Anh ta quay đầu, nói: “Phu nhâ1n, về đến nhà rồi.”
Tần Nguyễn đáp lời, mở cửa xe, chuẩn bị đỡ anh hai từ trên xe xuống. Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào thứ trong tay hai người họ: “Vậy thứ chú đang cầm trong tay là cái gì?”
Hoắc Khương chìa văn kiện và máy tính ngày thường Tam gia vẫn hay dùng để làm việc ra.
Giọng nói của ông ta không hề hoang mang: “Ngày mai người của gia tộc Boleyn sẽ rời đi, Tam gia muốn bàn chuyện quan trọng với cậu chủ Nicolas, tối nay phải quyết định xong, nên Tam gia bảo tôi và Hoắc Chi đi lấy đồ.” Đuôi mắt của cô2 nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Khương và Hoắc Chi, đang bước vội vàng từ trong biệt thự đi ra.
Vẻ mặt của hai ngư7ời vô cùng nghiêm trọng, trong mắt hiện lên ánh nhìn phẫn nộ, dữ tợn.
Động tác khom người của Tần Nguyễn dừng lạ7i, đồng tử trong mắt cô nhanh chóng co lại. Chỉ biết là tối nay chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Cô lại nhìn người đàn ông trung niên ngồi ở bên cạnh ông Hoắc, từ trong ra ngoài đều rất chỉnh tề, trên mặt có nhiều nếp nhăn.
Khuôn mặt của người này đúng là như đúc từ cùng một khuôn ra với Hoắc Dịch Dung. Hai cha con này nắm chặt tay thành nắm đấm, cơ thể căng cứng nhìn như kiên cường, nhưng lại cho người ta một cảm giác có thể không chịu nổi và ngã xuống bất cứ lúc nào.
Bỗng nhiên trên lầu phát ra tiếng kêu thảm thiết làm Tần Nguyễn cũng khẽ giật mình.
Âm thanh trên lầu khàn khàn đầy đau đớn, cô có thể nhận ra đó là giọng của Hoắc Dịch Dung. “Tam gia đâu?”
Cô không biết giọng nói của mình lạnh lùng, t2ràn đầy lo lắng và hoảng sợ cỡ nào.
Hoắc Khương và Hoắc Chi không ngờ sẽ đụng phải Tam thiếu phu nhân trở về.
Hai người cầm đồ vật trên tay, thu lại vẻ mặt nghiêm túc, cung kính đi đến bên cạnh cô.
Hoắc Dịch Dung bị trúng cổ, hiện giờ không rõ sống chết
Từ khi được đưa về nhà đến giờ, anh ta đang không ngừng nôn ra máu. Trông sắc mặt của ông Hoắc cũng có chút tiều tụy, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng.
Ông đưa mắt nhìn Tần Nguyễn, giọng hơi trầm xuống: “Con cũng biết rồi à?”
Tần Nguyễn mở to mắt nhìn nhưng không lên tiếng, hiện tại cô hoàn toàn không biết gì cả. Hoắc Khương cùng Hoắc Chi bước nhanh theo sau, trên tay họ vẫn cầm đồ vật mà chủ nhân yêu cầu mang đến.
Tần Nguyễn bị đặt ngồi xuống chiếc ghế đối diện Nicolas, nơi mà vừa nãy Tam gia đã ngồi.
Hoắc Vân Tiêu thì ngồi ở bên cạnh cô, dùng mấy câu nói cho Tần Nguyễn nghe chuyện đã xảy ra với Hoắc Dịch Dung. Ánh mắt của bọn họ thỉnh thoảng lại nhìn lên trên lầu, vẻ mặt thản nhiên.
“Nguyễn Nguyễn tới rồi à.”
Ông cụ Hoắc ngồi ở vị trí chính giữa phòng khách, lúc này trông ông cụ như già đi chục tuổi. Tần Nguyễn nhớ lần trước khi mình nhìn thấy chú hai, ông ấy tinh thần phấn chấn lắm, nhưng bây giờ sắc mặt lại tái nhợt, hai bên thái dương có tóc trắng, đôi môi khô khốc khẽ run.
Đây rõ ràng là biểu hiện của việc bi thương quá độ.
Hoắc Vân Tiêu thấy Tần Nguyễn đến thì vứt xuống nhóm người Nicolas, từ sảnh phụ đi tới. Đó là sự tức giận, sợ hãi, lo lắng, cố gắng kìm nén sát khí vẫn đang tỏa ra từ sâu bên trong.
Hoắc Khương im lặng không nói gì, Hoắc Chi ngẩng đầu nhìn ông ta một cái rồi cũng cúi đầu không lên tiếng.
“Có phải Tam gia đã xảy ra chuyện gì rồi không?!” Hoắc Khương khẽ khom người, chủ động lên tiếng: “Thiếu phu nhân, chủ nhân đang ở bên chỗ của Nhị gia ạ.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Nếu như lúc này mà Tần Nguyễn còn không rõ nhà họ Hoắc đã xảy ra chuyện lớn, thì cô đúng là bị mù. Biệt thự nơi Hoắc Dịch Dung ở cách đó không xa, bọn họ rất nhanh đã tới nơi.
Tần Nguyễn không ngờ ở đây lại náo nhiệt như vậy, ông cụ Hoắc, Hoắc Hồng Hưng, chú hai, anh họ cả Hoắc Quân Tín và chị dâu Long Vi, cùng Hoắc Tam gia đang nói chuyện với nhóm người Nicolas, tất cả đều đang ở trong phòng khách.
Cô không cho rằng nguồn tài nguyên dầu mỏ của Fuluo khiến tất cả mọi người trong nhà họ Hoắc phải tập hợp lại. Những lợi ích đó không thể kinh động mọi người đến mức phải tụ tập ở nơi đây.
Trong căn phòng khách rộng lớn còn có một số người đàn ông thân hình vạm vỡ mặc vest, vừa nhìn là biết người luyện võ.
Từ cách ăn mặc và tư thế đứng của bọn họ có thể thấy được, những người này không phải là người của nhà họ Hoắc. Đôi mắt Tần Nguyễn lạnh như đầm băng sâu không đáy.
Cô nhìn chằm chằm vào mắt của Hoắc Khương, gặng hỏi từng chữ: “Chú không lừa tôi?”
Hoắc Khương cúi đầu: “Thuộc hạ không dám lừa gạt thiếu phu nhân.” Nicolas sẽ rời đi vào ngày mai, Hoắc Dịch Dung biết rằng các vấn đề ở nước Fuluo phải được quyết định càng sớm càng tốt, nên sau khi làm xong việc ở công ty, anh ta từ chối tất cả các bữa tiệc xã giao buổi tối, vội vàng chạy về nhà.
Và anh ta đã xảy ra chuyện ở trên đường trở về.
Có lẽ bên hoàng thất của nước Fuluo nghe được động tĩnh gì đó, dưới lợi ích tuyệt đối, thân vương Jimmy cùng quốc vương của Fuluo vậy mà lại bắt tay với nhau. Ngay sau đó ông cụ Hoắc cũng được Hoắc Hồng Hưng đỡ, run run rẩy rẩy đứng dậy.
Mọi người đều nhìn lên trên lầu bằng ánh mắt đau lòng, lo lắng, không đành lòng.
Trong đó, thái độ của chú hai và Hoắc Quân Tín làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng nhất. Tần Nguyễn hất cằm lên, giọng nói của cô trở lại bình thường, cô cố ý nói: “Tôi vừa mới trở về rất nhớ Tam gia, vừa hay tôi cũng đi xem anh ấy một chút.”
Cô giống như một đứa trẻ ngỗ ngược, biết rõ Tam gia có chuyện quan trọng còn muốn đi quấy rầy.
Gương mặt phổ thông của Hoắc Khương rất bình tĩnh, nhìn không ra cái gì, giọng nói cũng không có bao nhiêu dao động: “Phu nhân vừa mới trở về, hay là đi nghỉ ngơi trước?” Tần Nguyễn nhanh chân đi đến bên cạnh hai người, giọng của cô bình tĩnh đến mức làm cho người ta rùng mình.
Hoắc Chi bật thốt lên: “Không phải ạ!”
Hoắc Khương ngẩng đầu lên, để lộ ra một đôi mắt đỏ hồng, ông ta lắc đầu: “Thiếu phu nhân, Tam gia không sao ạ.” Bên ngoài cổng lớn của nhà họ Hoắc tăng thêm rất nhiều bảo vệ, xe chạy một mạch, từ trong bóng tối của khu nhà tỏa ra những hơi thở lạ lẫm, hẳn là cũng tăng thêm không ít ám vệ.
Lại nhìn Hoắc Khương và Hoắc Chi ở trước mặt, dù hai người họ đều không biểu hiện ra ngoài mặt, nhưng vẫn không thể che giấu được sự tức giận đang đè nén trong lòng.
Bọn họ giống như đang bị người khác khiêu chiếu, toàn thân toát ra hơi thở đầy mùi máu tươi do trường kỳ sống bên bờ vực sinh tử. Và tất cả mọi người đều biết vì sao vương quốc Fuluo lại làm như vậy.
Nhà họ Hoắc vừa nhận được tin tức là ngay lập tức mời người của nhà Công Tôn đến, và gia chủ của nhà Công Tôn đã dẫn theo tất cả cổ sư trong gia tộc đến đây.
Gia tộc này đã nghiên cứu rất sâu về cổ mấy trăm năm qua. Mặc dù không giỏi bằng nước Fuluo, nhưng ngoại trừ Fuluo ra, thì cho dù là cổ sư hay thuật dùng cổ của họ đều không tệ. Khuôn mặt bình thường luôn tinh thần phấn chấn, giờ có chút xám xịt, trong mắt không giấu được sự lo lắng cùng đau xót.
Tần Nguyễn đi đến bên cạnh ông cụ Hoắc, ngoan ngoãn chào hỏi: “Cháu chào ông nội.”
Cô gật đầu, lên tiếng chào hỏi ông Hoắc Hồng Hưng đang ngồi bên cạnh ông cụ và người đàn ông trung niên cạnh đấy: “Con chào ba, chào chú hai ạ.” Vì đang ở trước mặt người lớn trong nhà nên Tần Nguyễn cũng giữ ý hơn, cô ngẩng đầu nhìn Tam gia ở trước mặt, trong mắt hiện lên một chút tò mò.
Cô thật sự rất muốn biết, rốt cuộc đêm nay đã xảy ra chuyện gì.
Biết không giấu giếm được, Hoắc Vân Tiêu vuốt vuốt tóc của cô rồi hạ thấp giọng nói: “Anh hai xảy ra chuyện...” Đã có chuyện gì xảy ra với anh ta?
Tần Nguyễn cau mày, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Hoắc Vân Tiêu ôm cô vào lòng, và dẫn cô đi ra sảnh phụ. Tần Nguyễn không thèm để ý tới ông ta, cô quay đầu nói với Lâm Hạo đang ngồi ở trong xe: “Anh đưa anh hai tôi lên lầu nghỉ ngơi, vào căn phòng tối hôm qua ấy, Tống Tình, cô đi với tôi.”
Cô chỉ nói vài ba câu đã sắp xếp xong công việc, thái độ vô cùng cường thế.
Ánh mắt Hoắc Khương lộ ra vẻ bất đắc dĩ, ông ta nhắm mắt lại, cũng không tiếp tục ngăn cản nữa. Công Tôn Nghị, người mà lần trước Tần Nguyễn đã gặp ở trận đấu quyền Anh, chính là gia chủ của nhà Công Tôn.
Hiện tại anh ta đang làm việc với tất cả các cổ sư của gia tộc ở trên lầu, để nghiên cứu phương pháp điều trị cho Hoắc Dịch Dung.