Lý Khiêm sau khi được bác sĩ băng bó hắn ta để Đông Giang canh cửa bên ngoài phòng bệnh của cô, hiện hắn đang ngồi ở phòng khác để nhận kết quả khám tổng quát của cô.
Vị bác sĩ nữ thanh tú có phần điềm đạm chỉ rõ vào hình chụp X-quang kia mà nói.
- kiểm tra sơ bộ không có vấn đề gì lớn tuy nhiên phần khớp vai phía bên này bị nức nhẹ nhưng không phải vấn đề quá lớn, tôi đã nắm chỉnh và bó bột cho cô bé, trong vòng hai đến ba tháng có thể hồi phục hoàn toàn.
Hắn cau mài nhìn vào vết thương kia, gương mặt như suy tư vừa như không hài lòng, hắn bỏ lại một câu cảm ơn rồi rời đi. Vị bác sĩ thất thần nhìn theo bóng lưng hắn, trần đời cô chưa thấy ai đẹp như thế, suy đoán chắc có thể là diễn viên hay idol nào đấy, chỉ hận không thể nhìn lâu hơn một lát a.
Hắn ta hiện đang ngồi cạnh giường của bé con, hắn cưng chiều nghịch mấy lọn tóc mượt rồi đến má đến môi mềm, không nhịn được hắn cuối xuống hôn thật nhẹ tránh làm cô tỉnh giấc. Nựng nựng hồi lâu, hắn tác phong ngay ngắn ngồi trên ghế, cầm sấp giấy trên tay hắn chăm chú đọc. Bé con cũng thật liều, nhát như thỏ vậy mà dám liều lĩnh giấu thứ này trong người, suýt chút đã bị làm hại, đáng đánh!! Đợi khi nào tỉnh dậy phải tét mông cho chừa a.
Hắn ta lật nhanh mấy mẫu giấy, dừng lại thật lâu ở trang có thông tin về ba mẹ của cô, hắn trầm ngâm suy nghĩ căn phòng tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng thở đều đều của cô, một lát sau hắn quyết định gọi đi một cuộc, đầu dây bên kia rất lâu mới bắt máy cứ như đang do dự, hắn ta giọng trầm ổn nói.
- Ông ngoại Mộc! Cháu có việc muối nhờ ông ạ!
Hoạ Y tỉnh lại cũng là lúc trăng tròn treo trên đỉnh đầu, vừa mở mắt đã bắt gặp cảnh tượng quen thuộc. Gương mặt điển trai của hắn phóng đại trong đồng tử đen láy của cô, kể cả lúc đang ngủ cũng có thể đẹp đến nao lòng như thế, ông trời quả thật quá thiên vị cho hắn rồi a.
Cơ thể vốn đã nạp đủ năng lượng nhưng các cơ bắp nhức mỏi lợi hại, Hoạ Y chạm nhẹ vào bả vai của mình nơi này đã được băng bó cẩn thận, là hắn làm sao? Hoạ Y chợt nhìn ngó xung quanh, cả căn phòng ngày cũng lạ lẫm, dường như là bệnh viện bởi cô ngửi được mùi thuốc sát trùng đặt trưng.
Ló ngó một hồi cô lại dời mắt về vị trí cũ, ánh trăng mờ ảo len vào cửa kính khiến căn phòng vốn tối tăm lại có thêm một khoảng sáng dễ chịu, Hoạ Y nghiêng mình nhìn từng đường nét trên mặt người đàng ông nằm cạnh, ánh trăng từ sau hắt đến khiến ngũ quan vốn hài hoà lại càng thêm sắc xảo. Cô cứ vô thức mê mẩn mà nhìn như thế, khi ngón tay sắp chạm lên mũi hắn thì Lý Khiêm đã mở miệng chọc ghẹo.
- Tiểu yêu tinh sắp bị em nhìn đến thủng luôn rồi!
Hắn từ từ mở mắt, vừa vặn thu được biểu cảm thú vị của cô, môi nhẹ cong lên. Hoạ Y giật mình vì tưởng hắn đang ngủ, cảm thấy vừa rồi bản thân hơi thất thổ, cô gái nhỏ bĩu môi nói.
- Vừa dậy liền trêu em, Khiêm xấu a!
Nhìn thấy một màng đáng yêu tim hắn muốn rụng ra, không nhịn nổi kéo cô vào lòng ôm ấp nhưng vẫn cẩn trọng hết nấc để tránh động vết thương. Hắn tham làm hôn hít hết môi rồi đến mặt không bỏ sót khoảng nào, lâu lâu lại gặm nhắm lổ tai mềm dẻo khiến nó hồng lên.
Hoạ Y cảm thấy như bị cún liếm mặt nghiêng đầu muốn tránh đi, cánh môi hắn lượn lờ trên mặt cô, cả hai bắt đầu từ đùa giỡn dần chuyển sang kì lạ, Hoạ Y cảm nhận được cái hôn của hắn ta dần có chút ‘tình khi môi lưỡi ranh ma kia bắt đầu xâm nhập đến phần da trên cổ trắng, Hoạ Y nhanh nhảu rụt người xuống úp mặt vào lòng ngực hắn, nói lời dễ nghe áp chế cơn hưng phấn của hăn.
- Y Y không khoẻ!
Lý Khiêm thấy bé con trốn tránh cũng không muốn ép buộc cô, dù sao cục cưng cũng nói đúng thời gian này không nên động nhiều, bản thân hắn cũng thấy bất tiện với vết thương trên lưng mình. Hắn ôm cô xoa xoa đầu tóc mềm, cảm thấy chọc ghẹo cô rất thú vị, hắn nói.
- Không khoẻ ở đâu tôi khám cho em!
Vừa nói hắn ta vừa mò tay vào áo cô, Hoạ Y nhanh chóng đẩy tay hắn ra sau đó méo tay hắn qua lưng mình, trở về tư thế ôm như ban đầu, nhắm mắt dụi dụi đầu trong lòng hắn, cô bĩu môi nũng nịu.
- Khiêm mà khám thì em không xuống được giường mất!
Hắn ta phì cười trước cục bông tròn nhà hắn, vỗ vỗ nhẹ lưng cô hắn bảo.
- Y nhi ngoan, khuya rồi mau ngủ thôi!
Bách Lý Hoạ Y đã ngủ đủ, bây giờ mắt sáng như trăng, nghe hắn bảo cô nhẹ lắc đầu, muốn cùng hắn đề cập vài vấn đề.
- Không ngủ a, chúng ta cùng nói chuyện. Em có việc muốn hỏi anh!
Lý Khiêm lười biến nhắm mắt hắn ừm một tiếng trong miệng coi như đáp trả. Hắn muốn xem xem bé con của hắn đã biết được bao nhiêu chuyện rồi.
Không dong dài hơn Hoạ Y hỏi thẳng vào vấn đề chính.
- Khiêm nói thật em nghe đi, anh nhỏ hiện như thế nào rồi? Và cả Chỉ Nhược nữa, cậu ấy...cậu ấy......sống thế nào?