Ra khỏi xe bus tự động, tâm Nguyễn Trường Sinh có chút rã rời, ngốc mao trên đầu đều đã rũ xuống.
‘Biết ngay kiểu gì cũng bị kẹp thịt, lần sau nhất định phải khống chế thời gian minh tưởng mới được.’
Lấy tay chỉnh lại quần áo có phần lộn xộn do chen chúc trên xe bus, hắn nhanh chân bước tới cổng trường trong khi cẩn thận nhớ về quá trình đi xe.
Giấy không gói được lửa, sự kiện t·ai n·ạn trong ngày lễ Trưởng Thành đã dần bị phanh phui.
Những người đi xe bus đều đang bàn tán sôi nổi.
“Hơn một nửa số học sinh khối lớp mười trên toàn thế giới bị ngộ hại.”
“Thật đáng sợ!”
“May là con của ta chưa đến tuổi thức tỉnh.”
“...”
Tâm lý Nguyễn Trường Sinh sốt sắng:
‘Sự kiện t·ai n·ạn diễn ra trên khắp thế giới sao…’
Hắn cũng đoán trước được phạm vi của nó sẽ rất lớn, tuy nhiên không ngờ lại lớn đến như vậy.
Dù sáng nay không kịp đọc báo, nhưng Nguyễn Trường Sinh đã dự tính được điều này, nên tay trái của hắn vẫn luôn đút vào túi quần.
Mặc cho thiện ý hay ác ý của người khác thì Nguyễn Trường Sinh đều không muốn dính vào.
Trước đây khi mới mười hai tuổi, ngay sau khoảng thời gian ba mẹ mất, hắn từng ăn qua ba lần quả đắng, bao gồm hai vụ t·rấn l·ột gần nhà và một vụ vu oan s·àm s·ỡ đòi bắt chẹt tiền trên xe bus tự động.
Nghĩ lại chuyện cũ mà kinh, nhưng may là cả ba lần hắn chỉ bị thiệt hại nhỏ, cũng là bài học đắt giá cảnh tỉnh lấy Nguyễn Trường Sinh, giúp hắn nhìn được xã hội siêu phàm này một cách khách quan hơn, cũng như biết cách tự bảo hộ lấy mình khỏi những nguy hiểm.
Vì thế, hai năm nay hắn tránh được rất nhiều rắc rối, nguy cơ.
Nhưng những lúc ra ngoài đường, đặc biệt là vào buổi tối, Nguyễn Trường Sinh đều phải sống trong trạng thái nơm nớp lo sợ khiến tâm linh của hắn hỏng bét thấu.
Nhưng giờ thì tốt hơn rồi, trí lực Nguyễn Trường Sinh đã đủ để nhanh chóng ghi nhớ, xử lý và phân tích những thông tin xung quanh, giúp hắn dễ dàng thoát ly khỏi các mầm mống nguy hại, tỷ như chuyến xe bus hôm nay.
Trong khi bị kẹp thịt, có một người phụ nữ trẻ mặc quần áo mát mẻ, dùng ánh mắt nhìn con mồi ngầm liếc qua hắn, sau đó giả vờ bị đẩy tới gần…
Nguyễn Trường Sinh: ( ͡° ͜ʖ ͡°)
‘A, nữ nhân! Ngươi không được qua đây á!’
…
Cuối cùng, nàng tới gần không được, vì hắn đã linh hoạt lẻn ra phía xa nha.
Dù sao Đặc Chất không phải chỉ có thể dùng trong riêng lĩnh vực chiến đấu hay phụ trợ nha.
Sau đó mười phút là thời gian của tiết mục cút bắt, mãi cho đến lúc hắn xuống xe, nữ nhân kia đều không thể chạm tới hắn dù chỉ một milimet.
Nhìn nàng ta vô năng cuồng nộ, ánh mắt như sắp phun ra lửa, tâm linh Nguyễn Trường Sinh cũng được an ủi phần nào, cạc cạc cạc.
Trong lòng hắn ác thú vị nghĩ ngợi.
Hôm nay Nguyễn Trường Sinh phải đến lớp để nghe ngóng về sự kiện t·ai n·ạn hôm qua, nên không thèm tốn thời gian chấp nhặt với kẻ l·ừa đ·ảo, nếu không như bình thường hắn đã ngầm bật ghi hình lên nhằm tương kế tựu kế rồi.
Đứng trước cổng trường đã đông nghịt học sinh, Nguyễn Trường Sinh bắt đầu xếp hàng bước vào trạm kiểm tra.
…
Khi Nguyễn Trường Sinh cất balo vào tủ cá nhân và đi lên phòng học, tiếng chuông trường đã điểm.
Thấy hắn vào lớp, Khỉ Con một tay vẫy vẫy, một tay đang vuốt lại quả đầu bóng lộn.
Chờ Nguyễn Trường Sinh an tọa, hắn liền hỏi vì sao đi muộn:
“Đêm qua ngủ không ngon đúng không?”
“Không có, ta thử nghiệm Đặc Chất với tu luyện nhập tâm quá nên quên mất thời gian.”
Nhìn đôi mắt gấu mèo của Khỉ Con, Nguyễn Trường Sinh buồn cười:
“Đừng có suy bụng ta ra bụng người, chính ngươi bị mất ngủ mới đúng.”
“Ai…” kẻ sau thở dài, “Bí mật kinh thiên động địa do chính bản thân ta trải nghiệm như thế mà lại không thể kể ngay ra cho ba mẹ mình biết, cảm giác thật vô cùng khó chịu á Cục Đá!”
“Chính vì vậy mà đêm qua ta trằn trọc mãi không ngủ được.”
Nói tới đây, Khỉ Con tò mò hỏi:
“Thử nghiệm Đặc Chất đến mức quên thời gian, vậy ngươi luyện được thêm mấy chiêu tạp kỹ rồi? Ta rất muốn xem nha.”
“Hôm qua lúc bị kéo vào thế giới kia, ta mới thử dùng Cường m và nghĩ ra được hai trò, là Tăng âm - cường hóa âm thanh giọng nói của ta và Thính âm - cường hóa âm thanh truyền vào tai ta.
Rất hữu ích, thú vị nha Cục Đá, đặc biệt là trò thứ hai, có nó ta mới trốn tránh được lũ quái vật đấy.
Nhưng mà vẫn chưa quen xử lý với loại bỏ tạp âm nên bây giờ Thính âm vẫn là một thứ gì đó vô cùng t·hảm h·ọa.”
Khỉ Con vừa nói vừa xuất hiện biểu cảm nghĩ mà sợ, sau đó nói chắc nịch:
“Không sớm thì muộn ta cũng có thể nghe được toàn bộ lời nói chuyện cùng bí mật của mọi người dù xa hay gần, đến lúc đó xin hãy gọi ta là Vạn Sự Thông!”
Nguyễn Trường Sinh thấy buồn cười, hắn đáp lại:
“Vậy ngươi không sợ có người nói với ngươi một câu “Ngươi biết quá nhiều” à?”
“Sợ cái búa, khi ấy ta đã có sức tự vệ, không đánh được thì chạy thôi.”
“Nếu lớp trưởng là người nói câu ấy đây?”
Khỉ Con: (゜ロ゜;)
Nghe đến lớp trưởng, cổ Khỉ Con liền vô thức rụt vào, hắn nhìn về phía nào đó rồi nói:
“Hừ, ta tránh nàng ra là được chứ gì, Cục Đá ngươi đùa không vui tí nào cả.”
Nguyễn Trường Sinh bật cười ác thú vị, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Hai đứa nói chuyện phiếm được một lát thì chủ nhiệm vào lớp.
Các học sinh đều ‘bật’ thái độ trật tự yên tĩnh, khuôn mặt lộ vẻ mong chờ.
Trước khi bắt đầu môn học Linh Tố đầu tiên của ngày hôm nay, chủ nhiệm Phạm Đình Thi quan sát cả lớp.
Vốn dĩ sĩ số hơn một trăm học sinh, nay chỉ còn 52 người.
Nhìn những chiếc bàn học trống rỗng, giáo viên chủ nhiệm âm thầm thở dài buồn bã.
Mặt ngoài vẫn biểu hiện nghiêm túc, nàng mở miệng:
“Chuyện xảy ra hôm qua là một sự cố vô cùng kinh khủng và đáng tiếc.
Rất may là các trò ngồi ở đây đều đã tạm thời an toàn…”
‘Tạm thời?’ Nguyễn Trường Sinh nghe vậy liền nhướng mày.
Một số học sinh n·hạy c·ảm cũng bắt được ẩn ý trong câu nói của chủ nhiệm, khuôn mặt của bọn họ lộ ra sự hoang mang, lo sợ.
“...Sự cố đã diễn ra tại toàn bộ các quốc gia trên thế giới. Đây là một sự kiện khủng bố đã được dàn xếp phức tạp và tỉ mỉ từ trước.
Ngoại trừ Song Sinh Giới của chúng ta là Đại Vị Diện - vị diện cỡ lớn, ngoài kia còn có hàng ngàn, hàng vạn Tiểu Vị Diện - vị diện cỡ nhỏ, Trung Vị Diện - vị diện cỡ trung và Đại Vị Diện khác.
Thế giới mà các trò bị kéo vào là một vị diện cỡ lớn đang trên đà hủy diệt, đã được đặt tên là Tro Tàn Giới.
Tro Tàn Giới vì tự cứu, đồng thời được những kẻ khủng bố tiếp tay lập ra âm mưu để xâm lấn Song Sinh Giới của chúng ta, thế nên cuối cùng các trò lại trở thành n·ạn n·hân của vụ việc.
Hay nói đúng hơn, các trò đã trở thành tế phẩm, là neo điểm chiến trường của hai giới!
Trong quá trình săn đuổi, bất cứ học sinh nào bị c·hết hoặc bị quái vật cắn nuốt và thay thế tại Tro Tàn Giới đều sẽ trở thành nghi quỹ, hóa thành lương củi để xúc tiến cường độ xâm lấn của thế giới đó!”
Không nhìn ánh mắt phẫn nộ xen lẫn sợ hãi của các học sinh, chủ nhiệm Phạm Đình Thi trầm giọng:
“Mặc dù ban ngành chính phủ cũng như Liên Minh Quốc Tế đã kéo được học sinh còn sống sót quay trở về và áp chế Đại Vị Diện sắp c·hết kia, nhưng ký hiệu định vị trên mu bàn tay của các trò theo quá trình thức tỉnh đã ăn sâu vào gốc rễ, gần như không có khả năng xóa bỏ.
Ký hiệu răng máu sẽ tiếp tục kéo mọi người tới Tro Tàn Giới, lũ quái vật sẽ tiếp tục tìm đến để săn g·iết và xâm chiếm thế giới chúng ta.”
Nói đến đây, giáo viên chủ nhiệm giơ tay trấn an và cổ vũ cả lớp:
“Ta nhắc lại một lần nữa!
Từ khi ký hiệu răng máu xuất hiện, quá trình thực hiện nghi thức xâm lấn đã chính thức bắt đầu!
Là neo điểm c·hiến t·ranh giữa hai giới, tương đương với việc trở thành một bộ phận của nghi thức, do đó dù xuất hiện trong Tro Tàn Giới, các trò sẽ không bị pháp tắc của thế giới đó trực tiếp mạt sát hay cản trở, áp chế.
Vì vậy có thể nghĩ theo phương hướng ngược lại, nếu tiêu diệt được quái vật, đặc biệt có một số quái vật là cột trụ trời kéo dài hơi tàn của Tro Tàn Giới, thì có nghĩa rằng các trò đang trợ giúp Song Sinh Giới phản kích, thậm chí phá hủy, xâm lấn ngược thế giới đối địch kia!
Dù hiện tại, học sinh mới thức tỉnh con đường bước vào Linh Tố Sư nên vẫn còn rất yếu ớt.
Nhưng rất may là, nhờ có Liên Minh Quốc Tế can thiệp, thời gian dịch chuyển đã được kéo dài đến hơn một năm sau.
Nhà trường và quốc gia sẽ hết sức ủng hộ mọi người về cả vật chất lẫn tinh thần, lượng lớn tài nguyên đã và đang được phê chuẩn để cấp cho các trò trong quá trình học tập, tu luyện sau đó.
Sinh mạng của mỗi học sinh trong lớp chúng ta đều vô cùng quý giá và đáng trân trọng.
Các trò cần phải nhanh chóng xốc lại tinh thần ngay lập tức, thời gian không đợi người!
Chỉ còn khoảng hơn một năm để cố gắng, thậm chí phải liều mạng học tập, tu luyện và phát triển năng lực sinh tồn, tự vệ của bản thân mình!
Xin nhớ rằng! Cơ hội sống sót chỉ có thể do chính các trò tự mình nắm lấy mà thôi!”