Khiêm! Xin Anh Dừng Tay

Chương 49: Thật Sự Trở Về Nhà



Sau hơn một tuần nằm viện cơ thể dường như được phục hồi rất tốt, đúng là không gì bằng sức trẻ. Hôm nay là ngày xuất viện trở về nhà, đương nhiên Lý Khiêm sẽ không để cô ở lại nơi này nữa, hắn ta phải mang cô đến nơi khác an toàn hơn.

Ngồi trên máy bay Hoạ Y an tĩnh nhắm mắt định thần, sắp về Lý gia rồi cô đương nhiên có không ít chuyện để làm, việc quan trọng bây giờ là phải tìm được tung tích của Vân Chỉ Nhược bạn thân cô.

Lý khiêm ngồi bên cạnh vẫn đang vùi đầu vào laptop, mớ công việc cao như núi này người bình thường cũng mất ít nhất mấy ngày để làm nhưng với hắn thì chỉ cần 5 tiếng bay là đủ. Hắn ta phải làm cực lực như thế để đổi lấy mấy ngày nghỉ ít ỏi sắp đến.

Bách Lý Hoạ Y bị say máy không thể ngủ được, cô bóc một viên kẹo cho vào miệng rồi liếc mắt sang Lý Khiêm.

Hắn ta mấy ngày nay ngoài chọc ghẹo cô ra thì chỉ toàn làm việc, bản thân bị thương cũng không hảo hảo mà nằm nghỉ, thì ra tư bản lại đáng sợ như vậy, bào bòn con người thế này đây. Hoạ Y bóc thêm một viên kẹo nữa đưa cho hắn ý bảo mau nạp thêm đường vào.

- Khiêm sắp héo rồi a!

Hắn ta cong lên khoé môi, căng thẳng cũng giảm bớt, hắn sao có thể héo như mấy cây hoa mềm yếu kia được chứ, bàn tay gõ phím dừng lại nhẹ nựng má cục cưng, hắn cúi đầu ngậm lấy viên kẹo trên tay cô.

Lo cho chồng?Ch.chồng gì chứ!!

Hắn nhìn bé con bụm má ngại ngùng trong lòng vui vẻ không ít. Thật chất hắn không hề thích đồ ngọt đặt biệt là kẹo, nhưng vốn là thứ từ bé con hắn đều thích, ở em bé của hắn luôn mang theo thứ gì đó ngọt dịu, là làn da thơm mùi hoa lá, là môi mềm ngọt lịm đôi lúc lại có ngùi sữa ngọt, là âm thanh mềm mại trong trẻo từng chút một thấm vào tim hắm ngọt ngào. Những thứ ngọt hơn kẹo ấy theo từng năm tháng mà ăn sâu vào người hắn khiến hắn ta mê luyến đứa trẻ này hơn bất cứ thứ gì trên thế gian.

Bọn họ đáp đất an toàn sau gần mười tiếng bay. Chiếc trực thăng của hắn ở gần đó chào đón hai người. Hoạ Y phán xét trong lòng, đúng là người có tiền về nhà thôi cũng khoa trương đến vậy a.

Đến nơi trực thăng dần đáp đất, Hoạ Y ló mặt nhìn ra. Đây không phải là Lý gia! Rốt cuộc tên này lại muốn dẫn cô đi đâu a? Chả thèm hỏi, đi thì đi Bách Lý Hoạ Y cô không sợ!

Lý Khiêm cao lớn đứng vững trên đất bế em bé xuống dưới này, hắn thấy cục cưng cứ thập thò quan sát xung quanh hắn ta cười mỉm nắm tay cô vừa dắt đi vừa nói.



- Cùng về nhà thôi!

Về nhà? Cô có nghe lầm không đấy! Lại là một căn nhà khác của hắn nữa sao? Nhưng ở đây là đồi núi vắng vẻ, hắn ta xây nhà ở nơi này sao? Sở thích ăn ở cũng lạ thật a!

Hoạ Y tay trong tay cùng hắn dọc theo đường mòn lên núi, lắm lúc khúc khỉu gập ghềnh hắn sẽ cõng cô trên lưng như chú rùa mang trên mình ngôi nhà của nó. Cô có cảm giác như đã từng đi qua nơi này rất nhiều lần nhưng không thể nhớ chính xác được, vừa lạ vừa quen.

Hiện tại cả hai đang đứng trước một căn nhà gỗ nhỏ trên lưng đồi, Hoạ Y cảm xúc khó tả đứng chôn chân tại chỗ, cô biết căn nhà này! Thì ra hắn ta nói về nhà là như thế này, là nhà của ông bà ngoại, cô đã thực sự trở về nhà!!

Lúc này từ trong căn nhà gỗ cũ xưa kia có hai ông bà lão bước ra, họ cũng rất bất ngờ yên lặng quan sát một hồi ông bà vui mừng lên tiếng gọi.

Là cháu gái nhỏ! Cháu cưng của chúng ta trở về thật rồi!Đã lớn bằng này rồi, ông ngoại suýt chút không thể nhận ra!Hoạ Y chạy nhanh về phía họ, ba người ôm nhau vui mừng, một màn đoàn viên xúc động. Ông ngoại Mộc quan sát đứa cháu gái, sau đó nói với Lý Khiêm vài lời.

- Cháu đã giữ đúng lời hứa, ta rất mừng vì con bé đã lớn lên đầy đủ và khỏẻ mạnh.

Lý Khiêm cười coi như đáp lời ông ngoại, hắn ta vẫn kiệm lời như lần đầu tiên hắn đến đây, không phải hắn không muốn tiếp chuyện chỉ là bản thân hắn chính là người mang Bách Lý Hoa Y rời đi, để cô phải vướng vào những rắc rối không đáng có, đối với lời của ông hắn quả thật không thế nhận.

Sau một màn đoàn tụ sum vầy bên nhau, tối đó đại gia đình của Hoạ Y cùng với hắn đã có một bữa thịt nướng thơm ngon dưới ánh trăng tròn. Lý Khiêm có thể nhìn rõ bé con của hắn rất hồn nhiên, nụ cười ngây ngô đó tựa như đứa bé 6 tuổi ngày ấy thuần khiết và trong treo, hắn thích cô như thế này hơn luôn vui vẻ rạng ngời như nắng mai.

Tiệc tối kết thúc, Hoạ Y nằm trong phòng mắt trân trân nhìn trần nhà không ngủ được, chắc là do lúc nãy ăn quá no bụng có hơi chướng. Làm tổ trong chăn ấm một hồi Hoạ Y cô cảm giác mình hơi chóng vắng, nói thẳng ra cô thấy không quen khi không có Lý Khiêm ngủ cạnh. Bởi nhà của ông bà vốn chỉ có hai phòng nên hiện tại Lý Khiêm đã trở về biệt thự của ông bà nội Lý ở dưới đồi, không biết hắn ta có ngủ ngon hay không hay là lại đang xử lý việc công ty rồi.

Cơ mà không đúng lắm, hắn ta vừa rời khỏi đã thấy nhớ rồi a, chắc là quen hơi thôi nhỉ? Cũng có thể là thích hắn?

Haizz buồn cười không chứ cô thế mà lại nhớ nhung người mà trước đây đến nhìn mặt cũng không muốn nhìn a, đúng là đất trời vô biên mọi chuyện đều có thể. Nhưng Lý Khiêm thì sao? Hắn ta yêu cô từ lúc nào? Chắc là từ cấp 3 nhưng cũng có thể là sớm hơn thế..
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.