Đáp lại cô là khoảng không lặng tờ, Hoạ Y nghĩ rằng hắn không nghe thấy vừa định nói lại lần nữa thì hắn ta đã bình thản trả lời.
- Việt Bân sang nước ngoài, còn Vân Chỉ Nhược được thông báo đã ch*t, nhưng đó chỉ là tin giả lan truyền bên ngoài, sự thật là tiểu thư nhà Vân gia đó đang mất tích!
Đúng như dự đoán của cô thật may là tất cả đều bình an, nhưng tên này cũng kiệm lời quá rồi, ngoài mấy thông tin kia cô cần biết chi tiết hơn thế, nhưng để sau đi cô còn có việc quan trọng khác phải hỏi.
- Có phải anh biết bọn người xấu kia không?
Hắn hơi nhướng mài hỏi.
- Sao lại hỏi vậy?
- Tài liệu mà em tìm thấy hiện không có ở chỗ em, là anh đang giữa có đúng không? Theo em biết thì chuyện xảy ra lần này có liên quan đến vụ việc của bố mẹ em năm xưa, có phải anh đã biết từ trước nên mới mang em đến giấu ở nơi này đúng không? Anh đã biết được những gì?
Chỉ bao nhiêu đó thông tin liền đoán ra hắn rồi a, cục cưng nhỏ xem ra cũng nhanh nhạy. Hắn ta hừ cười trong miệng, lên tiếng khen ngợi.
- Thông minh hơn rồi!
Cô gỡ bàn tay đang xoa đầu mình ra, chỉnh chỉnh lại mớ tóc rối, thúc giục hắn.
Đừng quấy, trả lời em a!
- Hoạ Y bé bỏng của tôi, người càng biết nhiều càng dễ gặp rắc rối, đợi khi nào ổn thoả mọi chuyện tôi sẽ nói em biết!
Hoạ Y trừng mắt mặt biểu cảm giận dữ, cô là đang muốn thể hiện sự không lòng về câu nói của hắn, ép hắn liệu hồn mà khai hết ra (có hung dữ nhưng không đáng kể)
Hắn ta nhìn thấy con thỏ xù lông, nhịn không được phì cười một tiếng, mấy ngón tay nghịch ngợm khều khều cằm cô như nựng mèo con, hắn lại trêu.
- Em bé dỗi.
- Anh mới là em bé!!
Hoạ Y phụng phịu muốn hơn thua đủ, mấy ngón tay nhỏ xíu cũng gãi lại cầm hắn, cả hai nháo động một hồi cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ sâu, hắn ta nhìn đứa nhỏ ngủ say, hôn nhẹ vào mi mắt yêu kiều để lại một câu rồi nhắm mắt vào mộng.
- Hãy để tôi che chở em một đời bình an!
Rạng đông, nắng hồng lấp ló ẩn hiện trên bầu trời đen, lại một ngày mới lại bắt đầu, bão tuyết đã đi qua sau khi phủ thêm nền tuyết dầy cho đất đá.
Bách Lý Hoạ Y từ giấc mộng được đánh thức bởi hiện thực, cô mơ màng tỉnh giấc, cảm nhận trong chăn ấm có thứ to lớn đang càng quấy cơ thể mình. Ý thức dần quay lại, cô cảm nhận rõ nơi hai nụ hoa nhỏ như được phủ thêm màng sương mỏng ướt, nụ bên trái bị khiêu khích khều khều đến cương lên. Vội mở chăn mà xem, Hoạ Y cáu kỉnh đẩy mặt người nọ ra.
- Khiêm ra ngoài!
Tên vụng trộm kia từ trong chăn nhướng người lên hôn vào môi mềm, lưỡi hắn
điêu luyện luồng lách trong khoan miệng, vờn quanh cái lưỡi rụt rè kia, hai thân thể không mảnh vải cọ sát vào nhau sinh nhiệt, sưởi ấm cho nhau trong tiết trời lạnh lẽo này.
Càng hôn bàn tay của hắn càng không thành thật, bờ mông tròn trịa bị nhào nặng biến dạng. Hoạ Y khó khăn né tránh cái miệng tham lam kia cố gắng hít lấy vài ngụm khí trời, thật đáng giận a, cô không thích nhất lúc đang ngủ bị Lý Khiêm chọc phá thế này. Vừa định chất vấn hắn một trận Lý Khiêm đã đi trước một bước, hắn vừa nói vừa trượt người sâu vào trong chăn.
- Cục cưng từ từ tận hưởng, tôi giúp em thư giãn nhé!
Hai tay hắn nâng hai bắp đùi non lên, môi cũng vừa vặn đặt lên mép thịt hồng. Đây là thư giãn cái khỉ gì! Là bắt nạt cô thì đúng hơn. Tưởng chừng tối qua hắn ta có thể nhịn xuống yên ổn, vậy mà trời chưa kịp sáng đã hoá thú hoang vụng trộm, đúng là cô đã đánh giá cao hắn ta rồi a.
Cái miệng quỷ quyệt hút chặt lấy hai mép thịt mềm mại, hắn ta lão luyện biết cách làm cô sướng đến thần hồn điên đảo, cứ thế mạnh nhẹ mà mút. Hoạ Y bị chỉ đỉm đúng chỗ, sướng đến tê dại, tay nắm tóc hắn muốn lôi ra.
Lý Khiêm mặc kệ ở dưới này ra sức chọc phá, cái lưỡi lượn lờ lên xuống rồi nhắm ngay lỗ nhỏ nhỏ kia mà đẩy vào khuấy động phía trong. Cơ thể cô cảm nhận được khoái cảm mới, thân thể không tự chủ được mà co giật vài cái, âm thanh nỉ non phát ra.
- Ức~ đừng mà an
Lý Khiêm hưng phấn dùng hai ngón tay giữa xâm nhập vào lỗ nhỏ ẩm ướt, miệng đồng thời mút mạnh cô bé của cô lâu lâu lại dùng răng cạ cạ qua lại.
Hoạ Y bị chọc đúng điểm ngứa chính thức bùng nổ, hông dưới giật giật theo môi lưỡi hắn, lý trí không cản được âm thanh kiều mị phát ra, căn phòng vốn tĩnh lặng nay được lắp đầy bởi tiếng rên thỏ thẻ cùng tiếng va chạm ướt át...
Một lúc sau căn phòng quay về sự yên lặng vốn có, Hoạ Y nằm gọn trong lòng người đàn ông kia, hắn ta vui vẻ vén mấy lọn tóc dính trên mặt của cô. Hắn kéo chăn lên đắp ngay ngắn cho cả hai vô tình lộ ra một mảng ướt lớn trên ga giường.
Hoạ Y nhìn thấy thứ của mình thẹn quá hoá giận, cô cắn mạnh một cái vào ti hắn. Lý Khiêm cảm giác như muỗi đốt nhưng vốn tính tham lam tên cáo già này lại tiếp tục chui vào chăn cắn cắn nuốt nuốt lại cục cưng. Coi như đây là cách chào buổi sáng ám muội mà hắn dành riêng cho cô gái nhỏ của mình đi.