Lần luyện tập Cơ Sở Thể Thuật của Nguyễn Trường Sinh diễn ra thuận lợi vô cùng.
Những động tác khó muốn đạt đến hiệu suất huấn luyện cao nhất đều cần sự đồng bộ tuyệt đối về cơ bắp, nhịp tim và hô hấp.
Vấn đề này trước đây từng làm hắn tối tăm mặt mày, nay đã trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết.
Từng thớ cơ, từng tiếng tim đập, từng luồng không khí hít thở được Nguyễn Trường Sinh khống chế một cách vô cùng khéo léo, tinh xảo.
Toàn bộ thân thể đỏ bừng, lỗ chân lông được hắn điều khiển như đang hô hấp, nhanh chóng mở ra bài tiết mồ hôi và chất bã bẩn ra khỏi cơ thể, sau đó đóng vào, giữ lại oxi cùng hơi nước để tiếp tục dồn nén lực lượng, tạo nên tính tuần hoàn nhịp nhàng.
Ánh mắt như điện, bước chân lanh lẹ, thân thể mạnh mẽ mà mượt mà của hắn hoàn thành từng động tác thể thuật.
Bảng trạng thái, các thớ cơ bắp và não bộ của hắn đều báo động cho Nguyễn Trường Sinh mỗi khi động tác sai sót có khả năng dẫn đến tổn thương, hắn rất nhanh liền có thể sửa đổi và hoàn thiện.
Sau ba mươi phút cường độ cao tập luyện, hắn thở ra một hơi thật dài.
Dừng lại động tác, thân thể hắn đứng yên mà thẳng tắp như cây tùng.
…
Cơ Sở Thể Thuật (Tinh thông) (45%) (↑14)
Liếc nhìn tiến độ Cơ Sở Thể Thuật, trong lòng hắn không khỏi mừng rỡ:
‘Tăng lên 14% mặc dù là do lần đầu tập luyện sau khi có Đặc Chất và Siêu Trí Lực, nhưng tiến độ nhảy vọt thật lớn.’
Đây là Nguyễn Trường Sinh còn chưa chủ động tiêu hao tâm thần để tăng cường lực khống chế và tốc độ tư duy, nếu không tiến độ còn có thể mau hơn nữa.
Bình thường sau khi tập xong nửa tiếng Cơ Sở Thể Thuật, thân thể của hắn đã mệt lả, toàn thân vừa đau nhói vừa chua xót, nhưng lần này Nguyễn Trường Sinh chỉ cảm thấy hơi rã rời.
Lực ra đòn mỗi động tác được hắn khống chế vừa đủ, không nhiều cũng không ít, giúp thể lực của hắn được bảo tồn rất tốt .
Thêm vào đó, lỗ chân lông đã bài tiết mồ hôi và các chất bã bẩn làm cơ bắp mệt mỏi như axit lactic,...khiến thân thể hắn cảm thấy vô cùng khỏe mạnh và thoải mái.
“Thử sang Minh Tưởng xem sao.”
Sau khi kiểm soát toàn bộ thân thể vào trạng thái thả lỏng, qua một lát, cơ thể Nguyễn Trường Sinh hoàn toàn trở lại trạng thái đỉnh phong, thậm chí còn mạnh lên một tia, hắn liền ngồi xuống minh tưởng.
Nhanh chóng khống chế tinh thần của bản thân vào trạng thái buông lỏng, yên tĩnh, tâm trí Nguyễn Trường Sinh đang lặng lẽ cảm nhận vạn vật luật động.
Không giống với xưa kia, hắn đã cảm giác được không khí xung quanh thân thể xuất hiện các dòng chảy đa màu sắc.
Đặc biệt trong đó có hai màu sắc hắn thấy thân thiết hơn cả, là màu đen thâm trầm và màu xanh tím than âm lãnh…bọn chúng có lẽ là Linh Tố Cơ Sở Ám và Âm.
Bởi vì trong Mức Độ Phản Ứng Cơ Sở Linh Tố của hắn, chỉ có phản ứng của hai bọn chúng với hắn đạt tới cấp D.
“Nhìn thấy” những dòng chảy đa sắc mà mê người, Nguyễn Trường Sinh kích động đến mức suýt chút nữa phá hỏng trạng thái minh tưởng, những màu sắc xung quanh đang nhanh chóng mờ nhạt.
Biết mình quá khích, hắn ngay lập tức điều chỉnh trạng thái.
Khi tâm thái tĩnh lặng trở lại, cảm nhận Linh Tố Ám, hắn bắt đầu muốn thử bắt lấy.
…
Qua một thời gian, tuy đã thử rất nhiều cách, nhưng kết quả vẫn là thất bại.
Nhưng không sao, chờ đợi thì cũng đã chờ hơn bốn mươi lăm năm.
Nguyễn Trường Sinh không vội nóng lòng, dù sao ngày mai tới trường hắn sẽ được dạy phương pháp thu nạp Linh Tố, chính thức bước chân vào con đường hệ thống siêu phàm.
Mở mắt ra, hắn nhìn về bảng trạng thái:
Minh Tưởng (Tinh thông) (34%)) (↑12)
Tiến độ tăng lên 12% rất tốt, Nguyễn Trường Sinh thỏa mãn nghĩ.
Hắn rời khỏi tầng hầm, lúc đang chuẩn bị lên tầng để tắm, Gỗ Mun bỗng chạy đến gần hắn.
“Meow~”
Nó giơ lên đệm thịt lắc lắc, móng vuốt sắc bén đã trở nên cong v·út, có vẻ Gỗ Mun muốn nhờ hắn cắt ngắn móng giúp mình.
Nguyễn Trường Sinh hỏi ý:
“Cắt móng vuốt hả, lần cắt trước cũng gần ba tháng rồi ha?
Ngươi tự đi lấy dụng cụ bấm và dũa móng rồi ra phòng khách chờ chút, tắm xong ta sẽ giúp.”
Cái đuôi nhẹ nhàng ngoe nguẩy, Gỗ Mun gật đầu và chạy đi.
Thế giới này được linh tính giao phó cho siêu phàm, bất kể là loại người hay loài động vật đều đã và đang thích nghi, tiến hóa theo thời gian.
Mặc dù Gỗ Mun chưa đặt chân vào ngưỡng cửa sinh vật siêu phàm, không có sức mạnh như Linh Thú hay Hung Thú, nhưng trí thông minh của nó đã ngang ngửa với một đứa bé tám tuổi.
Sau khi tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, Nguyễn Trường Sinh bước xuống phòng khách.
Thấy Gỗ Mun đã ngồi trên ghế với dụng cụ bấm dũa móng, nó nhìn hắn với ánh mắt và biểu cảm mất kiên nhẫn, khóe miệng Nguyễn Trường Sinh nhếch lên, trong lòng cảm khái:
‘Mấy tiếng trước còn đang chật vật, bất đắc dĩ đi sửa móng cho ma sói, bây giờ lại phải tình nguyện đi sửa móng cho cho “ma mèo” đúng là thói đời!’
Hắn tới ghế ngồi, xoa đầu Gỗ Mun và bế nó lên, rồi bắt đầu hầu hạ hoàng thượng cắt móng chân.
Ai… phận con sen mười hai bến nước nha, ai bảo hồi đó khi nhìn thấy nó vừa gầy vừa đói, đơn độc trong chiếc hộp xốp bên đường, hắn liền nảy lòng đồng cảm đem nó về đây nuôi, giờ có khổ cũng phải nhịn.
Hoàn thành xong nhiệm vụ và thả Gỗ Mun đi chơi, nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ tối, Nguyễn Trường Sinh từ túi quần lấy ra chiếc điện thoại.
Nhìn danh sách bạn bè, hai tên kia đều không lên mạng, hắn liền quay ra đọc các loại tin tức về môn Tu Luyện Cơ Sở sắp học.
Trước lúc đi ngủ, Nguyễn Trường Sinh liền chuẩn bị một số thứ cần cho ngày mai, sau đó gọi lấy mèo đen:
“Đi ngủ thôi Gỗ Mun!”
“Meow!”
…
Sáng sớm, sáu giờ.
Nghe thấy tiếng chuông báo thức, Nguyễn Trường Sinh tỉnh giấc.
Nắm lấy vật thể màu đen phối đỏ đang đè trên mặt, hắn vứt nhẹ nó sang bên gối, ngồi dậy và vươn vai.
Tối hôm qua, để bản thân không suy nghĩ linh tinh về sự kiện kinh khủng trước đó, hắn bèn thử khống chế thả lỏng toàn bộ tâm trí và thân thể, cuối cùng đã thành công chìm ngay vào giấc ngủ.
Nhưng sau khi ngủ, ý thức của hắn không thể tiếp tục khống chế thân thể mình nên đã trực tiếp ngủ đến sáng.
Theo lý tưởng của Nguyễn Trường Sinh, một khi có thể điều khiển bản thân mình, kể cả trong giấc ngủ, và kết hợp với bị động hồi phục tâm thần của Siêu Trí Lực, trong một ngày hắn chỉ cần nghỉ ngơi 3 tiếng liền bằng người khác ngủ say 7-8 tiếng.
Hắn tin rằng mình có thể làm được, dù sao Đặc Chất của hắn ngoài chưởng khống ý thức, Nguyễn Trường Sinh có thể thử khống chế cả tiềm thức và bản năng của mình.
Chỉ cần cái gì thuộc về hắn, hắn có thể cảm tri và tác động thì Chưởng Khống Nhập Vi sẽ hỗ trợ hắn điều khiển, miễn là tính lực và tri thức dự trữ đầy đủ.
Thay xong quần áo thể dục và xuống sân, mặc kệ khí trời se lạnh, hắn khởi động chương trình tập luyện buổi sáng hàng ngày.
Bước chân mau lẹ theo từng động tác thể thuật, mỗi hành động của Nguyễn Trường Sinh đều phát ra từng tiếng không khí nổ giòn tan, gió thổi phập phồng.
Qua nửa tiếng tập luyện, bảng trạng thái đã có sự biến đổi:
Cơ Sở Thể Thuật (Tinh thông) (50%) (↑5)
Độ thuần thục tăng lên 5% rất không tồi.
Tiếp theo, hắn chuyển qua Minh Tưởng, bắt đầu ngồi xuống thiền định buông lỏng tinh thần.
Trình độ Minh Tưởng càng cao, hắn càng nhanh bước vào trạng thái minh tưởng, những dòng màu sắc Linh Tố đã dần hiển hiện, từng tiếng động, âm thanh vạn vật xung quanh trở nên rõ ràng, hỗn loạn mà lại quy luật.
Tính lực và trí nhớ tăng lên giúp Nguyễn Trường Sinh nhanh chóng bắt giữ và xử lý rõ ràng, rành mạch các tin tức.
Trong đầu hắn hình thành một bức ảnh động vô cùng nghệ thuật và rõ nét.
Nguyễn Trường Sinh thực sự say mê cảm giác này, hắn chìm đắm vào trong thế giới kỳ diệu trong bức ảnh động mà không thoát ra được.
…
Sau hơn nửa tiếng, quá trình minh tưởng b·ị đ·ánh gãy.
Khuôn mặt tái nhợt vì hao hụt tâm thần, trong lòng hắn nghĩ mà sợ.
Thế giới khi minh tưởng có thể thật kỳ diệu, nhưng cũng rất dễ mê thất bản thân. Lần sau Nguyễn Trường Sinh phải biết tiết chế, nếu không có ngày hắn phải hối hận.
Nhìn thanh tiến độ của mình nhanh chóng tăng trưởng, trong lòng hắn vô cùng thỏa mãn.
Minh Tưởng (Tinh thông) (42%) (↑8)
Tiến độ tăng tận 8% có lẽ là do hắn “đốn ngộ” hoặc môi trường xung quanh ảnh hưởng tới trạng thái minh tưởng, tối nay cần phải kiểm nghiệm lại.
Các học giả đã thử nghiệm và chứng minh rằng, bất cứ thứ gì cũng có ít hay nhiều tính kháng và tính trơ, kể cả thân thể, tinh thần lực và Linh Tố.
Khi một người thực hiện tu luyện không ngừng nghỉ trong thời gian dài, hiệu suất tu luyện sẽ giảm mạnh theo thời gian.
Tính trơ và tính kháng chỉ được giảm dần khi người đó nghỉ ngơi.
Tốt nhất là tu luyện hai lần một ngày, mỗi lần tu luyện nên dùng hết công suất. Thời gian tu luyện cần giãn cách nhau từ mười đến mười hai tiếng.
Dừng lại chương trình tối nay, Nguyễn Trường Sinh khống chế tâm trí và thân thể thả lỏng, cộng thêm tốc độ hồi phục tâm thần tăng mạnh, trong phút chốc khuôn mặt hắn đã có chút hồng hào trở lại.
“Meow!”
Quay đầu, hắn thấy Gỗ Mun đang ở trước cửa nhà nhìn mình, chân trước chỉ chỉ trong nhà.
Hắn bèn rút ra điện thoại nhìn giờ, màn hình xuất hiện con số 7:15, trong khi thời gian vào lớp là 8 giờ.
“Thôi c·hết, lần này minh tưởng mất thời gian quá nhiều.
Tạ ơn đã nhắc ta, Gỗ Mun.”
Bước nhanh tới gãi gãi cằm mèo đen, hắn vừa chạy vào trong nhà vừa nói:
“Chờ ta tắm ù cái là xong, sau đó khác lấy đồ ăn cho người.”
Vội vàng tắm rửa, thay đồng phục, Nguyễn Trường Sinh liền xuống bếp làm đồ ăn cho mình và Gỗ Mun.
Nhanh chóng xử hết chỗ thức ăn, Nguyễn Trường Sinh dọn dẹp rồi xách lấy balo cùng thay giày.
Trước khi đi, hắn thuận tay hút mèo vài cái để lấy năng lượng tích cực và chuẩn bị trước đồ ăn cho nó.
Hắn hô lên “Trông nhà cẩn thận nghe chưa, Gỗ Mun” rồi đóng sập cửa.