Tần Muội nghe vậy thì đứng dậy gật đầu với Tần An Quốc, Tần Cảnh Sầm và hai vợ chồng Hoắc Quân Tín: “Conc xin phép đi trước.”
Ông Tần dặn dò: “Uống ít rượu thôi đấy.” Tần Nguyễn và Hoắc Vân Tiêu vừa rời đi, thì đám cáo già kia đã viện cớ chuồn mất.
Những người có thể ngồi trong căn phòng này đều là bạn lâu năm của ông cụ Hoắc, hoặc đã nghỉ hưu từ Nội Các giống như ông cụ, cũng có một số người giữ chức vụ trong Nội Các, nhưng bọn họ chỉ ở nhà dưỡng lão.
Ông cụ Hoắc nhìn hai chắt trai ngồi trong lòng Yên Nhất Kỳ thì cảm thấy khó chịu. Lục Dịch Trần thay đổi chủ đề: “Cậu tìm Dung Kính làm gì vậy?”
“Tôi nghe nói anh ta có quen biết với một số người trong giới giải trí, tôi có người bạn muốn tìm việc làm.”
“...” Lục Dịch Trần im lặng nhìn Tần Muội. Bốn người cũng không giao lưu nhiều, vì Tần An Quốc ở bên kia đang gọi con gái và con rể qua.
Lục Dịch Trần kéo Tần Muội rời đi.
Vừa khuất tầm mắt của mọi người một cái là Tần Muội lập tức trở mặt. Tần Nguyễn vẫn giữ nụ cười trên mặt: “Lục nhị thiếu, lâu rồi không gặp.”
“Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Nhưng biết cũng không có nghĩa là có thể tiếp nhận.
Ông cụ Hoắc không nhịn được mà nói kháy: “Trên đời này có nhiều người giống nhau lắm!”
Yên Nhất Kỳ lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ bi thương: “Cô bé chính là con gái của An Du, khục khục...” “Chú Yên, chú bị làm sao vậy?”
Hoắc Hồng Hưng tinh mắt, nhìn thấy có vết máu đỏ trên chiếc khăn, sắc mặt ông ấy thay đổi.
Yên Nhất Kỳ siết chặt khăn, sắc mặt càng thêm tái nhợt, ông ấy cười nhẹ: “Không có gì, bệnh cũ ấy mà.” Nghĩ đến bức ảnh giả gái kia, mặt Tần Muội đen sì.
Lịch sử đen tối lớn nhất trong cuộc đời anh ta đang bị người khác nắm ở trong tay, loại cảm giác này khiến anh ta rất khó chịu.
“Tôi sẽ không bao giờ cho người khác xem.” Lục Dịch Trần cam đoan. Đầu tiên phải loại trừ con em nhà giàu, với thân phận của bọn họ thì không thể không có đường vào ngành giải trí, mà những người này cũng không có khả năng tự sa đọa vào giới giải trí.
Như vậy thì chỉ có thể là người bình thường không có lai lịch gì.
Những người bình thường luôn hâm mộ vẻ ngoài hào nhoáng của ngành giải trí, đó là con đường tắt dẫn đến quyền lực và sự giàu có. Tần Cảnh Sầm cảnh cáo: “Không được gây rắac rối.”
“Em biết rồi!” Tần Muội cùng Lục Dịch Trần rời đi, hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Nhìn thấy Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn ở cách đó không xa, Tần nhị thiếu dừng bước lại, buông cánh tay đang đặt trên vai Lục Dịch Trần và bước nhanh về phía trước. “Được thôi, tôi dẫn cậu đi tìm Dung Kính.”
Lục Dịch Trần đi ở phía trước dẫn đường, anh ta thu lại nụ cười trên mặt, quay trở về phong thái kiêu ngạo của cậu hai nhà họ Lục.
Có một số việc không cần tìm tòi nghiên cứu, bởi vì không liên quan đến mình. Ông cụ đưa tay về phía Hoắc Diêu ở gần nhất: “A Diêu, đến chỗ cụ này.”
Yên Nhất Kỳ bế Hoắc Diêu cách xa ông cụ Hoắc, vẻ mặt ông ấy đã bình tĩnh trở lại, và không nỡ buông đứa bé trong lòng ra.
Ông cụ Hoắc thấy thế thì nổi giận: “Yên Nhất Kỳ, ông có ý gì hả?” Còn chưa nói xong, ông cụ đã không nhịn được mà bật ra tiếng ho.
Lần này không cần ông cụ Hoắc giành giật lũ trẻ, gia chủ nhà họ Yên đã chủ động đưa lũ trẻ sang lòng ông cụ.
Vệ sĩ của nhà họ Yên ở sau lưng đưa tới một chiếc khăn sạch sẽ, Yên Nhất Kỳ nhận khăn và tiếp tục ho. “Nguyễn Nguyễn! Sinh nhật vui vẻ, anh hai đã chuẩn bị quà cho em và bảo người đưa đến phòng của em rồi đấy.”
Tần Muội cười tươi rói, vẻ mặt kiểu mau khen anh đi.
Tần Nguyễn đang khoác tay Hoắc Vân Tiêu, cô dịu dàng nói: “Em cảm ơn anh hai.” Nếu sau này đối phương muốn về làm dâu nhà họ Tần, thì đó sẽ là vết nhơ trong quá khứ, giới giải trí có một quy tắc bất thành văn, cho dù lúc tiến vào trong trắng, thì cũng sẽ bị nhuộm đen.
Tần Muội trừng mắt với Lục Dịch Trần: “Anh nghĩ gì thế, là đàn ông!”
Lục Dịch Trần nghe vậy thì nhíu mày, với thân phận cậu hai của nhà họ Tần, phải là một người bạn như thế nào mới khiến cậu ta trở nên như thế. Hoắc Hồng Hưng lại mỉm cười, nhưng nụ cười này không chạm đến đáy mắt: “Chú Yên, chuyện này còn chưa chắc chắn đâu.”
Yên Nhất Kỳ cụp mắt xuống nhìn hai đứa bé đáng yêu trong lòng mình, trầm giọng nói: “Vừa rồi lúc cô bé kia đi vào, tôi như nhìn thấy An Du vậy, hai đứa quá giống nhau.”
Cả ông cụ Hoắc lẫn Hoắc Hồng Hưng đều biết, cô bé được nhắc tới này là ai. Có chuyện anh ta không nói là, tấm ảnh giả gái kia của Tần Muội nhìn quá mới lạ, xóa nó đi thì thật đáng tiếc.
Mà thỉnh thoảng dùng cái này đùa cho Tần Muội xù lông, cũng rất vui.
Tuy làm thế hơi ấu trĩ, nhưng ai bảo lần nào Tần Muội cũng có phản ứng lại cơ, thế thì không thể trách anh ta nhẫn tâm được. Anh ta buông tay Lục Dịch Trần ra, gương mặt đẹp trai đầy vẻ tức giận: “Anh nói lời phải giữ lấy lời đấy, nếu anh dám để cho người thứ hai nhìn thấy quá khứ đen tối ấy của tôi, cậu đây sẽ xử chết anh ngay!”
Lục Dịch Trần khịt mũi, nói giọng trêu tức: “Sợ bị người ta nhìn thấy như thế cơ à?”
Tần Muội găng lên: “Chứ còn gì nữa!” Sắc mặt Yên Nhất Kỳ trắng bệch một cách không bình thường, hô hấp cũng trở nên không ổn định, trong mắt ông ấy mắt lóe lên thâm ý, đáy mắt cơ trí là một vực sâu mà người khác nhìn không thấy, ở bên trong tràn ngập tính toán và giảo hoạt.
Ông ấy bình tĩnh nói: “Lão Hoắc, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, thì hai đứa bé này có thể sẽ phải gọi tôi là cụ ngoại đấy.”
Ông cụ Hoắc không ngờ người bạn lâu năm của mình lại vô liêm sỉ như vậy, ông cụ chỉ tay vào mặt bạn mình mà sửng sốt không nói được lời nào. Nếu sau lưng mà có cái đuôi, chắc chắn Tần Muội phải vẫy đuôi liên tục: “Ba và anh cả cũng chuẩn bị quà cho em, nhưng chắc chắn không thể bằng được của anh, lúc nào bóc quà em nhất định phải nhìn kỹ đấy nhé.”
“Vâng.”
Lục Dịch Trần đi tới: “Tam gia, Tam thiếu phu nhân.” ...
Phòng khách quý.
Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại ông cụ Hoắc, Hoắc Hồng Hưng, gia chủ Yên, cùng Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đang ngồi trên đùi ông ấy. Vẻ mặt của Yên Nhất Kỳ rất nhẹ nhàng và bình tĩnh, giọng điệu và thái độ của ông ấy như thể chỉ đang nói chuyện bình thường.
Ông cụ Hoắc lo lắng: “Ông đừng nói nhảm!”
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ liếc nhìn nhau, hai khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc, vì Yên Nhất Kỳ nên không có ai để ý đến chúng.
Yên Nhất Kỳ dùng khăn lau khóe môi, sau đó ném lên mặt bàn, ông ấy bình tĩnh nói: “Lão Hoắc, lần này tôi về nước thật ra là vì Tây Dung, nó đã hôn mê gần ba tháng rồi. Tôi đã mời bác sĩ, giáo sĩ, thậm chí còn mời cả pháp sư, nhưng họ đều không nhìn ra được thằng bé bị bệnh gì, nếu còn tiếp tục như thế này thì nó sẽ không kiên trì được nữa.”