Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 804: Hoắc tam gia



Ông cụ Hoắc cười nhẹ: “Yên Nhất Kỳ, ông nói cái gì vậy, Nguyễn Nguyễn tuy rằng có chút năng lực làm được một số việc, nhưng còkn lâu mới đạt đến trình độ của cao nhân. Trong nước có môn phái Linh Sơn, Mao Sơn, Ngọc Tinh, và chùa Nam Ẩn, đệ tử của nhữngc nơi này có ai không phải là cao thủ đâu. Nguyễn Nguyễn chẳng qua chỉ là biết sơ sơ, cảm thấy có hứng thú với phương diện kiaa mà thôi.”

Từ khi Tần Nguyễn bước chân vào nhà họ Hoắc, mọi hành vi của cô đều nằm trong tầm ngắm của nhà họ Hoắc.

Cô làm cái gì, tham dự vụ án nào, hay giải quyết các sự kiện tà ma kia, đương nhiên không thể giấu được ông cụ Hoắc. Hoắc Vân Tiêu nắm chặt tay Tần Nguyễn, đầu ngón tay nhẹ nhàng cào vào trong lòng bàn tay của cô. Lúc cô muốn nắm chặt tay thì lại nhẹ nhàng ấn mu bàn tay cô, để cô buông lỏng ra.

Anh không ngờ Tần Nguyễn lại to gan như vậy, dám quyến rũ anh ở ngay trước mặt ba vợ và anh vợ.

Cả hai đều biết hôm nay là ngày gì.
Ông cụ Hoắc nghe vậy thì tức giận chỉ tay vào Yên Nhất Kỳ, không để ý sắc mặt tái nhợt của ông ấy mà giận dữ hét: “Tộc Pháp sư là cái thứ gì mà ông cũng dám liên hệ với bọn họ hả?! Đừng nói là ông không biết mấy năm nay bọn họ làm việc cực đoan, giết người vô số, ngấm ngầm làm những chuyện bẩn thỉu. Liên hệ với đám sài lang đấy chết thế nào cũng không biết đâu!”

Gương mặt Yên Nhất Kỳ già nua, ông ấy bi thương lên tiếng: “Cuộc đời tôi tuy không phải người lương thiện gì, nhưng tôi không muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”

Ông ấy nhỏ tuổi hơn ông cụ Hoắc, nhưng nửa cơ thể đã xuống mồ rồi, chỉ thiếu đậy nắp quan tài nữa thôi.
Yên Nhất Kỳ thu tầm mắt lại, ông ấy mất đi sự ngụy trang lúc ở trước mặt người khác, mệt mỏi dựa người vào ghế sô pha: “Tôi đã không ở trong nước thời gian dài nên không biết một số thông tin nội bộ. Lần trước, bởi vì chuyện của Tây Dung mà tôi phải mời bên tộc Pháp sư ra tay, ông có biết bọn họ nghĩ thế nào về cô vợ nhỏ kia của Vân Tiêu không?”

Ông cụ Hoắc ngồi thẳng người, hơi thở quanh người Hoắc Hồng Hưng cũng trở nên lạnh lẽo.

Còn Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, vì việc không liên quan đến mình nên chúng tự chơi bàn tay nhỏ của chính mình, trông rất ngây thơ.
Ông cụ Hoắc và Hoắc Hồng Hưng không nói gì, mặt lộ vẻ không đành lòng.

Đời người có ba bi kịch lớn, đó là tuổi thơ mất mẹ, tuổi trung niên mất vợ và tuổi già mất con.

Ông cụ Hoắc thở dài: “Ông muốn mời Nguyễn Nguyễn ra tay?”
Hoắc Vân Tiêu liếc đối phương một cái: “Em đi đi.”

Tần Nguyễn đứng dậy trước, ngón tay xinh đẹp mềm mại nhẹ nhàng vẽ một đường trên mu bàn tay của Tam gia, động tác nhìn như vô tình, nhưng thật ra lại rất có ý khác.

Đôi mắt đào hoa thâm thúy của Hoắc Vân Tiêu nheo lại, anh đưa tay bắt lấy tay Tần Nguyễn rồi nắm thật chặt trong lòng bàn tay mình.
Tần Nguyễn hoàn toàn bị áp chế, giam cầm trong lồng ngực của anh, lúc này cô giống như con mồi dưới móng vuốt dã thú, không có đường chạy trốn.

Ánh mắt run rẩy của cô nhìn Hoắc Vân Tiêu, dường như cảm nhận được dục vọng của người đàn ông này, Tần Nguyễn kiễng chân chủ động hôn anh.

Môi và răng chạm nhau lần nữa, trong lúc trằn trọc, có một chút âm thanh trầm thấp phát ra.
“Phụt!”

Yên Nhất Kỳ đột nhiên há miệng phun ra một ngụm máu lớn, cơ thể ông ấy run lên hai lần.

“Gia chủ!”
Ông cụ Hoắc quát lên với con trai: “Đi mời bác sĩ đi, nhanh!”

...

Tần Nguyễn không biết những chuyện xảy ra trong phòng khách quý.
Tần An Quốc đứng lên, ông mỉm cười, nói: “Đi đi, ba cũng đi hoạt động một chút.”

Nhận được sự đồng ý rồi, Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn dắt tay nhau rời đi.

Bóng lưng của hai người nhìn như hài hòa, nhưng không ai nhìn thấy động tác nhỏ ở tay họ.
Cửa bị đóng sầm lại, phát ra tiếng vang rất trầm.

Tần Nguyễn còn chưa kịp đứng vững, cơ thể của cô đã bị đẩy lên trên cửa, va vào lòng bàn tay đang cố ý che chở phía sau cho cô.

Cô ngước mắt nhìn vào đôi mắt thâm thúy nguy hiểm, như muốn câu mất hồn người ta của người đàn ông trước mắt: “Tam gia?”
Cô đang hàn huyên vài câu với cha và anh cả thì nhìn thấy Lận Ninh đứng cách đó không xa liên tục nhìn về phía mình.

Nghĩ đến lời hẹn của hai người, Tần Nguyễn vỗ vỗ mu bàn tay của Hoắc Vân Tiêu và nói: “Em có chuyện cần giải quyết, em đi qua bên kia một lúc.”

Cô đưa tay chỉ về phía Lận Ninh, nói khẽ: “Anh ta chính là người của nhà họ Lận.”
Hoắc Vân Tiêu xoa đầu trấn an cô, sau đó cúi đầu tiến lại gần đôi môi đỏ mọng làm cho lòng người không yên kia.

Một nụ hôn lướt qua, chạm vào rồi rời đi ngay.

Người đàn ông hơi hất chóp mũi lên cọ vào cái mũi thanh tú của Tần Nguyễn, anh nói giọng khàn khàn: “Cô bé, em đang quyến rũ tôi à?”
“Tần Nguyễn không có mẹ, từ khi sinh ra đã bị bọn buôn người bắt cóc, con bé lớn lên ở trại trẻ mồ côi trong khu dân nghèo, khi còn bé phải nếm trải rất nhiều đau khổ...”

Hoắc Hồng Hưng còn chưa nói xong thì Yên Nhất Kỳ đột nhiên trợn mắt, cứng ngắc nghiêng đầu nhìn sang người phát ra âm thanh.

Hoắc Hồng Hưng không đành lòng đối mặt với vẻ mặt cô đơn buồn bã của ông ấy, nên tiếp tục nói: “Con bé ở khu tây vì sinh tồn mà suýt mất mạng, đến khi trưởng thành mới được nhà họ Tần tìm thấy.”
“Chú Yên!”

“Yên Nhất Kỳ!”

Yên Nhất Kỳ vừa phun ra máu, tất cả mọi người đều luống cuống.
Yên Nhất Kỳ cũng không thừa nước đục thả câu: “Ở trong mắt đám người tộc Pháp sư thì Tần Nguyễn là nhân vật nguy hiểm số một, có mối đe dọa rất lớn đối với tộc Pháp sư, một người như vậy sao có thể không có chút bản lĩnh nào được.”

Ông cụ Hoắc nheo mắt lại: “Tộc Pháp sư mời ông tới à?”

Yên Nhất Kỳ lắc đầu: “Không phải, bọn họ không trị được bệnh của Tây Dung, tôi cũng chẳng còn nhiều thời gian nữa, nên trước khi chết cũng muốn tìm một con đường sống cho Tây Dung, tôi phải dùng chút biện pháp cạy được miệng của tộc Pháp sư, thế mới biết được sự tồn tại của Tần Nguyễn đấy.”
Tần Nguyễn thầm kêu oan uổng, vô thức nuốt một cái, cô nói bằng giọng điệu mất tự nhiên: “Em chỉ muốn anh đi với em tới gặp Lận Ninh, để cho anh ta yêu tâm một chút thôi mà.”

Hoắc Vân Tiêu nhìn đôi môi đóng mở trước mắt, cổ họng anh thắt lại.

Anh hồi tưởng lại nụ hôn chớp nhoáng vừa rồi, bờ môi âm ấm lại có chút mềm mềm, khiến anh muốn tiếp tục.
Yên Nhất Kỳ khoát tay, nhắm mắt lại, trên gương mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào.

Ông ấy không nói là từ chối nhà họ Hoắc điều tra, hay là để nhà họ Yên làm.

Không biết qua bao lâu, Yên Nhất Kỳ đột nhiên lên tiếng hỏi: “An Du vẫn khỏe chứ?”
Ông cụ Hoắc đặt đứa bé trong lòng lên ghế sô pha và cùng Hoắc Hồng Hưng kiểm tra tình hình của Yên Nhất Kỳ.

“An Du, An Du... Con gái của tôi...”

Toàn thân Yên Nhất Kỳ đều đang run rẩy, đồng tử trong mắt tán loạn không có tiêu cự, thần thái rõ ràng là bi thương quá độ.
Có một số việc nhất định sẽ xảy ra đêm nay.

Hoắc Vân Tiêu cũng không dẫn Tần Nguyễn đi về phía Lận Ninh, mà kéo cô vào một gian phòng nghỉ.

Cửa phòng bị đẩy ra, hai người nhanh chóng lách mình đi vào.
Không ngờ sẽ bị bắt lấy tay, Tần Nguyễn nhìn lại, trong mắt tỏ ra thắc mắc.

Ánh mắt cô mờ mịt, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ dễ dàng bắt gặp nụ cười trong mắt cô.

Hoắc Vân Tiêu nhướng mày cười cười, anh nắm chặt tay cô, đứng dậy rồi nói với Tần An Quốc, Tần Cảnh Sầm: “Ba, anh cả, Nguyễn Nguyễn muốn đi gặp bạn, con xin phép đi với cô ấy qua đó.”
“Tam gia... Lận Ninh còn đang chờ...”

Lúc này mà còn nhắc đến người đàn ông khác, thì đúng là sự khiêu khích đối với Hoắc Tam gia.

Anh vòng tay qua eo Tần Nguyễn, hai người kề sát vào nhau, không phân biệt ai với ai.

Ánh nắng chói chang từ cửa sổ chiếu vào cơ thể của hai người, giống như được phủ lên một vòng sáng vàng rực rỡ. Khuôn mặt của hai người trắng như búp bê sứ, ánh mắt sáng lấp lánh, cũng càng ngày càng thân mật hơn.

Cho đến khi hô hấp của Tần Nguyễn trở nên gấp gáp, suýt chút nữa không thở nổi, Hoắc Vân Tiêu mới buông cô ra.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.