Là Cả Thanh Xuân Của Mộ Tổng

Chương 32



Dịch Dương ngồi bên bàn học, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào căn phòng nhỏ, nhưng lòng anh vẫn không thể yên tĩnh. Cả căn phòng yên ắng, chỉ có tiếng gõ nhẹ của bàn phím khi anh mở trang tài liệu ra, nhưng những con chữ trên màn hình như mờ đi trong mắt anh. Anh cố gắng tập trung, nhưng mọi suy nghĩ đều quay về một người. Bảo Châu.

Dù anh có cố gắng thế nào, hình ảnh cô vẫn không thể xóa nhòa trong trái tim anh. Thậm chí, khi anh đạt được những thành tựu lớn, khi đứng trên bục nhận giải thưởng, lòng anh vẫn có một khoảng trống. Anh không thể không nhớ cô. Bảo Châu vẫn là người mà anh luôn nghĩ đến trong những lúc anh cảm thấy cô đơn nhất. Mỗi khi thành công, anh lại không thể ngừng tự hỏi: "Cô ấy có thể nhìn thấy mình không? Cô ấy có tự hào về mình không?"

Những tin tức về cô, dù đã nhiều lần anh cố tình không theo dõi, vẫn cứ văng vẳng bên tai anh. Bạn bè của anh, những người vẫn giữ liên lạc với cô, thỉnh thoảng kể cho anh nghe về những thành công của Bảo Châu, về sự nghiệp đang lên của cô, về những khoảnh khắc đáng nhớ trong cuộc sống của cô. Anh cảm thấy vui mừng khi biết rằng cô vẫn ổn, nhưng cũng không tránh khỏi nỗi đau.

Á Hiên, bạn thân của Dịch Dương, đôi khi nhắc đến Bảo Châu một cách không hề chủ ý. Mỗi lần như vậy, Dịch Dương chỉ im lặng lắng nghe, cố gắng giấu đi cảm xúc của mình. "Dạo này tao nghe nói Bảo Châu đang làm rất tốt đấy. Cô ấy giúp đỡ những sinh viên mới nhập học và đang tham gia vào rất nhiều dự án lớn." Á Hiên nói một cách tự nhiên, nhưng mỗi lời ấy lại như một nhát dao vô hình đâm vào trái tim Dịch Dương. Anh không dám thể hiện cảm xúc của mình. Anh chỉ mỉm cười, nhưng trong cái cười ấy, có sự đau đớn mà chỉ anh mới hiểu.

"Cô ấy sống tốt, tao mừng cho cô ấy," Dịch Dương nói, cố gắng để giọng mình không lộ ra sự khổ sở. Á Hiên nhìn bạn mình, dường như nhận ra một điều gì đó nhưng không lên tiếng. Cậu im lặng một lúc, rồi tiếp tục câu chuyện với một nụ cười mỉm. Nhưng Dịch Dương biết, dù có nói gì đi nữa, anh sẽ không thể thoát khỏi những ký ức ấy.

Anh nhớ những ngày xưa, khi cả hai còn ngồi bên nhau trong lớp học, khi tiếng cười của Bảo Châu luôn là thứ anh tìm kiếm mỗi sáng. Họ đã từng có những khoảnh khắc đẹp đẽ, những buổi tối cùng nhau trò chuyện về những ước mơ, về tương lai mà cả hai tưởng tượng sẽ cùng nhau bước qua. Anh không thể quên những ngày tháng đó, những ngày mà anh nghĩ rằng tình cảm của mình sẽ kéo dài mãi mãi.

Nhưng giờ đây, mọi thứ đã thay đổi. Anh đã đứng trên đỉnh cao của chính mình, nhưng vẫn không thể thoát khỏi bóng hình của cô. Bảo Châu đã đi trên con đường riêng của cô, một con đường mà Dịch Dương không thể cùng cô đi. Những suy nghĩ ấy luôn khiến anh cảm thấy một nỗi buồn lạ kỳ, dù anh hiểu rằng anh không thể níu kéo quá khứ. Anh phải tiếp tục bước đi, không thể quay lại.

"Mày nghĩ sao về chuyện học bổng sắp tới?" Á Hiên đột ngột hỏi. "Chắc chắn mày sẽ được mà. Tất cả mọi người trong khoa đều nói vậy."



Dịch Dương khẽ gật đầu. "Có thể. Nhưng tao không nghĩ chỉ vì học bổng mà mình có thể dừng lại. Học bổng chỉ là một bước nhỏ. Tao còn nhiều thứ phải làm hơn nữa." Anh không muốn dừng lại ở thành công hiện tại. Anh đã đi quá xa để chỉ dừng lại ở một danh hiệu. Nhưng trong lòng anh, anh biết một điều: dù có đạt được mọi thứ, không có gì có thể thay thế được Bảo Châu.

Á Hiên nhìn Dịch Dương, có một sự hiểu biết trong ánh mắt của cậu. Cậu biết bạn mình, hiểu rõ rằng Dịch Dương không phải là người dễ dàng bỏ cuộc. Nhưng có những thứ mà người ta không thể buông bỏ, và Dịch Dương chính là ví dụ điển hình cho điều đó.

Khi mọi người xung quanh có thể bỏ qua những ký ức cũ để tiến về phía trước, thì Dịch Dương lại không thể. Anh không thể quên Bảo Châu, không thể xóa đi những khoảnh khắc mà họ đã từng chia sẻ. Nhưng anh cũng biết, anh không thể quay lại.

Hôm nay, Dịch Dương ngồi trong ký túc xá, chiếc cúp "Sinh viên xuất sắc nhất năm" nằm trên bàn trước mặt. Anh nhìn nó một cách trầm tư. Đây là thành quả của những nỗ lực không ngừng nghỉ, là phần thưởng xứng đáng sau bao đêm thức trắng và những giờ học không ngừng nghỉ. Nhưng khi anh nhìn vào chiếc cúp ấy, anh lại không cảm thấy một niềm hạnh phúc trọn vẹn. Cảm giác ấy bị nhấn chìm trong những ký ức về Bảo Châu.

Anh nhớ lúc cô còn ngồi bên cạnh anh, khi cả hai cùng nhau mơ về những thành công tương lai. Nhưng giờ đây, cô đã đi xa, còn anh vẫn ngồi đây, một mình. Anh có thể đạt được tất cả những gì mình muốn, nhưng trong sâu thắm, anh chỉ mong muốn một điều duy nhất: "Cô ấy hạnh phúc."

Dịch Dương đặt chiếc cúp xuống bàn, bước ra ngoài. Anh nhìn về phía xa, nơi những tia nắng chiều chiếu rọi qua cửa sổ, làm bừng sáng cả không gian. Anh biết, dù cho anh đã thành công, dù cho anh đã đạt được tất cả những gì mình ao ước, trong lòng anh vẫn luôn có một khoảng trống mà chỉ có Bảo Châu mới có thể lấp đầy. Anh không thể thay đổi quá khứ, nhưng anh hy vọng rằng, một ngày nào đó, khi cả hai gặp lại, không còn những khoảng cách, không còn những vết thương cũ, và họ sẽ có thể nhìn thấy nhau với một trái tim bình yên.

Cho đến lúc đó, anh sẽ tiếp tục cố gắng. Không chỉ vì học bổng, không chỉ vì thành tựu, mà vì một ngày, khi đủ mạnh mẽ, anh sẽ có thể gặp lại cô, và không còn phải chịu đựng những khoảng cách ấy nữa.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.