Là Cả Thanh Xuân Của Mộ Tổng

Chương 30



Dịch Dương ngồi một mình trong căn phòng học, ánh đèn vàng như đang nhấn chìm không gian xung quanh.

Căn phòng nhỏ hẹp, ngập tràn sách vở, những trang giấy vương vãi đầy bàn, nhưng không có gì ngoài cảm giác trống rỗng. Hắn lặng lẽ cầm cây bút, xoay đều trong tay, như một cách để xua tan sự căng thẳng trong lòng.

Những dòng chữ trên giấy như nhòe đi trong tầm mắt hắn. Hắn không thể tập trung.

Tiếng gõ cửa phá vỡ sự im lặng. Dịch Dương hơi nhíu mày, đôi mắt lạnh lùng liếc qua cửa phòng. Một cái gõ cửa không mời mà vào, hắn đã quen.

"Vào đi." Giọng Dịch Dương vẫn đều đều, không hề thay đổi.

Minh, người bạn duy nhất mà Dịch Dương không thể hoàn toàn từ chối, bước vào. Hiên là một người mà hắn đã quen từ lâu, từ những ngày cấp ba. Nhưng dù vậy, hắn vẫn không thể nào coi cậu là bạn thân, bởi Dịch Dương không có khái niệm về bạn bè.

"Chưa thấy mày vậy, tưởng mày bận rồi chứ." Minh vừa nói vừa kéo ghế ngồi đối diện hắn, giọng đầy sự bỡn cợt, như muốn phá vỡ không khí ngột ngạt.

Dịch Dương không nhìn cậu, đôi mắt vẫn dán vào trang sách. "Có việc gì thì nói đi, đừng làm mất thời gian của tao."

Hiên cũng không bất ngờ trước thái độ của Dịch Dương, cậu đã quen với sự lạnh lùng đó. "Tao nghe nói mày có cơ hội học ở Mỹ rồi, chắc mày đang phân vân phải không?"

Lần này, Dịch Dương dừng lại, hắn nhìn vào Minh, ánh mắt không giấu được sự khó chịu. "Đó là chuyện của tao.

Mày không cần quan tâm."

Minh chỉ biết thở dài. Cậu hiểu rằng hắn là một người không bao giờ muốn chia sẻ những điều riêng tư, đặc biệt là những quyết định quan trọng. "Thôi, không làm phiền mày nữa." Hiên đứng dậy, cậu khẽ lắc đầu như không thể nào hiểu nổi con người này.

Dịch Dương không đáp lại, hắn chỉ nhìn theo bóng Minh rời đi, rồi lại nhìn xuống cây bút trong tay. Hắn thả lỏng ngón tay, đặt bút xuống bàn, và mở ngăn kéo dưới bàn.



Trong ngăn kéo có một bức ảnh cũ - một bức ảnh chụp Bảo Châu khi cô cười tươi, đôi mắt ánh lên sự hiền hòa.

Bức ảnh này, hắn đã giữ bao lâu rồi? Hắn không nhớ, nhưng mỗi khi nhìn vào đó, một cảm giác lạ lùng lại trỗi dậy trong lòng. Hắn không hiểu vì sao, nhưng cứ mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy, hắn lại cảm thấy một sự dịu dàng mà hắn không thể lý giải. Một sự mềm yếu mà hắn không muốn chấp nhận.

Hắn khẽ thở dài, tay đưa lên vuốt ve bức ảnh, rồi lại ném nó vào ngăn kéo. Cái cảm giác khó chịu này lại quay về, như thể mọi thứ hắn đã cố gắng xây dựng đều đang sụp đổ.

Cách đó hàng nghìn cây số, trong một quán cà phê nhỏ giữa lòng thành phố, Bảo Châu đang tất bật với công việc của mình. Những chiếc ly, tách cà phê được bưng bê không ngừng. Mặc dù cô luôn cười và trò chuyện với khách, nhưng trong lòng lại có những cơn sóng ngầm không thể dập tắt. Ánh mắt của cô luôn hướng về chiếc điện thoại trên quầy, nơi Dịch Dương đã gửi tin nhắn lần cuối... đã lâu rồi.

"Châu, em làm xong ly cà phê này chưa?" Đồng nghiệp gọi to từ phía sau quầy.

"Đợi một chút, em làm ngay đây!" Cô mỉm cười, nhưng trong lòng lại đầy những câu hỏi không lời giải đáp. Mặc dù cô đã cố găng, nhưng việc không nhận được bất cứ tin nhắn nào từ Dịch Dương làm cô cảm thấy hụt hẫng.

Cô biết rõ, Dịch Dương có thể đang bận rộn, nhưng sao lại lâu đến vậy? Một phần trong cô không muốn thừa nhận, nhưng cảm giác bất an cứ lớn dần lên.

Khi công việc dần ổn định, Bảo Châu nhẹ nhàng đặt chiếc điện thoại lên bàn. Ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu vào khuôn mặt cô, đôi mắt cô mệt mỏi nhưng vẫn toát lên vẻ kiên cường. Cô đã tự nhủ với bản thân: Nếu không có em, anh cũng phải sống tốt.

Nhưng từng giây từng phút trôi qua, lòng cô lại càng thêm bối rối. Cô nhớ Dịch Dương, nhớ những lần hắn ngồi bên cạnh, mỉm cười một cách hiếm hoi. Cô nhớ từng chút nhỏ nhặt về hắn, dù biết rằng hắn sẽ chẳng bao giờ quay lại.

Dịch Dương đứng lặng lẽ trên cây cầu, nơi hai người từng cùng nhau ngắm cảnh hoàng hôn, chia sẻ những câu chuyện không đầu không cuối. Hắn nhìn ra xa, bầu trời đêm đầy sao, nhưng không có gì ở đó thu hút hắn. Mọi thứ đều như đã chết lặng trong tâm hồn hắn.

Điện thoại trong tay hắn sáng lên. Một tin nhắn từ Bảo Châu. Hắn nhìn vào màn hình, dòng chữ quen thuộc hiện ra: "Em khỏe không?" Một câu hỏi đơn giản, nhưng lại có sức nặng khiến hắn không thể nào dễ dàng trả lời.

Đôi tay hắn siết chặt, nhưng cuối cùng lại hạ xuống. Hắn nhìn vào bức tin, rồi thở dài. "Quá khứ... mãi mãi là quá khứ. Không thể nào quay lại. Đợi anh một chút nữa nhé, anh sắp thành công rồi." Hắn tự nhủ với chính mình.

Hắn xóa tin nhắn, bỏ điện thoại vào túi, rồi quay lưng bước đi. Những bước chân của hắn vang lên trong đêm tối, không vội vàng, nhưng cũng không quay đầu lại.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.