Là Cả Thanh Xuân Của Mộ Tổng

Chương 29



Dịch Dương đã bước vào một giai đoạn mới. Từ kẻ nổi loạn bỏ bê tất cả, giờ đây hắn dường như lột xác. Mỗi ngày, hắn đều thức dậy từ sớm, ngồi trước bàn học với sách vở chất đống. Từng công thức toán học, từng bài luận văn khó nhằn, hắn đều kiên nhẫn nghiền ngẫm. Bạn bè trong lớp không khỏi ngạc nhiên khi thấy hắn từ một học sinh cá biệt lại trở thành một người học hành nghiêm túc đến mức có phần cực đoan.

"Ê, tao tưởng mày bị trúng bùa hay gì rồi chứ," một đứa bạn trêu khi thấy hắn ngồi cặm cụi làm bài trong giờ ra chơi.

Dịch Dương chỉ cười nhạt, không buồn giải thích. Hắn không cần bất kỳ ai hiểu, ngoại trừ bản thân mình và một người nữa - Bảo Châu.



Từ một tiểu thư trong gia đình giàu có, Bảo Châu từng sống trong nhung lụa, không cần lo lắng đến chuyện cơm áo gạo tiền. Nhưng khi gia đình phá sản, mọi thứ thay đổi hoàn toàn. Gánh nặng tài chính đè nặng lên vai cô và bố mẹ. Lần đầu tiên trong đời, cô phải đối mặt với những thử thách chưa từng nghĩ tới.

Những ngày đầu đặt chân đến đất nước xa lạ, Bảo Châu không chỉ phải đối diện với rào cản ngôn ngữ mà còn cả ánh mắt kỳ thị của những người xung quanh.

Ở trường, dù luôn cố gắng giữ bình tĩnh, cô không thể tránh khỏi những lời thì thầm sau lưng. "Cô ta đến từ đâu vậy?" "Chắc lại là dân nhập cư kiếm chỗ trốn học phí đây mà." Những lời nói đó như những mũi dao vô hình cứa vào lòng tự trọng của Bảo Châu. Có lần, một nhóm bạn trong lớp cố tình chế giễu giọng nói chưa hoàn hảo của cô khi phát biểu:

"Ô, lại là 'giọng lơ lớ' này!"

Nhưng đau đớn hơn cả là khi một bạn cùng lớp thẳng thừng từ chối làm nhóm với cô trong bài tập:

"Không có thời gian sửa lỗi sai ngữ pháp của cô ấy đâu."



Bảo Châu cắn răng chịu đựng, nuốt nước mắt vào trong. Cô biết, trong môi trường này, nếu không chứng minh được năng lực vượt trội, cô sẽ mãi bị coi thường.

Dù ngôn ngữ là một thử thách, nhưng trời sinh Bảo Châu là người thông minh, lại có nền tảng học vấn vững chắc từ trước, nên cô nhanh chóng bắt kịp bài giảng. Nhưng với cô, chỉ học giỏi thôi chưa đủ. Bảo Châu đặt mục tiêu phải đứng đầu, phải đạt học bổng toàn phần. Không chỉ để giảm bớt gánh nặng tài chính mà còn để gia đình tự hào, và quan trọng nhất là để không ai dám coi thường cô.

Hằng ngày, Bảo Châu cặm cụi trong thư viện từ sáng sớm đến tối mịt. Những buổi thuyết trình của cô luôn chỉn chu đến từng chi tiết, bảng điểm của cô luôn là những con số hoàn hảo. Nhưng áp lực ấy không hề nhỏ. Có những đêm, cô chỉ ngủ vài tiếng, cơ thể kiệt sức nhưng tâm trí vẫn không cho phép dừng lại.

Một lần, khi nhận kết quả kiểm tra, dù đạt 96 điểm trên 100, cô vẫn thấy thất vọng vì không phải là người cao nhất lớp.

"Mày làm tốt lắm rồi," Lisa, cô bạn cùng lớp, nói khi thấy Bảo Châu ngồi một mình với ánh mắt trĩu nặng.

"Nhưng chưa đủ," cô trả lời, giọng chắc nịch. "Rồi tao sẽ cho chúng nó thấy."

Tiền bạc luôn là vấn đề nhức nhối. Khoản tiết kiệm ít ỏi gia đình gửi sang chẳng mấy chốc vơi đi bởi chi phí sinh hoạt quá cao. Bảo Châu không muốn trở thành gánh nặng thêm cho bố mẹ, cô quyết định đi làm thêm.

Lần đầu tiên xin việc, cô bước vào một quán ăn nhỏ với tấm CV tự chuẩn bị. Người quản lý, một người đàn ông trung niên, nhìn cô nghi ngờ:

"Em có kinh nghiệm gì chưa?"

"Chưa ạ, nhưng em sẽ làm việc chăm chỉ hơn bất kỳ ai."

Ông ta gật đầu, thử việc ngay lập tức. Công việc không hề nhẹ nhàng. Cô phải đứng cả buổi, chạy bàn liên tục, và đôi khi còn bị khách hàng quát nạt vì những lý do vô lý. Có lần, một khách hàng lớn tiếng mắng cô chỉ vì món ăn đến muộn:



"Cái con nhỏ da vàng này làm gì mà lâu vậy hả? Lãng phí thời gian của người khác?"

Những lúc như vậy, Bảo Châu chỉ im lặng xin lỗi, nhưng trong lòng cô luôn tự nhủ: "Không sao. Thằng khùng nay nó đến tháng, nhịn chút là được. Mình sẽ vượt qua."

Công việc bận rộn khiến cô phải học cách cân bằng giữa việc làm, học tập, và nghỉ ngơi. Có ngày, cô vừa tan làm lúc 11 giờ đêm, trở về ký túc xá trong cơn mệt mỏi rã rời, nhưng vẫn mở sách ra ôn bài.

Dần dần, mọi cố gắng của cô bắt đầu được đền đáp. Thành tích của cô không chỉ cải thiện mà còn khiến thầy cô và bạn bè nế phục. Lần đầu tiên, cô nhận được lời khen từ giáo sư:

"Bảo Châu, bài phân tích của em là bài làm xuất sắc nhất tôi từng đọc trong khóa học này."

Nhưng điều khiến cô tự hào nhất là nhận được thông báo học bổng toàn phần. Lần đầu tiên sau bao tháng ngày căng thẳng, Bảo Châu mỉm cười thực sự.

Trong đêm khuya, ngồi một mình trong phòng, cô cầm điện thoại lên, nhìn những tin nhắn cũ của Dịch Dương.

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống màn hình.

"Anh khỏe không, Dịch Dương? Em đã làm được rồi. Em đang cố gắng vì cả hai chúng ta."

Ở nơi xa, dù những khó khăn vẫn còn, nhưng trong lòng Bảo Châu, một niềm tin mãnh liệt luôn sáng rực: cô sẽ không gục ngã, vì cô biết, tương lai tốt đẹp đang chờ mình phía trước.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.