Lời Tỏ Tình Đẹp Nhất Thế Gian

Chương 37



Editor: Qing Yun

"Muốn đối phó tôi, các người cứ tùy tiện. Nhưng, bất cứ ai mà tôi che chở phải chết... Vậy ba thế giới hãy chôn cùng đi!"

Chiến lực vượt qúa sức tưởng tượng mà Miyazaki Chihiro bày ra, cùng với tiếng thông báo lạnh nhạt của cô làm nhóm bao vây thảo phạt toán loạn hết.

Chú oán linh đặc cấp tan đi, cô và mấy người Okkotsu Yuta đi vòng trở về Saitama đón nhóm sinh viên năm nhất, khi bọn họ trở lại được Cao Chuyên thì trời đã sáng rồi.

Tuy rằng mất cả một đêm nhưng thời gian chiến đấu thật sự lại rất ngắn, phần lớn thời gian đều lãng phí ở trên đường qua lại.

Đi vào cửa Cao Chuyên, Okkotsu Yuta thấy cô suy tư bèn quan tâm hỏi: "Đang lo lắng gì à?"

Nhóm người sầu lo cho trạng thái cơ thể và tinh thần của cô đều nâng cao lực chú ý, nhưng mà người ở trung tâm tầm nhìn lại thoải mái trả lời.

"À... Bỗng nhiên nhớ ra nên để Satoru đưa bọn Yuuji đến tập hợp với chúng ta luôn, hoặc là dứt khoát đưa tất cả về Cao Chuyên sau đó mới giải trừ triệu hoán cũng được... Mất công vất vả cả đêm còn ngồi xe chạy khắp nơi."

Tất cả đều im lặng không nói.

Nghẹn một hồi, Okkotsu Yuta mới uyển chuyển nói: "Loại việc nhỏ này cũng không cần phiền toái vị kia đâu."

Nhìn vẻ mặt của bọn họ, Miyazaki Chihiro cười đáp.

"Cho nên không phải cuối cùng cũng ngồi xe à, tớ biết chừng mực mà."

Kugisaki Chihiro: "... Vậy thì đừng làm vẻ mặt tiếc nuối như vậy chứ, thế này chẳng có sức thuyết phục gì cả."

Vui đùa hóa giải bầu không khí căng thẳng suốt một đêm, mọi người đều để lộ vẻ mệt mỏi, Miyazaki Chihiro thúc giục nhóm năm nhất đi nghỉ ngơi, thuận tiện nói Itadori Yuji tìm phòng trống cho anh em Cửu Tương Đồ vào ở, sau đó quay đầu nói với Okkotsu Yuta và Geto Suguru.

"Đến đây với tớ."

Cô tìm một phòng yên tĩnh bổ sung đánh dấu chú lực cho bọn họ rồi để họ hoạt động tự do, chính mình thì đi lang thang không mục đích ngoài hàng lang.

Kokichi Muta vừa đến Cao Chuyên liền nói muốn đi tìm sinh viên trường Kyota, có lẽ bây giờ đang vây trong lời chúc mừng cơ thể khỏe mạnh của các bạn học. 'Vô vi chuyển biến' chưa kịp hoàn thành làm cơ thể cậu ta yếu hơn người bình thường một chút nhưng chung quy vẫn là khỏe mạnh, chờ đến khi di chứng do chú lực hỗn loạn tạo thành biến mất là có thể sinh hoạt bình thường với các bạn học rồi...

Suy nghĩ chuyển từ cái này sang cái khác, lại nghĩ đến Geto Suguru vẫn luôn muốn thoát khỏi đội ngũ. Nếu có Okkotsu Yuta ở đây rồi thì nhất định sẽ bảo vệ anh ấy, nhưng mà đã đánh dấu chú lực nên cô cũng không quan tâm người này sẽ đi đâu, tùy Gojo Satoru sắp xếp đi.

Miyazaki Chihiro chậm rãi đi tới, hỏi linh hồn đao kiếm đang theo sau mình: "Lúc sau có tính toán gì không?"

"Chỉ có ở bên cạnh chủ nhân thì sự tồn tại của tôi mới có ý nghĩa." Tomoegata Naginata luôn chăm chú nhìn theo cô: "Xin hãy cho tôi ở lại."

"... Đừng ký thác kỳ vọng lên người tôi sẽ tốt hơn."

Giọng nói của cô nhẹ nhàng lạnh nhạt, nhưng vẫn nói.

"Muốn ở lại thì cứ ở lại đi."

Cô cứ đi như thế rồi đến gần ký túc xá lúc nào không hay, gặp được Fushiguro Megumi đang đứng ở ngoài. Nam sinh đang bị thiếu nữ tóc dài lôi kéo ngó trái ngó phải, dáng vẻ rất bất đắc dĩ nhưng không thể chống cự.

"Em đã lớn thế này rồi..." Thiếu nữ thân hình đơn bạc cảm thán: "Megumi đã thành đứa trẻ ngoan rồi."

"... Cũng không xa nhau bao lâu, làm gì mà cứ như đã trôi qua nửa thế kỷ vậy." Fushiguro Megumi mất tự nhiên quay mặt đi.

"Đối với chị thì cảm giác cứ như đã ngủ cả một thế kỷ đấy!" Thiếu nữ nở nụ cười, vừa mới nói xong lại bất ngờ ho khan.

Fushiguro Megumi lập tức lo lắng đỡ cô ấy, ảo não nói: "Đã bảo chị đừng vội xuất viện, lại còn chạy trốn đến Cao Chuyên vào sáng sớm thế này..."

"Khụ khụ... Ai bảo nói thế nào chị y tá cũng không đồng ý cho chị ra ngoài... Tình huống thế này đương nhiên chị không thể ở lại bệnh viện được, em còn không nghe máy suốt cả đêm... Khụ khụ..."

"Đừng có nói chuyện lúc đang ho," Fushiguro Megumi thở dài: "Em đưa chị đến phòng y tế tìm cô Ieiri."

Hai người quay đi, lúc này mới phát hiện Miyazaki Chihiro và Tomoegata Naginata đứng ở bên cạnh.

Fushiguro Megumi ngẩn ra, cậu ấy xấu hổ mím môi, nhưng thiếu nữ lại hào phóng nhìn sang.

"Chào hai bạn, mình là Fushiguro Tsumiki, chị của Megumi." Cô ấy cười vẫy tay.

"... Đây là Miyazaki Chihiro mà em đã nhắc với chị."

Fushiguro Megumi dẫn cô ấy đi qua giới thiệu ngắn gọn một câu.

Fushiguro Tsumiki mở to hai mắt, kinh ngạc nắm lấy tay Miyazaki Chihiro: "A, Megumi nói là Miyazaki đã cứu mình! Thật không biết nên cảm ơn thế nào mới tốt..."

Miyazaki Chihiro mỉm cười đáp lại, lắc đầu nói: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần phải nghĩ nhiều đâu."

Đối mặt với Fushiguro Megumi cũng nói lời cảm ơn, cô cười nói.

"Bởi vì là chị của Megumi mà. Không phải ai tớ cũng cứu đâu."

Kết thúc đối thoại, vốn dĩ nơi hai bên muốn đi ở hướng khác nhau, nhưng Fushiguro Tsumiki quay đầu lại nói.

"A, Miyazaki, lúc trước mình gặp được một anh chỗ chị Ieiri, nghe nói anh ấy đến tìm bạn vào tối qua, nhìn bị thương nặng lắm..."

Miyazaki Chihiro hơi ngạc nhiên: "Tìm tớ? Có biết tên họ không?"

Fushiguro Tsumiki nhíu mày cố nhớ lại: "Hình như là Hase gì đó...?"

"Hasebe?"

"Ừ, chính là tên này."

Nhìn Tomoegata Naginata, cô quay đầu nói: "Tớ biết rồi. Đi đến phòng y tế với tôi một chuyến đi."

Rời khỏi ký túc xá, bốn người cùng đi đến chỗ của Ieiri Shoko. Fushiguro Megumi dẫn chị gái mình đến tái khám, Miyazaki Chihiro thì dẫn Tomoegata Naginata đến phòng điều dưỡng theo lời Fushiguro Tsumiki nói.

Vòng qua chỗ ngoặt, gõ cửa phòng bệnh ở cuối hành lang, bên trong là Heshikiri Hasebe đang nằm trên giường bệnh.

Nhìn thấy cô đi vào, linh hồn đao kiếm kinh ngạc vui mừng đan xen, cũng giãy giụa muốn đứng dậy nhưng bị cô ngăn lại.

"Cứ nằm đi." Cô ngồi xuống mép giường.

Hai người nói với nhau về tình hình Cao Chuyên ngày hôm qua, lúc này cô mới biết ban đầu mọi người ở trường Kyoto ở phe đối địch sau đó làm phản lại, còn cả những người được phái đến chiến trường ở đập nước mà không đến, nhưng còn đám thuật sư đến bên này 'chi viện' thì đều bị Gojo Satoru dạy dỗ một trận sau khi anh ra khỏi Hoăng Tinh Cung, bây giờ đang bị nhốt lại chờ tính sổ cùng với đám cao tầng luôn.

Nói xong những chuyện đã xảy ra, đề tài tự nhiên chuyển tới tương lai.

Linh hồn đao kiếm đã phản bội thì không thể quay về Chính Phủ Thời Gian được nữa, anh ấy cũng tỏ ý muốn đi theo cô, cô không nói đồng ý hay không, chỉ nói.

"Vậy ở lại bên này đi. Tôi tới giải quyết bên Chính Phủ."

Chú lực sinh ra từ cảm xúc tiêu cực không thể dùng để truyền cho đao kiếm, nếu đổi sang linh lực thì tiêu hao quá lớn, bây giờ Miyazaki Chihiro rất khó tích cóp được đủ số lượng, không bằng để Heshikiri Hasebe ở trong phòng bệnh tự nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Cô ngồi một lúc rồi để Tomoegata Naginata lại chăm sóc anh ấy, mình từ tạm biệt rời đi. Biết cô không muốn có người đi theo, Tomoegata Naginata không phản đối mà nghe lời tiễn cô đi.

Miyazaki Chihiro đi ra khỏi tòa nhà, vừa lúc gặp được Ijichi Kiyotaka đang vội vội vàng vàng. Có lẽ là anh ta đi tìm Ieiri Shoko, nhưng lúc ấy cô đôi mắt cũng sáng rõ.

"Miyazaki, có người tìm cô!" Giám sát nghiêm túc nói: "Là người của công ty Thám tử Vũ trang."

Cô hơi nhướng mày, gật đầu với anh ta rồi đi thẳng đến phòng khách của Cao Chuyên.

Cánh cửa phòng bị đẩy ra, thanh niên tóc đen ngồi trên sô pha cười tủm tỉm giơ tay lên, đôi mắt nâu nhìn cô chằm chằm.

"Hi, Miyazaki, đã lâu không gặp."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.