Tần Nguyễn ôm Hoắc Diêu dừng bước lại, chậm rãi xoay người, dáng người của cô yểu điệcu, cử chỉ đoan trang giống như trời sinh đã như thế.
Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô khẽ cong lên, cô cất tiếng nóia dịu dàng êm tai: “Gia chủ Yên, mẹ của cháu tên là Ngôn An Du, Ngôn trong Ngôn luận ạ.” Phải biết trước kia Tần Nguyễn lười biếng như thế nào, thân là anh cả, chẳng lẽ anh ta còn không biết.
Phải nói rằng người nhà của Tần Nguyễn là hiểu rõ cô nhất, thực chất cô lười từ trong xương cốt rồi, nếu không phải cần thu thập sát khí kéo dài tính mạng thì chắc cả đời này cô có thể ở nhà làm mọt gạo mất.
Tần An Quốc gật đầu, nói: “Vậy thì tốt quá, hai vợ chồng chúng nó sống hạnh phúc, chúng tôi cũng yên tâm.” Nhưng mẹ của cô, Ngôn An Du, lại cùng tên với cô con gái út Yên An Du của nhà họ Yên, điều này làm mọi người phải suy nghĩ sâu xa.
Nhất là ông cụ Hoắc và Hoắc Vân Tiêu đã từng gặp Tần Cảnh Sầm, bây giờ nhìn Yên Nhất Kỳ, trong lòng hai người cũng có suy nghĩ.
Tần Nguyễn và Tần Muội là anh em sinh đôi, cả hai đều có gương mặt xinh đẹp. Tần An Quốc hơi nheo mắt lại, mỉm cười và khoát tay với Hoắc Quân Tín: “Bác đã lớn tuổi rồi không thích tham gia náo nhiệt nên sẽ không qua đó đâu, Vân Tiêu và Nguyễn Nguyễn đâu?”
Ông cụ Hoắc là nhân vật bậc nào chứ, những người xung quanh ông cụ có ai không phải là quan lớn trong Nội Các, phần lớn đều là những nhân vật có máu mặt từng xuất hiện trên tivi, một thương nhân nho nhỏ như ông ấy đến đó cũng chỉ là tự chuốc lấy nhục mà thôi.
Hoắc Quân Tín lôi kéo Long Vi ngồi xuống bên cạnh ba cha con nhà họ Tần: “Lát nữa em dâu sẽ tới ạ, hôm nay là sinh nhật của em ấy, nhà họ Tần là khách quý của nhà họ Hoắc, nếu tiếp đãi có gì sơ sót, mong bác trai bỏ quá cho.” “Không ngờ chúng mới được có mấy tháng mà lanh lợi quá.”
“Hai đứa bé này rất thông minh, cũng rất có duyên với gia chủ Yên...”
Ông cụ Hoắc cảm thấy khó chịu khi nghe cuộc trò chuyện của những người bạn xung quanh. Lục Hàn và Lục Dịch Trần gia nhập đội ngũ, chủ đề tiếp tục xoay xung quanh Tần Nguyễn.
Phần lớn đều là Tần An Quốc nói, đám người Hoắc Quân Tín và Lục Hàn ngồi nghe, thỉnh thoảng lại phụ họa vài tiếng.
Tần Muội ngẩng đầu liếc mắt sang người ngồi bên cạnh, trong mắt anh ta nổi lên sự nghi ngờ: “Hôm nay anh lạ vậy.” Ba người Tần An Quốc, Tần Cảnh Sầm và Tần Muội được người hầu của nhà họ Hoắc cung kính mời vào trong khu nhà.
Bọn họ được dẫn đến khu tiếp khách trong sảnh tiệc, ba người vừa mới ngồi xuống thì người hầu của nhà họ Hoắc bê đồ uống và đồ ăn đã chuẩn bị sẵn lên.
Cảnh tượng này thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Hoắc Quân Tín không còn dáng vẻ uy nghiêm như lúc ở trong Nội Các, mà trên gương mặt anh ấy nở nụ cười như tắm gió xuân: “Bác trai, để bác đợi lâu rồi, ông nội và cha cháu đang gặp mặt mấy người bạn, nên bảo cháu đến mời bác qua đó, A Diêu và An Kỳ cũng đang ở bên đấy ạ.”
Dù sao cũng là thông gia, để bậc cha chú ở lại đây là vi phạm lễ tiết của nhà họ Hoắc, với tư cách anh cả trong gia đình, Hoắc Quân Tín đích thân đến mời Tần An Quốc là vì coi trọng nhà họ Tần.
Khi nghe tin người nhà họ Tần tới, anh ta lập tức đến mời người theo lời dặn trước đó của ông nội. Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ ngoan ngoãn ngồi trên đùi Yên Nhất Kỳ, đôi tay nhỏ của bọn chúng cũng không nhàn rỗi mà kéo lấy bộ quần áo đắt tiền được đặt may riêng của ông cụ.
Hoắc An Kỳ giật ống tay áo, cúi đầu nghiên cứu, hình như phía trên thêu một đóa hoa.
Hoắc Diêu không ngoan ngoãn lắm, thằng bé nghịch khuy áo của Yên Nhất Kỳ, thỉnh thoảng lại kéo mạnh, như muốn giật chiếc cúc áo được chế tác tinh xảo kia xuống. Lúc nói câu này Tần Muội gần như không hạ thấp giọng.
Nên tất nhiên mấy người Tần An Quốc, Tần Cảnh Sầm, Hoắc Quân Tín, Long Vi, Lục Hàn, cùng Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn đang đi tới đều nghe thấy được.
Lục Hàn thấy em trai bị Tần Muội kéo cổ áo, trông hai đứa sắp đánh nhau tới nơi, thì trên trán nảy lên hai cái. Anh ta nói mà không hề chột dạ, như thể người luôn trêu Tần Muội không phải là anh ta vậy.
Lục Hàn nghiêm nghị lườm em trai, vẻ mặt anh ta rất nghiêm túc: “Dịch Trần, nhà họ Tần bây giờ đâu còn như xưa nữa, qua ngày hôm nay, nhà bọn họ đã khác trước rồi. Tình hình ở thủ đô rắc rối phức tạp, hơi không cẩn thận một chút là chẳng biết trước được gia tộc nào sẽ gặp xui xẻo, và có thể sẽ bị đuổi khỏi thủ đô như gia tộc Nam Cung đâu.”
Vẻ mặt Lục Dịch Trần hơi kinh ngạc, anh ta lập tức cười gượng: “Gì đến mức nghiêm trọng như vậy.” Người ngồi bên cạnh tỏ vẻ hâm mộ: “Hai đứa bé này thích gia chủ Yên.”
Ông cụ Hoắc cố nhịn không trợn mắt lên, nói: “Là do A Diêu và An Kỳ nhà tôi được mọi người thích đấy.”
Đám người vội vàng hưởng ứng, nói những điều khiến ông cụ vui vẻ. Lục Hàn biết em trai mình có mối quan hệ khá tốt với Tần Muội - cậu hai nhà họ Tần, cũng biết người em trai nhìn có vẻ trưởng thành này của mình, cứ mỗi lần ở chung với Tần Muội là thể nào cũng đấu khẩu với nhau.
Này, lát nữa em kiềm chế tính tình của mình lại một chút, đừng cãi nhau với Tần nhị thiếu.”
Lục Dịch Trần khịt mũi phản bác: “Em gây sự với cậu ta bao giờ, rõ ràng là cậu ta chủ động trêu chọc em trước.” Ông cụ Hoắc không thèm nhìn bọn họ mà chỉ phất phất tay: “Hai đứa đi đi.”
Nhìn A Diêu và An Kỳ ngồi trong lòng người bạn của mình mà tâm trạng của cụ vô cùng phức tạp, cảm giác như chắt của mình bị cướp đi vậy.
... Tần An Quốc thở dài: “Từ khi Nguyễn Nguyễn trở về nhà họ Tần còn chưa tổ chức sinh nhật lần nào. Nhà họ Hoắc có thể tổ chức một bữa tiệc lớn như thế này cho con bé, cũng coi như là bù đắp cho sự tiếc nuối của bác.”
Long Vi cười, nói tiếp: “Em dâu là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, chắc do em ấy sợ phiền phức đấy ạ.”
Cô ấy biết sau khi Tần Nguyễn trở về nhà họ Tần vẫn luôn không công bố thân phận với mọi người là ý của cô, trong đó cũng có một phần do mẹ kế và chị kế tận lực ngăn cản. Khi Lục Hàn đang chào hỏi mọi người, anh ta nhìn thấy người của nhà họ Tần được mời vào, anh ta thấp giọng nói với mấy người xung quanh vài lời rồi quay lại tìm em trai mình trong sảnh tiệc.
Anh ta thấy Lục Dịch Trần đang đứng nói chuyện với mấy người Long Hân Triết, Lăng Hiểu Huyên và Cố Thanh Thanh.
Anh ta bước tới ôm vai em trai, nói xin lỗi mọi người rồi lôi em trai đi. Thấy em trai đã nghe lọt, Lục Hàn căn dặn: “Không nên chủ động trêu chọc người nhà họ Tần.”
“Em biết rồi.” Lục Dịch Trần chột dạ sờ mũi.
Khi hai anh em nhà họ Lục bước vào sảnh đãi khách, Hoắc Quân Tín dắt tay phu nhân Long Vi đã đến trước một bước. “Bác Tần.”
Lục Hàn dắt em trai đi tới, tỏ thái độ thân thiết chào hỏi.
Tần An Quốc thấy là hai anh em Lục Hàn và Lục Dịch Trần đến, mà Tần Muội thường xuyên tiếp xúc với Lục Dịch Trần nên số lần gặp nhau càng nhiều hơn. Ông ấy biết thân phận của hai anh em nhà họ Lục cực kỳ cao quý, cũng biết rõ chức vụ hiện giờ của cha bọn họ, nhưng ông ấy vẫn vẫy tay chào đón bọn họ như đối xử với đám con cháu. Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn nhìn thấy thế thì cúi người đưa Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đến trước mặt ông ấy.
Yên Nhất Kỳ vô thức duỗi cánh tay ra, hai tay của ông lão khẽ run run.
Hai thái tử nhỏ nhà họ Hoắc cũng không sợ, chúng giơ bàn tay nhỏ mập mạp ôm lấy cánh tay Yến Nhất Kỳ, rồi cười khanh khách, tiếng cười mang theo sự hồn nhiên của trẻ con. Phát giác được tầm mắt của mọi người, Lục Dịch Trần nhanh chóng “vuốt lông” xoa dịu Tần nhị thiếu: “Được rồi được rồi, cậu cuống lên như thế làm gì, tôi chỉ giữ lại làm kỷ niệm thôi mà, sẽ không để cho người khác nhìn thấy đâu.”
Mặt Tần Muội càng đen hơn: “Ông đây không tin anh!”
“Con xưng ông đây với ai thế hả!” Tần An Quốc vươn tay tóm lấy cổ áo sau gáy của Tần Muội, kéo anh ta ra khỏi Lục Dịch Trần: “Đây là lúc nào hả, con đừng gây chuyện ở đây.” Yên Nhất Kỳ ôm hai đứa bé vào lòng, tay cũng không dám dùng sức.
Ông ấy đã có cháu trai cháu gái rồi, trước đây cũng từng ôm chúng, nhưng lại không có tâm trạng khắc sâu bằng lúc này.
Không ai có thể hiểu được tâm trạng bây giờ của ông ấy phức tạp và khó bình tĩnh như thế nào. Trước ánh mắt chăm chú của đám người Hoắc Quân Tín và Lục Hàn, Tần Muội toét miệng cười.
Anh ta lập tức trở mặt, làm mọi người không kịp trở tay.
Anh ta vòng tay qua ôm lấy cổ Lục Dịch Trần, cười đùa: “Con và Dịch Trần biết nhau lâu như vậy nên đã quen kiểu cãi nhau ầm ĩ rồi, không phải là mọi người nghĩ rằng bọn con đang muốn đánh nhau đấy chứ?” Ông cụ cũng không cho rằng A Diêu và An Kỳ sẽ nhận nhầm người, nhưng đúng là chúng có hứng thú với Yên Nhất Kỳ.
Giữa tiếng thấp giọng bàn tán của những người xung quanh, Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn cùng nhìn nhau.
Sau gần một năm ở chung với nhau, giờ chỉ cần liếc nhìn nhau là họ đều rất ăn ý. Hoắc Diêu đột nhiên kêu lên một tiếng, cơ thể nhỏ bé giãy giụa ở trong tròng Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn giật mình: “A Diêu?”
Hoắc Diêu quơ nắm tay nhỏ về phía Yên Nhất Kỳ. Mà Tần Cảnh Sầm thì có gương mặt tuấn tú, mày sâu, mắt sâu, mũi thẳng, trông càng giống gia chủ Yên hơn một chút.
Có một số việc khi bày ra ngoài ánh sáng, sẽ khiến mọi người phải suy ngẫm.
“A!” Ba cha con nhà họ Tần tôn trọng Tần Nguyễn, trong lòng họ không muốn ở bên ngoài cô bị người ta chỉ trỏ, nên bọn họ đã dùng phương pháp của mình để mọi người biết được Tần Nguyễn thực sự là tiểu thư nhà họ Tần.
Nhưng vẫn có kẻ ác thích làm loạn, cho dù có người biết rõ mà vẫn tung tin đồn nhảm.
Có một số việc dù là giả, nhưng nói nhiều quá thì giả cũng thành thật. Tính tình Tần Nguyễn thật sự rất lạnh lùng, trên người cô có một loại cảm giác xa cách giống Hoắc Vân Tiêu.
Thậm chí Long Vi còn không tin rằng Tần Nguyễn đã sống ở khu tây 18 năm, cô không làm mình làm mẩy, cũng không thích già mồm, ở bên cạnh cô vô cùng thoải mái.
Tần An Quốc nhớ đến dáng vẻ của con gái khi vừa đón trở về nhà họ Tần, ông ấy tiếp tục chủ đề: “Cháu nói đúng đấy, năm ngoái bọn bác muốn làm sinh nhật cho con bé, nhưng nó lại quay đầu đi thẳng. Về sau anh cả với anh hai của nó hỏi mới biết được, Nguyễn Nguyễn không muốn giao lưu với người lạ, mà bác thấy con bé là lười ấy...” Nhìn thấy anh cả nhà mình vẻ mặt thì bình tĩnh, nhưng bước chân lại vội vã, Lục Dịch Trần tưởng đã xảy ra chuyện gì: “Anh, làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì à?”
Lục Hàn đè thấp giọng xuống, nói: “Không có việc gì, người của nhà họ Tần tới, em đi với anh tới gặp họ.”
Nghe nói người nhà họ Tần tới, Lục Dịch Trần hiểu ngay: “Tần Muội có tới không ạ?” Hoắc An Kỳ ở trong ngực Hoắc Vân Tiêu cũng kêu lên một tiếng: “Ê a.”
Ông cụ Hoắc thấy hai đứa chắt bảo bối như thế thì vội vàng đứng dậy: “Làm sao vậy?”
Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn đều không biết, hai người cụp mắt xuống nhìn hai đứa con trai đang nôn nóng một cách khó hiểu của mình. Không biết Tần Muội nhớ tới ký ức gì mà sắc mặt nháy mắt tối sầm lại, anh ta túm lấy cổ áo Lục Dịch Trần, đè thấp âm thanh cả giận nói: “Khi nào thì anh xóa bức ảnh kia của tôi hả?”
Lục Dịch Trần liếc nhìn mọi người vẫn đang trò chuyện, thấy không ai chú ý thì mỉm cười với Tần Muội: “Bức ảnh đẹp như vậy tôi không nỡ xóa, mà cho dù có xóa thì tôi vẫn còn bản sao.”
“Lục Dịch Trần, ông đây phải xử anh!” Nghe anh cả nhà họ Tần nói như thế, Hoắc Quân Tín gật đầu: “Tính tình của em dâu và em ba nhà cháu bổ sung cho nhau, hai đứa rất hợp nhau.”
Đôi mắt hồ ly của Tần Cảnh Sầm mỉm cười, giống như không nhìn thấy được sự khác lạ của Hoắc Quân Tín và Long Vi.
Anh ta cũng biết tình huống của em gái bây giờ khác với trước đây, gặp quỷ bắt quỷ, và cô đã bước chân vào giới Huyền học từ lâu mà anh ta không hề hay biết. Nếu gia chủ Yên mà có râu dài, thì chắc chắn sẽ bị Hoắc Diêu giật.
Hoắc Vân Tiêu nắm tay Tần Nguyễn đứng ở bên cạnh ông cụ Hoắc, anh nói bằng giọng nho nhã lễ phép: “Ông nội, cháu để A Diêu và An Kỳ ở lại đây, cháu và Nguyễn Nguyễn đi gặp ba vợ ạ.”
Lúc nói lời này, anh vẫn nhìn Yên Nhất Kỳ, và thấy rõ tư thế ngồi của đối phương trở nên căng cứng. Bọn họ ôm con quay trở lại trước mặt ông cụ Hoắc và gia chủ Yên.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ không còn nôn nóng kêu la nữa, chúng vươn cánh tay nhỏ bé về phía gia chủ Yên.
Yên Nhất Kỳ vẫn luôn giữ sự bình tĩnh tự nhiên, nhưng trên khuôn mặt lai già nua kia lại không có một chút bình tĩnh nào, con ngươi trong mắt ông ấy hơi co lại, ánh mắt ướt át run rẩy. Không ai nhìn thấy, bàn tay để ở bên người của ông ấy run như thế nào, giống như là bị mắc bệnh Parkinson vậy.
Đôi mắt thông thái của ông cụ Hoắc lóe lên, ông cụ nheo mắt lại đánh giá người bạn cũ đã quen biết mấy chục năm ở bên cạnh.
Họ quen biết nhau hơn nửa đời người, làm sao lại không biết chuyện cô con gái út nhà họ Yên mất tích ba mươi năm trước chứ. “Cút đê!”
Tần Muội giơ tay đấm vào vai Lục Dịch Trần.
Lục Dịch Trần cũng không để ý, trong mắt ánh lên nét trêu tức. Đôi mắt đen láy của Hoắc Diêu nhìn Tần Nguyễn, thằng bé nắm chặt nắm tay nhỏ, rồi chỉ về phía gia chủ Yên.
“A.”
Hoắc An Kỳ cũng chỉ về phía gia chủ Yên, rồi nói với cha mình: “Ê a.” Lục Dịch Trần mím môi, hít một hơi thật sâu rồi quay đầu tươi cười, nói: “Tần nhị thiếu hôm nay hình như cũng quá ngoan ngoãn thì phải.”
Tần nhị thiếu khịt mũi, trong trường hợp như thế này mà không ngoan một chút, chẳng lẽ lại muốn làm cho em gái anh ta mất mặt, để người ngoài nói người nhà họ Tần không biết nhìn trường hợp à.
Không thấy Tần Muội bật lại như mọi ngày, Lục Dịch Trần nhíu mày: “Tôi thấy vẻ mặt cậu vẫn ấm ức lắm, nói anh nghe cho vui đi, nhân tiện để tôi an ủi trái tim nhỏ bé bị tổn thương của cậu.” Mọi người đều nhìn ra có gì đó không thích hợp: “Chẳng lẽ hai đứa bé này thích gia chủ Yên?”
“Hay chúng nó nhận nhầm gia chủ Yên là lão Hoắc?”
“Hai đứa bé này đang muốn gia chủ Yên bế chúng nó đấy, mấy đứa cháu nhà tôi mỗi lần gặp tôi đều có vẻ mặt như thế.” Sau khi cái tên Ngôn An Du thốt ra từ trong miệng của Tần Nguyễn, khuôn mặt không tuổi của gia chủ Yên rất bình tĩnh, thậm chí còn nở một nụ cười ôn hòa.
Yên Nhất Kỳ gật nhẹ, ông nói bằng giọng hiền hòa: “Mỹ phác bất điêu trác, an đắc hoài du cẩn*, tên rất đẹp, cũng rất có ý nghĩa.”
* Một câu thơ ngẫu hứng của nhà khoa học Tô Tụng thời nhà Tống. Mọi người đưa ánh mắt qua lại giữa Tần Muội và Lục Dịch Trần, rất nghi ngờ độ tin cậy trong lời nói của anh ta.
Lục Dịch Trần đưa tay lên vuốt vuốt tóc Tần Muội, tỏ vẻ hai người là anh em tốt và nói: “Tính tình của Tần Muội không tốt, lại nhỏ tuổi hơn em, thỉnh thoảng chọc cậu ấy cũng rất thú vị.”
Hai người, mỗi người nói một câu làm khói thuốc súng nguy hiểm trước đó biến mất.
“Anh cút đê!”
Tần Muội nhân cơ hội đẩy Lục Dịch Trần ra, vẻ mặt giả vờ tức giận.
Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng trong mắt anh ta là ý nụ cười, anh ta đang chơi đùa với Lục Dịch Trần chứ không phải là đánh nhau thật.