi mà xâm nhập kết giới sẽ ngay lập tức trở thành người chơi và được xem là đã tuyên thệ tham gia trò chơi.
4. Người chơi ghi điểm bằng cách giết chết các người chơi khác.
5. Mạng sống người chơi đáng giá bao nhiêu sẽ được quản trò quyết định. Thông thường thì chú thuật sư sẽ là 5 và người thường sẽ là 1.
6. Người chơi có thể dùng 100 điểm để thêm một điều luật/quy tắc mới cho Tử Diệt Hồi Du.
7. Quản trò sẽ chấp nhận mọi điều luật mới, miễn là những điều ấy không gây trở ngại đến sự tiếp tục của Tử Diệt Hồi Du.
8. Nếu điểm của một người giữ nguyên trong 19 ngày, người đó sẽ mất thuật thức.
– Một thức thần có tên Kogane sẽ giữ vai trò quản trò. Kogane sẽ thông báo các điều luật đến người chơi, cập nhật điểm số cho họ và sẽ hỗ trợ người chơi thêm điều luật mới khi họ đủ điểm.