Là Cả Thanh Xuân Của Mộ Tổng

Chương 31



Buổi sáng ở khuôn viên trường đại học, Dịch Dương đang bước về phía tòa nhà giảng đường với bước đi nhanh gọn. Anh đã quen với việc đến trường từ sớm, mỗi ngày đều như vậy, để chuẩn bị cho các bài thuyết trình, nghiên cứu hay các hoạt động ngoại khóa. Nhưng hôm nay, trong lòng anh có một cảm giác khác biệt. Sau bao nhiêu năm nỗ lực, cuối cùng những cố gắng của anh cũng đã được đền đáp. Anh là niềm tự hào của không chỉ gia đình mà còn của cả trường đại học này.

"Cái thằng này, hôm nay có vẻ đi nhanh hơn mọi ngày hả?" Á Hiên, bạn thân của Dịch Dương, từ đằng xa hét lên, cười toe toét.

Dịch Dương quay lại, nở nụ cười đầy tự tin. "Ừ, hôm nay có chút hứng khởi. Mấy bài nghiên cứu tuần trước được giảng viên khen, chắc là cảm giác này đến từ đó."

Á Hiên lắc đầu, bước tới gần anh. "Thật sự không biết khi nào mới hết ngạc nhiên với mày. Mày làm cái quần gì cũng giỏi, cũng xuất sắc. Cái cách mà giảng viên nhìn mày, ai mà không ngưỡng mộ?"

Dịch Dương chỉ cười, không nói gì thêm. Anh biết Á Hiên là bạn thân, người luôn hiểu anh. Tuy nhiên, anh không muốn tỏ ra tự mãn. Những gì anh đạt được hôm nay không phải là điều dễ dàng. Anh đã phải đấu tranh với nhiều thử thách, vượt qua không biết bao nhiêu giờ học căng thẳng, nghiên cứu không ngừng nghỉ. Những đêm thức trắng, những lần làm lại từ đầu, và đôi khi là những thất bại khiến anh muốn bỏ cuộc. Nhưng tất cả đều xứng đáng.

"Thế còn mày? Vẫn làm tốt chứ?" Dịch Dương hỏi, chuyển chủ đề.

Á Hiên nhún vai, cười khẩy. "Tốt thì có tốt thật, nhưng có vẻ mày dạo này không quan tâm lắm đến chuyện đó nhỉ? Mày giờ chỉ nghĩ đến mấy bài thuyết trình, mấy bài nghiên cứu của cậu thôi."

Cả hai bước vào lớp học. Không khí trong lớp có phần yên tĩnh hơn khi giảng viên bước vào. Dịch Dương nhanh chóng chiếm lấy chỗ ngồi đầu tiên, nơi anh có thể dễ dàng tương tác và thể hiện sự xuất sắc của mình. Giảng viên bắt đầu bài giảng, nhưng ánh mắt của các bạn xung quanh không thể không chú ý đến Dịch Dương. Anh là người có điểm số cao nhất trong lớp, là sinh viên luôn có những bài thuyết trình ấn tượng và có những bài nghiên cứu mà giảng viên luôn đưa ra làm ví dụ. Cả giảng viên và bạn bè đều ngưỡng mộ anh, không chỉ vì kiến thức mà còn vì sự cống hiến không ngừng nghỉ của anh.

Mỗi lần được giảng viên khen ngợi, Dịch Dương đều giữ cho mình sự khiêm tốn. Anh biết rằng điều quan trọng không phải là lời khen, mà là khả năng tự học và vượt qua những khó khăn. Anh luôn tự nhủ với bản thân rằng:

"Chưa đủ, phải làm tốt hơn nữa."

Giữa giờ nghỉ, Á Hiên lại tiếp tục trò chuyện cùng Dịch Dương. "Mày thấy không? Mọi người đều nhìn mày như người dẫn đầu đấy. Có ai trong lớp mà không thấy mày là tấm gương để noi theo? Ai còn nhớ Dịch Dương đại ca nhà ta một thời lẫy lừng Cảnh nghi nữa chứ."

Dịch Dương chỉ cười nhẹ. "Chỉ là cố gắng hết sức thôi. Mỗi ngày đều có một cái mới để học. Cứ thế mà tiến lên.".



Á Hiên nhìn Dịch Dương một lúc lâu, ánh mắt đầy sự nể phục, cũng có chút buồn cười, nhớ lại lúc trước rõ ràng thằng này có như này đây nhỉ. "Mày giờ là người duy nhất mà tao biết mà luôn khắt khe với bản thân như vậy.

Nhưng mà, mày nghĩ sao về học bổng sắp tới? Có dư tính gì chưa? Mọi người trong khoa ai cũng nói chắc như đinh đóng cột là xuất học bổng này thuộc về mày."

Dịch Dương gật đầu, ánh mắt thoáng qua sự tự tin, nhưng lại nhanh chóng lấy lại vẻ trầm tư. "Chắc là sẽ được, nhưng nó không phải là mục tiêu cuối cùng của tao. Học bổng chỉ là bước đầu, tao còn phải làm nhiều hơn thế.

Tao không thể chỉ dừng lại ở đó."

Á Hiên nhìn Dịch Dương một cách chăm chú, rồi cười. "Vậy là mày lại chuẩn bị cho một bước tiến mới rồi đúng không?"

Dịch Dương không đáp, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những tia nắng chiều đang chiếu xuống những tán cây xanh mướt. Anh biết mình phải tiếp tục phấn đấu, không chỉ vì học bổng hay thành tích, mà vì một cái gì đó sâu xa hơn.

Anh muốn trở thành người đủ mạnh mẽ, đủ tự tin để đối mặt với tất cả thử thách phía trước.

Ngày hôm sau, Dịch Dương đứng trên sân khấu nhận giải thưởng "Sinh viên xuất sắc nhất năm". Khi tên anh được xướng lên, cả khán phòng vỗ tay rào rào. Á Hiên ngồi dưới hàng ghế, nhìn lên, không khỏi tự hào.

Dịch Dương bước lên, ánh mắt không giấu nổi sự hạnh phúc. Anh nhận chiếc cúp từ giảng viên và mỉm cười.

"Cảm ơn tất cả mọi người đã luôn đồng hành cùng mình. Đây không phải là thành quả của riêng tôi, mà là của tất cả những người xung quanh tôi."

Dịch Dương trở lại ký túc xá, ngồi vào bàn học với chiếc cúp trên bàn. Nhìn chiếc cúp, anh không chỉ cảm thấy tự hào, mà còn là một sự thỏa mãn lớn lao. Anh đã chiến đấu, đã nỗ lực, và cuối cùng, anh đã đứng vững trên đỉnh cao của chính mình.

Mặc dù vẫn còn những điều chưa hoàn hảo, nhưng hôm nay, Dịch Dương biết mình đã bước một bước dài trên con đường mà anh đã chọn. Và anh sẽ không dừng lại.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.