Đêm nay, cô thấy ai cũng vô tình hay cố ý nhìn vào bụng mình.
Có ai trong giới danh gia vọng tộc lại ckhông biết cô mượn bụng của mình để trèo lên. Mọi người đều biết về việc cô mang thai.
Nhưng hiện giờ bụng cô phẳnga lì, mà lại chưa đến ngày dự sinh nên vừa nhìn là biết đã có chuyện xảy ra.
Tần Nguyễn chờ bị người ta hỏi thăm, nhưng cho đến khi cô rời đi cũng không có ai chủ động nhắc tới chuyện này. Sau khi quá trình kết thúc, lúc này bọn họ mới cúi người với Tần Nguyễn, đội trưởng ra hiệu cho các thành viên canh cổng.
Cánh cửa hùng vĩ của nhà họ Hoắc từ từ mở ra, Lâm Hạo lái xe vào.
Trong lòng Tần Nguyễn có dự cảm xấu. Tiếp xúc với những người này cũng giúp cô hiểu biết một chút về mối quan hệ rắc rối không cách nào diễn tả được bằng ngôn ngữ của các thế lực.
Thủ đô rộng lớn nhiều gia tộc quyền quý, thế lực khắp nơi rắc rối phức tạp, nước nổi trên bề mặt có vẻ cạn, nhưng nước bên dưới lại vừa sâu vừa đục ngầu.
Lục Dịch Trần không ngờ cô lại nói như vậy, anh ta vô thức sờ lên mũi. Tần Nguyễn cười nhạt, không lên tiếng phản bác.
Cô khoát tay với Lục Dịch Trần và Lăng Hiểu Huyên: “Tôi đi đây, hai người lên trên đi.”
Lục Dịch Trần gật đầu: “Mấy ngày nữa gặp lại nhé.” Cô hiểu ý tứ trong lời nói của Lục Dịch Trần.
Những người này đêm nay khách sáo với cô, đều là vì cô là Hoắc tam phu nhân.
Nếu một ngày nào đó cô không còn là Hoắc tam phu nhân nữa, thì những người này cũng sẽ không thèm liếc nhìn cô lấy một cái. Cô quay đầu nhìn ra phía sau, phát hiện cổng lớn rất nhanh bị đóng lại sau lưng cô.
Lúc cánh cổng đóng lại, cô thấy rõ ràng những người canh gác lấp kín cánh cổng lại giống như một bức tường thịt.
Trên người họ đầy sát khí lạnh lẽo, ánh mắt cảnh giác nhìn mọi thứ xung quanh. Lăng Hiểu Huyên cũng cười khoát tay: “Em Tần, chị đã chuẩn bị xong quà sinh nhật cho em rồi, chắc chắn là một món quà cực bất ngờ, mấy ngày nữa sẽ tặng cho em.”
“Vâng, em cảm ơn chị.” Tần Nguyễn cười gật đầu, sau đó quay người lên xe.
Hai người ở phía sau đưa mắt nhìn chiếc xe sang trọng lái đi. “Ý của tôi là anh uống nhiều quá.” Lăng Hiểu Huyên phớt lờ sự dò xét trong mắt anh ta.
Cô ấy nhìn Lục Dịch Trần bằng ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó quay người đi vào trong Dạ Tước, miệng thì nói với giọng thoải mái: “Đi thôi Lục phong lưu, chúng ta lên lầu tiếp tục uống chứ? Dùng rượu quấy bột nhão bây giờ đúng là quá thích hợp với anh.”
Giỏi lắm Lăng Hiểu Huyên, cô đang nói đểu tôi đấy à.” “Đàn em này, cô sinh cháu đích tôn đời thứ tư của nhà họ Hoắc là trai hay gái vậy?”
Tần Nguyễn nhíu mày, nở nụ cười nhẹ: “Anh không biết?”
Lục Dịch Trần tỏ vẻ trầm tư: “Tôi đoán chắc chắn phải có một đứa là trai.” Nụ cười trên mặt Lục Dịch Trần hơi thu lại, nhìn chằm chằm theo bóng xe ở phía xa xa, anh ta cảm thán: “Em Tần thật là tốt số.”
“Tốt số?” Lăng Hiểu Huyên cười khẩy: “Cái tốt số mà anh nói đấy, chưa biết chừng là người ta phải bước qua đầy chông gai, nỗ lực trả một cái giá không có cách nào tưởng tượng được mới có đấy.”
Lục Dịch Trần nheo mắt, cười: “Ồ, nghe cô nói thì hình như là biết chuyện gì à?” Ban ngày Tần Muội vừa rời khỏi nhà họ Hoắc, thì buổi tối lại bị Tần Nguyễn mang về.
Nhưng đêm nay nhà họ Hoắc có điều gì đó không ổn.
Xe của Tần Nguyễn không thuận lợi vào khu nhà như mọi khi. Đây là dáng vẻ chột dạ, bàn tay đang đưa lên lập tức chuyển hướng thành đi véo vành tai.
Lục nhị thiếu đành phải hời hợt nói: “Cô khách sáo rồi, nhà họ Hoắc là gia tộc đứng đầu ở thủ đô, địa vị của cô sau này sẽ vô cùng cao quý, những người kia được quen biết với cô cũng là cơ hội của bọn họ. Tình huống như tối nay chẳng qua là để mở rộng mối quan hệ, nói dễ nghe là đôi bên cùng có lợi, nhưng thực chất đều là muốn lợi dụng cô mà thôi.”
Tần Nguyễn nói đùa: “Vậy tôi phải tranh thủ giành được sự ưu ái của Tam gia mới được, không để cho mọi người lãng phí thời gian quý báu của đêm nay.” Lục Dịch Trần tức quá, đuổi theo.
Anh ta chưa uống say đến mức đầu óc biến thành bột nhão đâu, anh ta vẫn luôn ngó chừng Tần Nguyễn đấy.
Dù sao đã nhận ủy thác của người khác thì phải hết lòng làm việc cho người ta thôi. Lăng Hiểu Huyên thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói: “Tần Nguyễn cũng không dễ dàng gì, những gì em ấy có được bây giờ vốn nên thuộc về em ấy.”
Câu này càng khiến người ta khó hiểu hơn.
Lục Dịch Trần nhíu mày: “Là sao?” “Trước kia từng có lúc nào như thế này chưa?”
“Có ạ.” Không cần Tần Nguyễn hỏi lại, Tống Tình đã chủ động báo cáo: “Lần trước là ông cụ Hoắc bị người ta ám sát, tất cả những người ra vào nhà họ Hoắc đều phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt, có thể nói rằng không ai được phép vào.”
Tần Nguyễn: “Ông... nội, lần đó ông nội có sao không?” Nếu nhà họ Hoắc đã không công bố giới tính của hai đứa trẻ ra bên ngoài, thì cô cũng không cần thiết nhiều lời.
Mặt mũi Lục Dịch Trần tràn đầy hứng thú: “Cô lén nói cho tôi biết đi, hai đứa bé là trai hay gái?”
Tần Nguyễn cười nói: “Qua mấy ngày nữa là anh sẽ biết thôi.” Ánh mắt Tần Nguyễn trở nên nặng nề, cô lên tiếng hỏi người ngồi ở ghế lái phụ: “Tống Tình, tối nay đã xảy ra chuyện gì?”
Tống Tình cũng cảm thấy bối rối vì hành động canh gác nghiêm ngặt của các ám vệ tối nay.
Nghe thấy tiếng hỏi từ ghế sau, cô ta quay đầu lại: “Phu nhân, chắc đã có chuyện xảy ra rồi, tạm thời tôi còn chưa biết là chuyện gì.” Tối nay ai nói chuyện với Tần Nguyễn đều bị anh ta để mắt đến.
Cũng may không có ai không có mắt chọc vào bà cô kia, tất cả mọi người đều rất khách sáo.
... Tối nay ở trong căn phòng này, có mấy thế lực âm thầm tỏ ra lấy lòng Tần Nguyễn để mong được bảo vệ.
Lục Dịch Trần cũng đã nhìn ra, gia tộc mà Tần Nguyễn vừa ý nhất hẳn là nhà họ Lận, một gia tộc thế gia hạng ba.
Chỉ cần cô muốn là có thể đứng ở vị trí cao, chỉ sợ cô không muốn mà thôi. Tần Nguyễn: “Sao anh biết?”
Lục Dịch Trần: “Nhà họ Hoắc dự định, mượn tiệc sinh nhật của cô để công bố giới tính cháu đích tôn đời thứ tư của gia tộc. Tôi nghe nói ông cụ Hoắc đã đi chào hỏi với các gia tộc khác từ sớm, ông cụ nói bóng gió là cháu đời thứ tư của nhà họ Hoắc đã có rồi.”
Tần Nguyễn cười tủm tỉm gật đầu, không nói gì. Thật là kỳ quái.
Lục Dịch Trần, Lăng Hiểu Huyên tiễn Tần Nguyễn và Tần Muội rời khỏi Dạ Tước.
Đứng ở trước cửa Dạ Tước, ánh mắt của Lục Dịch Trần nhìn chằm chằm vào bụng Tần Nguyễn. Số lượng bảo vệ ở cổng khu nhà rõ ràng là nhiều hơn trước gấp mấy lần.
Lâm Hạo dừng xe, hạ cửa sổ xe xuống và nói chuyện với người của nhà họ Hoắc đang đứng gác ở cổng lớn.
Mấy người đứng ngoài xe kiểm tra rất nghiêm ngặt tất cả những người ngồi trong xe, thậm chí còn kiểm tra cả gầm xe. Tống Tình lắc đầu: “Ông cụ bình yên vô sự ạ, vì đã biết trước sẽ có người ám sát, nên đội ám vệ giải quyết rất nhanh.”
Tần Nguyễn gật đầu, bàn tay bóp chặt điện thoại thoáng nới lỏng ra.
Nhưng trái tim lo lắng cũng không hoàn toàn hạ xuống.