Nữa đêm trăng sáng tựa rằm, mặt trăng tròn xoe như ánh mắt lấp lánh của nàng thiếu nữ, như có tầm nhìn mà rọi sáng hết mọi ngỏ ngách mà nó chạm tới được, bóng trăng còn rọi lên mặt hồ soi sáng cho dòng nước trong veo.
Người đàn ông tựa người vào lan can rít một hơi thuốc lá sau đó khói thuốc đi theo hơi thở của hắn ta mà bay vào không trung. Tóc người đàn ông vuốt cao một bên, trên người chỉ mặc độc nhất chiếc quần nỉ dày, lưng trần đã suất hiện thêm nhiều viết cào cấu rất mới.
Hắn như có sức hút vô hình, hút hết mọi ánh sáng của vần trăng tròn kia khiến cho mặt trăng như chỉ dõi theo mình hắn. Còn hắn, hắn ta chỉ chú tâm đến hộp nhung đỏ trong tay mình, ánh mắt từ đầu đến cuối đền tập trung vào đôi bông tai nhỏ.
Môi hắn nhếch lên một điệu cười, là điệu cười chua xót, bề ngoài hắn ta an yên như ánh trăng trên mặt nước nhưng tâm tư vốn tối đen như dáy hồ sâu tận.
Ngày 21/11 của hai năm trước, có một cậu thanh niên vui vẻ với món quà nhỏ trong tay, chưa bao giờ cậu hồi hộp đến vậy bởi đây lần đầu tiên cậu ta tự mình mua quà cho người khác, đặc biệt hơn cả đây là món quà cho người con gái trong lòng của cậu. Chờ cả ngày cả đêm, từ tháng này sang tháng nọ, chờ đến ngày tròn tuổi mới, cậu sẽ tự tay mình đeo cho cô gái nhỏ ấy món quà đầu tiên.
Rồi...cô gái kia dập tắt mọi mong chờ, hết cả mọi tâm tư của cậu bằng cách bỏ lại cậu ta đơn côi, bỏ đi biệt tăm biệt tích như thể chẳng màng đến người ở lại có ra sao. Và vào những ngày u ám đó, chỉ có đôi anh đào này là an ủi nỗi đau chi chít trong tâm hồn trẻ...
Lý Khiêm có chút cay nơi đầu mũi, đôi mắt lạnh nhạt đã chứa đựng vô số ánh lệ như sao trời, nhưng không rơi.
Hắn ta lại rít thêm một hơi thuốc dài nhằm che nhẹm đi cơn âm ỉ trong tâm, trầm ngâm đứng dưới ánh trăng, cảm xúc dâng trào hỗn độn và lại như một thói quen mà nhấn chìm chúng bằng dáng vẻ an tĩnh vốn có của bản thân.
Cảm giác có chút bùi ngùi khó tả, có thể là tức cảnh sinh tình thôi, hoặc cũng có thể do hồi ức khó quên.
Đột nhiên điếu thuốc trên tay trống rỗng, Lý Khiêm khá bất ngờ nhìn xuống, có một bàn tay nhỏ đã giật lấy nó.
Hắn chẳng buồn ngó sang, tuông ra làn khói thuốc còn lại trong miệng, hờ hững nói.
- Trời lạnh nhỉ.
Chỉ ba từ thôi Hoạ Y cũng đủ để hiểu được, hoặc là nói cô mặc thêm áo ấm hoặc là mau trở vào trong. Đúng là!
Nói người ta mà không nhìn lại mình sao!!
Điếu thuốc rơi xuống sàn đá lạnh, cô dụi tắt nó. Không hiểu vì sao người đàn ông này luôn khiến cô bận tâm, rõ ràng là ác ma ức hiếp người, nhưng cô lại muốn biết hết thảy tâm tư của hắn, biết được suy tư của hắn.
Sao anh không ngủ?Vậy còn em?Bởi vì....có tâm tư!Tâm tư?Tâm tư cái khỉ! Mùi thuốc nồng vậy ai mà ngủ được, hơn nữa rốt cuộc có chuyện gì mà đêm hôm đứng ngoài trời đa sầu đa cảm như vậy chứ!!
Có lẽ câu trả lời của cô khiến hắn chú ý, hắn ta lần nữa tựa lưng vào thành ban công, đối mặt với cô, ngón tay đùa nghịch mấy lọn tóc đen láy óng mượt của cô gái nhỏ, chờ nghe câu hồi đáp.
- Bạn trăng hôm nay có tâm sự, vì thế em ở đây để nghe tiếng lòng của bạn ấy.
Lấy mặt trăng làm lời ngỏ, khéo léo gợi mở hắn nói ra suy nghĩ trong lòng, trò này cô đã sử dụng từ xưa xửa rồi, nhưng xác suất cũng chỉ 50/50 thôi, không biết lần này Lý Khiêm có dễ dàng nói ra không.
Lý Khiêm cười nhàn nhạt với câu trả lời trẻ con ấy. Hắn biết cục cưng là đang quan tâm hắn, chỉ là con người hắn không phải là người dễ dàng chia sẻ tâm tư của mình, dù sao hắn đã quen sống như vậy rồi.
Lần này cũng thế thôi, Lý Khiêm lắc đầu không muốn đáp, lấy ra một điếu khác, châm lửa, đưa lên miệng hít một hơi. Gió lay tóc cạ vào trán nên hắn vuốt ngược một phần tóc lên trên, trông hắn phiêu dật, trầm lắng và lạnh lùng khó tả.
Còn Bách Lý Hoạ Y hơ đơ người ra, hình như...cô mới bị bơ đẹp. Đúng là rất lạ nha! Hôm nay còn trốn tránh cơ đấy, chắc chắn đang dấu diếm chuyện gì đó mờ ám, nhất định cô phải cạy miệng hắn cho bằng được nha.
Lần nữa giật lấy điếu thuốc trên môi hắn, thay vào đó Lý Khiêm cảm nhận được một bờ môi căng mềm nóng ấm đặt lên môi mình, nhẹ nhàng như gió mát phớt qua. Ngay khi cánh môi ấy vừa dứt ra, hắn ghì eo cô lại, hai đôi môi lại quấn lấy nhau thêm lần nữa, tạo ra tiếng chóp chép của môi lưỡi vang rõ trong không gian yên tĩnh. Khi dưỡng khí sắp cạn hắn mới luyến tiếc buông, ánh mắt không rõ tư vị nhìn người con gái trước mặt.
Hoạ Y khá khó chịu bởi mùi thuốc trong miệng hắn, nhưng không phải vấn đề lớn, cô vẽ ra một nụ cười duyên, giọng nói nhỏ nhẹ và mềm mỏng dụ hoặc người khác.
Thứ này không tốt đâu Khiêm!Vậy lấy gì thay thế?Dùng môi em thay thế nhé?Lý Khiêm lặng lẽ nhìn cô, cô bé rất nỗ lực để biết tâm sự của hắn. Chợt hắn ôm chặt lấy cô, như thể sợ cô sẽ chạy đi mất, đầu vùi vào hỗm cổ người nọ, từng ngụm từng ngụm hớp lấy hương thơm mị hoặc vốn có.