Khiêm! Xin Anh Dừng Tay

Chương 46: Cùng Với Anh, Lý Khiêm!



Nói xong hắn liền xoay lưng bước vào trận đấu sinh tử, Hoạ Y định nói gì đó nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng hắn, lời nói bị nghẹn ứ lại ngay cổ họng khô rát, nước mắt vô thức rơi xuống cảm, cảm xúc như muốn tuôn trào như tuyết đổ. Cô nhìn thấy trên lưng người đàn ông của mình một mảng máu tươi ướt đẫm áo, điểm rõ ràng nhìn thấy là lỗ tròn do vết đạn bắn kia. Lý Khiêm vì bảo vệ cô bản thân bị trúng một phát đạn.

Cô gái nhỏ không hiểu vì sao trong lòng sinh ra loại cảm giác khó chịu không thể nói thành lời, nó mờ ảo tựa sương rồi quằn quại thành lực xiết vô hình, về vập mà xô thẳng vào tim, nơi ngực trái nhói lên, nước mắt theo bản năng không ngừng chảy, hoá ra đây là loại cảm giác đau lòng đến thắt cả ruột gan.

Lý Khiêm cầm chắc thanh kiếm trong tay, hắn chẳng thèm mải mai đến vết đạn trên lưng hắn, cái hắn quan tâm bây giờ chỉ có thân ảnh mềm yếu đang khóc nấc không ngừng ở góc kia. Ngay lúc này đây, hắn chỉ muốn được như lúc nhỏ, bế cô trong lòng mà vỗ về nâng niu, có lẽ tâm trí của hắn đã hoàn toàn thuộc về cô gái nhỏ từ lần gặp đầu tiên.

Tên kia có chút chùn bước khi bắt gặp ánh mắt sắt hơn lưỡi kiếm kia. Nghe danh đã lâu nay được tận mắt chứng kiến quả thật làm người ta tán thành. Một áp lực vô hình ghì lên vai, nghĩ rằng hắn ta đang bị thương, sức chiến đấu ít nhiều suy giảm, tên này như điên lao lên muốn đâm một nhát trực diện.

Lý Khiêm nhanh chóng đỡ đòn, cả hai một màng đấu kiếm tựa phim, khiến người khác không thể rời mắt. Hoạ Y lặng lẽ quan sát, lúc này tâm tình có lẽ bình ổn hơn được đôi chút cô đánh giá cả ta cả địch.

Về phần Lý Khiêm lúc trước cô đã từng nghe qua mẹ hắn kể, ông nội Lý có một phần gốc gác là người Nhật, vì thế ông được tiếp xúc với kiếm và theo học Kendo (kiếm đạo Nhật Bản) nó gắn bó với ông hơn nữa đời mình, nên từ đó các thế hệ của Lý gia sau này đều phải học Kendo như một thứ cơ bản vốn có, điều này cũng lý giải cho việc ở trong biệt thự nhà họ có hẳn một phòng chưng bài lớn chỉ dành riêng cho các loại kiếm. Nhìn thấy hắn ta tuy bị thương nhưng thân thủ lợi lại từ nãy đến giờ chưa từng bị trúng một vết thương nào.

Quả thật đây là lần đầu cô nhìn thấy hắn một trận đấu đá như vậy, hoá ra đây là phần con sói xám ẩn sau lớp cừu bông kia.

Còn tên tàng nhang nói chuyện không rõ âm chữ kia, kỹ thuật của tên này phải gọi là điêu luyện, ngay từ đầu họ không dùng súng như những người khác chứng tỏ sở trường của anh ta chuyên về kiếm. Trên người trên người chi chít vết thương lớn nhỏ bị Lý Khiêm dồn ép đến thở cũng không kịp.

Anh ta phẫn nộ nhìn hắn, quyết sống chết một phen, gương mặt hoá hung tợn hét lên một tiếng chói tai, đầu kiếm chỉa về phía ngược trái hắn mà đâm thẳng đến. Lý Khiêm nhau mài, đôi mắt anh đào hoá chim ưng, cũng tư thế đó hắn đâm về phía đối thủ, cả hai một nhát kiếm sượt qua nhau máu tung toé giữa trời, tên tàn nhang ngã xuống, Lý Khiêm đã thắng.

Anh ta ch*t nhưng mắt cứ trân trân nhìn về phía cô, một cảnh tượng ám ảnh tâm trí, trước khi trút hơi thở cuối anh ta buông một câu tiếng Nhật nhưng cô không hiểu nghĩa của nó, Lý Khiêm dường như hiểu được hắn cười khẩy rồi cũng nói một câu bằng tiếng Nhật với tên kia. Đây là hậu quả cho việc khinh thường đối thủ của mình, thứ tài năng mà bản thân luôn ngộ nhận hoá ra cũng chỉ là cái giếng trời do ta tự tạo ra, vạn vật bao la, muôn hình vạn trạng, một lần vấp ngã trăm lần kinh nghiệm, một lần tự cao ngàn lần thất bại.

Đã xong rồi, trận chiến này đã kết thúc, áp lực trước mắt đã biến mất nhưng cả hắn và cô đều ngầm hiểu rằng đây mới chỉ là quân cờ mở đầu cho ván cờ phía trước.

Vết thương từ phía sau truyền đến, hắn nhăn mặt một chốc rồi bình tĩnh trở lại, vội đảo bước về phía cô. Bắt gặp Hoạ Y trân trân nhìn mình, hắn ta có chút do dự, không phải làm bé con sợ rồi đấy chứ? ngồi xổm xuống đối mắt với cô, hắn ta hỏi.

- Sợ tôi?



Hoạ Y cứ nhìn như thế lúc lâu không trả lời, hắn vừa định vuốt ve tóc cô thì Hoạ Y đã dùng cánh tay không bị thương của mình mà ôm lấy hắn chặt cứng.

Lý Khiêm không ngờ cô có ngày lại chủ động ôm hắn như thế, định trên ghẹo bé con vài câu thì cô đã nói.

Phải, rất sợ!

Hắn vuốt ve lưng cô vỗ về, cô lại nói tiếp.

- Sợ anh vì em mà không màng tính mạng bản thân, sợ anh ngốc không biết lo cho mình, sợ anh thương em nhiều như vậy..em..hức..em.....đáng ra chúng ta nên đối xử với nhau dịu dàng hơn.

Từ sâu trong lòng ngược lạnh lẽo Lý Khiêm cảm thấy một cõi ấm áp trào dâng, em ấy nói đúng đáng ra hắn không nên kìm kẹp để rồi ngày hôm nay em ấy vì hắn mà rơi vào nguy hiểm, cách yêu của hắn thật tệ. Hắn ta ôm em vào lòng nâng niu che chở, hôn nhẹ vào trán hẳn nói.

- Y nhi à em là mạng sống của tôi, chỉ cần em bình an đời tôi vẫn còn, đời này tôi bao bọc em. Sống trọn với tôi kiếp này nhé! Không phải em, cũng không phải tôi, mà là chúng ta. Chúng ta hãy sống tốt cùng nhau!

Bách Lý Hoạ Y như đứa trẻ oà khóc trong ngực hắn, lý ra ngay từ đầu nên như vậy. Cả cô cả Lý Khiêm đều xứng đáng cho những điều tốt đẹp hơn.

- Ưm! Cùng với anh, Lý Khiêm.

Vừa dứt câu bỗng cơn đau đớn từ vai truyền đến, lần này cô cảm giác lực từ cánh tay không còn nữa, cơ thể chịu áp lực suốt một mày đêm khiến cô chẳng chống đỡ nổi, bản thân vô lực từ trên người hắn trượt xuống bất tỉnh.

Hắn lo lắng lay nhẹ người cô liền phát hiện cơ thể cô nóng ran, Lý Khiêm sốt ruột bế cô lên rời khỏi đây. Vừa đúng lúc Đông Giang lái trực thăng đến, thấy tình hình anh hiểu ý đưa cả hai đến bệnh viện gần nhất bằng phân nữa thời gian bình thường.

Hắn không giữa được bình tĩnh ôm cô chạy vào bệnh viện tìm ngay bác sĩ, bác sĩ cùng y tá nhìn thấy cô xanh xao bất tỉnh liền căng thẳng nhưng họ còn hoảng hồn hơn khi thấy vết đạn trên lưng hắn, mọi người thận trọng đánh giá nhưng rất nhanh nhẹn ai làm việc nấy, tất cả đều vào vị trí sẵn sàng cho ca cấp cứu này.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.