Linh Tố Sư: Quỷ Ngẫu Chi Chủ

Chương 22: Bữa Tiệc Nhỏ & Hoạch Định



Siêu Trí Lực Lv1 (Bị động/Chủ động)

Bị động: Tăng cường tính lực, trí nhớ cùng năng lực học tập nghiên cứu và tốc độ hồi phục tâm thần. Cấp độ năng lực, Tinh thần lực và Linh hồn càng mạnh, năng lực tăng cường càng lớn. (Mức độ tăng cường hiện tại: 10 lần)

Chủ động: Tiêu hao lượng lớn tâm thần theo thời gian, trong thời gian ngắn tăng cường tốc độ tư duy. Cấp độ năng lực, Tinh thần lực và Linh hồn càng mạnh, năng lực tăng cường càng lớn. (Mức độ tăng cường hiện tại: 3 lần)

Nhìn thấy phía bên cạnh của những dòng cấp độ Đạo Chủng, Công pháp, Thuật thức, Học thức xuất hiện các con số bán số liệu hóa, Nguyễn Trường Sinh hài lòng.

Ngón tay vàng của hắn là Tri Thức Và Trí Tuệ Đạo Chủng, không phải Số Liệu Và Logic Đạo Chủng, nên việc chỉ có thể số liệu hóa thành đơn vị phần trăm là điều dễ hiểu.

Cấp 1 Đạo Chủng đã có năm phần trăm, còn 95% nữa mới lên cấp 2, chỉ cần hắn cố gắng học tập, nghiên cứu thậm chí sáng tạo thêm nhiều tri thức mới là được.

Minh Tưởng và Cơ Sở Thể Thuật chỉ là hai môn cơ sở trong cơ sở, suốt bốn năm hắn hằng ngày chăm chỉ luyện tập mới lên được giai đoạn Tinh thông 22% và 31% mà những thiên tài thực thụ cùng lứa tuổi đều đã luyện tới giai đoạn Hoàn mỹ.

Thế mới nói danh hiệu “học bá” của hắn có bao nhiêu lượng nước…

Nguyễn Trường Sinh phân chia Công pháp, Thuật thức, Học thức cũng như những loại hình học thuật khác thành 5 giai đoạn:

Sơ Hiểu, Khả Dụng, Thuần Thục, Tinh Thông, Hoàn Mỹ.

Sơ hiểu: giai đoạn mới học, biết hiểu nhưng chưa biết dùng.

Khả dụng: có thể bắt đầu áp dụng vào thực hành.

Thuần thục: hiểu rõ và phát huy ra hiệu suất cao nhất.

Tinh thông: thu phát tự nhiên, tạo thành phản xạ có điều kiện, khống chế được cường độ và có thể áp dụng vào nhiều phương diện.

Hoàn mỹ: hoàn toàn khống chế và biến hóa theo ý mình, hóa thành bản năng của bản thân, đạt đến lý tưởng hoàn mỹ ban đầu của người sáng tạo.

Minh Tưởng và Cơ Sở Thể Thuật của hắn đều tới giai đoạn Tinh thông, cần bắt tay vào luyện tập khả năng khống chế và các phương thức áp dụng.

Nếu là giai đoạn này trước kia, Nguyễn Trường Sinh phải rất chật vật để tiến bộ, nhưng bây giờ có Chưởng Khống Nhập Vi cùng Siêu Trí Lực hỗ động trợ giúp hắn, tất cả đều đã khác.

Sau khi kiểm tra xong hết bảng trạng thái, Nguyễn Trường Sinh tiếp tục tìm cách thêm các cách ứng dụng của Đạo Chủng, nhưng lại th·iếp đi lúc nào không hay.

Đang ngủ mê man, hắn chợt nghe thấy tiếng mèo kêu bên tai.

Nguyễn Trường Sinh giật mình tỉnh giấc.

Gỗ Mun đang ngồi bên cạnh, râu mèo vểnh lên, đôi mắt to tròn bất mãn nhìn hắn.

“Meow!”

Giờ ăn tới rồi, con sen lười biếng!

Mau mau vào bếp làm ngự thiện cho trẫm a meo!



Vuốt đầu nó một cái tỏ ý an tâm, Nguyễn Trường Sinh liền lấy điện thoại ra nhìn.

Đã hơn sáu giờ tối!

Ngồi choàng dậy, hắn nhanh chân đeo dép để đi xuống nhà.

Mặc dù hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng cũng là ngày mà hắn chính thức bước vào con đường siêu phàm.

Để chúc mừng ngày vui cũng như chúc mừng bản thân vừa thoát nạn, dựa theo kế hoạch, tối nay Nguyễn Trường Sinh phải tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho tương lai đáng mong chờ này mới được.

Trước khi ra khỏi phòng, hắn liếc Gỗ Mun một cái và nói:

“Hôm nay ta làm tiệc, nếu ngươi muốn đi ra siêu thị chọn đồ ăn cùng ta thì mau mau qua đây!”

Tiệc? Đồ ăn?

Đôi mắt ngọc lục bảo lóe tinh tinh, Gỗ Mun kêu meo một tiếng, sau đó nhảy xuống giường và trèo thoăn thoắt lên vai Nguyễn Trường Sinh.

“Meow!”

Đi mau đi mau.

Mèo đen nhìn hắn, vội vàng thúc giục.

Cười cười gãi cằm mèo, hắn cầm theo chút đồ rồi mang Gỗ Mun đi tới siêu thị mini gần nhà.

Siêu thị có diện tích khiêm tốn, nhưng các loại hàng hóa đều đầy đủ cộng thêm giá cả phải chăng nên khách quen ở đây khá nhiều.

“Trường Sinh cùng Gỗ Mun à, hôm nay nhà có việc vui hả?”

Bà chủ siêu thị nhìn thấy Nguyễn Trường Sinh liền cất tiếng hỏi thân thiết, nàng là một trong những hàng xóm ít ỏi vẫn đối tốt với hắn.

Nguyễn Trường Sinh cũng là khách quen của siêu thị được gần ba năm.

Bà chủ biết Gỗ Mun rất ngoan và thông minh nên cho phép nó ở bên cạnh hắn chọn đồ.

Bình thường cuối tuần hắn mới tới đây, mỗi lần mua đều đầy đủ hắn và Gỗ Mun ăn trong cả tuần, mà hôm nay không phải cuối tuần cho nên bà chủ thấy lạ.

Trừ những người thực sự thân quen, Nguyễn Trường Sinh không có hứng thú mất thời gian nói chuyện với người khác, nhưng bà chủ siêu thị là người luôn tạo điều kiện giúp đỡ hắn.

Nguyễn Trường Sinh bèn kiên nhẫn, lễ phép đáp lời:

“Vâng, hôm nay là Lễ Trưởng Thành của ta, chúng ta muốn tổ chức một bữa tiệc gia đình nhỏ.”

“Hóa ra Nguyễn Trường Sinh ngươi đã mười lăm tuổi rồi, ba năm trước ta nhìn ngươi còn bé xíu, bây giờ đã lớn đến vậy, chúc mừng!”



Bà chủ là người khôn khéo, biết tính tình hắn không thích nói nhiều nên không hỏi gì thêm, nàng tiếp tục nói:

“Nhân dịp Lễ Trưởng Thành, để chúc mừng, đồ của ngươi mua hôm nay được giảm giá 20% cố gắng lên nha, ta rất chờ mong ngươi sớm thành tài.”

“Tạ ơn ngài.”

Nguyễn Trường Sinh hơi cúi đầu và cảm ơn chân thành, Gỗ Mun cũng học theo, nhìn bà chủ gật gật kêu meo meo.

“Gỗ Mun thật đáng yêu.”

Bà chủ siêu thị cười vui vẻ.

Sau khi mua xong đồ ăn, một người một mèo nhanh chóng trở về nhà trước khi trời tối hẳn và bắt đầu khâu chế biến.

Không trở về nhanh không được á, dù ở thế giới siêu phàm hay ở bất cứ đâu, bóng tối vẫn luôn là thời điểm cuồng hoan của những bí mật và tội ác, một con nai vàng ngơ ngác như hắn làm sao dám lượn lờ bên ngoài vào giờ này cơ chứ.

(Dị Hình ma sói cùng số lượng N Dị Hóa Thể: ???)



Đồng hồ chỉ đúng bảy rưỡi tối.

Vì khả năng khống chế của hắn tăng mạnh, các món ăn hôm nay đều vượt mức tiêu chuẩn “ăn được” của mọi khi, khiến Gỗ Mun phải nhìn hắn với ánh mắt…rất bất ngờ.

‘Bất ngờ cái khỉ mốc! Con mồn lèo khốn nạn dám chê đồ ăn ta nấu’ Nguyễn Trường Sinh liền vồ lấy Gỗ Mun, hai tay không ngừng hút mèo.

“Meow meow ngao!”

Ngươi làm gì vậy! Mau mau bỏ tay ra khỏi bụng trẫm, con sen láo toét!

Lúc trước còn e ngại bị mèo cào hoặc cắn, nhưng giờ thì đừng có mơ tổn thương được tới tay của hắn, hai nội tại bị động không phải dùng để trưng, cạc cạc cạc.

Sau khi mèo đen đã xụi lơ, hắn mới chịu tha cho nó.

Qua nửa tiếng, bụng của Nguyễn Trường Sinh và Gỗ Mun đều đã căng tròn.

Mèo đen lười biếng ngồi trên đùi hắn liếm láp khuôn mặt, còn Nguyễn Trường Sinh đang suy nghĩ về những chuyện sắp tới.

Ngày mai, những bí ẩn về ký hiệu răng máu, về thế giới và quái vật của thế giới đáng sợ kia sẽ được giải đáp phần nào.

Đồng thời phía quốc gia cũng sẽ có phương pháp giải quyết, giúp đỡ bọn hắn.

Ngoài ra, Nguyễn Trường Sinh còn để ý tới thời khóa biểu của năm học này.

Thời khóa biểu năm nhất bao gồm năm môn học chính: Linh Tố, Tu Luyện Cơ Sở, Cao Đẳng Thể Thuật, Tạo Tác Học Cơ Bản và cuối cùng là Dược Tề Học Cơ Bản.



Kèm theo là một số môn học phụ về tự nhiên và xã hội, nhưng đa phần các kiến thức cơ bản đều đã được hoàn thành ở trường cấp hai.

Có lẽ đây là những kiến thức nâng cao để chuẩn bị cho những học sinh không có năng khiếu trở thành nghề nghiệp chiến đấu hoặc phụ trợ của Linh Tố Sư.

Hắn có điều tra trên mạng và biết rằng, đầu năm học lớp 11 sẽ có một cuộc thi về chiến đấu và phụ trợ.

Những ai có tài năng đều được tuyển vào Ban Năng Khiếu, sẽ không cần tiếp tục phải học các môn tự nhiên và xã hội mà tập trung vào tu luyện, chiến đấu và phụ trợ.

Mỗi học sinh trong ban đều được cấp miễn phí lượng lớn tài nguyên tu luyện, hay nói cách khác là học bổng, để tăng nhanh tốc độ thăng giai, đồng thời còn có cơ hội tiếp xúc các loại tri thức cao cấp hơn.

Nguyễn Trường Sinh chắc chắn phải vào được Ban Năng Khiếu, mặc dù hắn có đủ tiền để tu luyện và sinh hoạt đến năm mười tám tuổi.

Nhưng ai lại chê mình nhiều tiền, nhiều tài nguyên cơ chứ.

Với cả, hắn còn có hứng thú về Tạo Tác Học, đặc biệt là chi nhánh Luyện Kim mà mẹ hắn hun đúc hắn từ nhỏ.



Những vật liệu để luyện tập các ngành phụ trợ lại cực kỳ đốt tiền, hắn có gấp mấy lần tài sản cũng không đủ đốt, đã thế còn yêu cầu lượng lớn kiến thức chuyên môn và nâng cao.

Mà những tri thức này đa phần đều độc quyền trong tay Trường học, Học viện, Quân đội và các Tổ chức, Tập đoàn, Gia tộc lớn.

Con đường lên cao dành cho Linh Tố Sư đều đã bị chặn gần hết, những Linh Tố Sư xuất thân bình dân như Nguyễn Trường Sinh chỉ có ba con đường chính quy để đi tiếp.

Một là đầu quân cho các Tập Đoàn, Gia tộc. Hai là tham gia vào Quân đội. Ba là thì vào Học viện.

Mỗi con đường đều có lợi và hại riêng biệt, nhưng tất cả đều yêu cầu điều kiện về thành tích và năng lực rất cao, bắt buộc hắn phải ganh đua quyết liệt kể cả từ khi còn ngồi ghế nhà trường.

Sống hai đời người, Nguyễn Trường Sinh hiểu câu “cây cao đón gió lớn”.

Cho dù hắn rất muốn cẩu, rất muốn điệp thấp phát tài, nhưng hack của hắn một không bá đạo vô địch hai không trường sinh bất lão ba không sung rụng tận mồm.

Nhà của hắn không có mỏ, sau lưng của hắn cũng không có người.

Vậy nên Nguyễn Trường Sinh không thể hoàn toàn giấu dốt, hắn cần bộc lộ ra một chút tài năng để người khác, thế lực khác còn thấy mà đầu tư.

Nhân cơ hội đó có thể tiếp cận được những tri thức, tài nguyên cao cấp hơn, con đường siêu phàm của hắn mới rộng mở.

Sau khi đồ ăn trong bụng đã tiêu đi phần nào, Nguyễn Trường Sinh bế Gỗ Mun lên và đặt sang bên cạnh.

Để sẵn sàng cho cuộc thi vào Ban Năng Khiếu năm sau, hắn cần hành động ngay lập tức từ bây giờ…nhưng trước đó phải lau dọn đồng hỗn độn sau khi ăn uống này cái đã.

Nhanh tay dọn dẹp đống rác và vứt bát đũa vào máy rửa bát tự động, sau đó hắn vào phòng của mình.

Thay xong quần áo thể dục, Nguyễn Trường Sinh bước xuống dưới tầng hầm, nơi làm việc của ba mẹ.

Tầng hầm có diện tích gần hai trăm mét vuông, được chia làm ba khu vực: khu chế tác, khu chứa đồ và khu tập luyện.

Đi tới khu tập luyện có diện tích lớn nhất trong ba khu, đứng giữa sân tập, dùng vài giây để lấy bình tĩnh, hắn liền nhắm lại mắt.

Hít một hơi thật sâu, bắt đầu bay ra quyền giá.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.