Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 770: Tam gia không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã làm cho mọi người kinh hãi



Hoắc Vân Tiêu rũ mắt xuống, nghe đầu dây bên kia báo cáo thì đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía văn kiện trên bàn, ánh mắt hơik rũ xuống lộ ra lạnh nhạt.

Anh có khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, khí chất điềm tĩnh tao nhã, giống như một đóa hoa clạnh lùng cao quý khó có thể với tới, hơi thở xâm lược ở trên người anh tỏa ra mạnh mẽ. Hoắc Hồng Hưng vừa nhìn là biết, con trai mình đang không vui.

Hoắc Dịch Dung bị thương, tính mạng nguy kịch, có thể nói bọn họ hận thấu xương hoàng thất của nước Fuluo, kẻ ra tay sau lưng.
Khóe môi Hoắc Vân Tiêu cong lên tạo thành một nụ cười vui vẻ, và trong niềm vui này có xen lẫn sự tàn nhẫn: “Bên phía hoàng thất của họ đang điều tra nguyên nhân cái chết của hoàng tử út, thằng bé đó là người thừa kế được quốc vương và sủng phi của ông ta bồi dưỡng cẩn thận, thật đáng tiếc nó qua đời khi tuổi đời còn rất trẻ.”

Câu đáng tiếc cuối cùng kia nghe không có chút tiếc nuối nào cả.
Chú hai nhìn đứa cháu trai trước mặt bằng ánh mắt yêu mến: “Cháu làm việc là chú yên tâm rồi, mà từ trước đến nay A Dung vẫn luôn kính trọng cháu.”

Khóe môi cong lên của Hoắc Vân Tiêu hạ xuống: “Anh hai cũng rất tốt với cháu ạ.”
Đột nhiên, trên môi Hoắc Vân Tiêu nở một nụ cười, khuôn mặt tuấn tú dịu đi.

Anh đứng dậy véo nhẹ vành tai của Tần Nguyễn và nói, giọng nhẹ nhàng trấn an: “Em không cần lo lắng, anh hai sẽ không sao đâu, có người của gia tộc Công Tôn ở đây, anh ấy nhất định sẽ bình an vô sự.”
Hiện tại cô đang thiếu sát khí, nếu Tam gia lại xảy ra vấn đề gì nguy hiểm đến tính mạng, cô sẽ khóc mất.

Hoắc Vân Tiêu đã đi tới phòng khách, anh kính cẩn đứng ở trước mặt những người lớn trong nhà, ánh mắt thâm thúy trầm tĩnh rơi vào trên người chú hai đang vô cùng tức giận và lo lắng.
Cô vẫn luôn biết Tam gia không khiêm tốn, điềm tĩnh như vẻ bề ngoài, người thừa kế được gia tộc lớn bồi dưỡng ra, sao có thể đơn giản như vậy được.

Nhưng cô cũng không ngờ, Tam gia không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã làm cho người ta kinh hãi.
Hoắc Vân Tiêu đứng ở trước mặt mọi người, đầu ngón tay mảnh khảnh vuốt ve chuỗi vòng tràng hạt ở trên cổ tay.

Thái độ của anh rất ung dung và trầm lặng.
Anh bình tĩnh nói: “Chú hai, chúng ta vừa nhận được tin tức, hoàng tử út do sủng phi của quốc vương Fuluo sinh ra vừa tắt thở trên đường đến bệnh viện, nguyên nhân cái chết vẫn chưa được làm rõ.”

Ánh mắt của chú hai khẽ chuyển động, ngước mắt nhìn Hoắc Vân Tiêu đang đứng ở ngay trước mặt mình.
Đừng nhìn anh và Hoắc Dịch Dung là anh em họ, thật ra anh ấy cũng chỉ lớn hơn anh mấy tháng thôi, anh ấy đúng là rất tốt với anh.

Vì cơ thể của anh ốm yếu, nên mọi người trong gia đình đều yêu thương anh thật lòng.
Người của nước Fuluo động vào người của nhà họ Hoắc, cho dù là hoàng thất thì cũng phải cạo một lớp máu thịt trên người bọn họ!

Tần Nguyễn đứng ở phía sau, nghe xong cuộc đối thoại giữa Tam gia và chú hai, mà nhiệt độ toàn thân cô nhanh chóng rút đi.
Tam gia đã từng thể hiện đủ loại dịu dàng, cưng chiều vô hạn đối với cô, và đó đều là những hình ảnh mà đối phương muốn cô nhìn thấy.

Tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay, cũng là những gì người đàn ông này muốn cô nhìn thấy.
Kiểu không giận mà tự uy anhư thế này mới thật sự là Hoắc Tam gia lòng dạ thâm trầm.

Sự lạnh lùng và tàn nhẫn vốn có trong xương của anh có một sức mạnh răn đe đáng sợ.
Nếu không anh cũng sẽ không để lộ ra bản chất tàn nhẫn mà thường ngày vẫn cố ý che đậy đi ở trước mặt cô.

Tần Nguyễn làm trái tim rối bời của mình bình tĩnh lại, cô đứng dậy rời đi.
Ông cụ Hoắc nắm cây ba toong đầu rồng, đôi mắt cơ trí và buồn bã của ông cụ dán chặt vào người Hoắc Vân Tiêu.

Vẻ mặt ông cụ nghiêm túc, giọng nói uy nghiêm: “Tiêu Tiêu, nước Fuluo nổi tiếng về chơi cổ, và dùng tài nguyên dầu mỏ làm nền tảng ổn định quốc gia.”
Những lời nói bình tĩnh của Tam gia có ý nghĩa giống những gì cô nghĩ à.

Rõ ràng là một giọng nói rất êm tai, nhưng từng câu từng chữ đều đang ám chỉ việc tiêu diệt con cháu của hoàng thất Fuluo.
Nếu Tam gia không muốn cô phát hiện ra, chắc chắn anh sẽ có hàng trăm loại phương thức để không cho cô biết về sự tình kinh khủng mà chỉ có thành viên nội bộ trong gia tộc họ Hoắc mới biết rõ ràng.

Long Vi là một người phụ nữ thông minh, ánh mắt cô ấy lướt qua mọi người trong nhà, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng: “Con nghe nói hoàng quý phi của nước Fuluo là một người phụ nữ có thủ đoạn, mấy năm trước con đến Fuluo và có quen biết với cô ta, người phụ nữ này không đơn giản đâu.”
Tần Nguyễn đi tới, nghe thấy lời Tam gia nói mà mặt mày của cô hơi khựng lại, không hiểu như thế có nghĩa là gì.

Cho đến khi nghe tiếp cuộc đối thoại giữa chú hai và Tam gia, cô cảm thấy da đầu tê dại.
Khoảnh khắc Hoắc Vân Tiêu quay người, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ trầm xuống, biểu cảm trên khuôn mặt lại trở nên tàn nhẫn đáng sợ.

Tần Nguyễn lẳng lặng ngồi ở trên ghế, vẻ mặt hốt hoảng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tần Nguyễn chỉ hiểu một chút thuật ngữ chuyên môn mà họ đang nói, và đây cũng là nhờ Tam gia hàng ngày dạy cho cô hiểu rõ về công việc của công ty nhà họ Hoắc.

Tam gia tức giận, thật sự tức giận.
Hoắc Vân Tiêu gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Nếu như trong một ngày mất mấy vị hoàng tử, hình như cũng không có người nhớ lâu đâu.”

Anh dừng lại một chút, sau đó khẽ cười khẩy: “Mấy năm trước có lời đồn nói rằng số phận của quốc vương Fuluo là không có người thừa kế, có lẽ đây chính là vận mệnh của bọn họ. Chú hai yên tâm, mọi chuyện còn lại cháu đã sắp xếp xong, bọn họ muốn nhà họ Hoắc người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cháu nhất định sẽ để họ tự trải nghiệm qua vài lần.”
Cô sợ Tam gia sẽ tức điên lên mất.

Sức khỏe anh vốn không tốt, sát khí màu đen cũng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Anh khắc chế sự tàn bạo trong ánh mắt, hờ hững nhìn Tần Nguyễn.

Bị anh nhìn chăm chú như thế, tư thế ngồi của Tần Nguyễn ngoan ngoãn như học sinh tiểu học.
Cô ngước mắt lên và thấy Nicolas đang ngồi yên lặng ở phía đối diện giống như cô, vẻ mặt mệt mỏi.

Người này nhìn chằm chằm văn kiện trong tay, không thèm liếc mắt nhìn bất kỳ ai, thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với người ngồi bên cạnh.
Sắc mặt chú hai nhà họ Hoắc phút chốc trầm xuống, giọng ông ấy trầm khàn, cười lạnh và nói: “Đúng vậy nhỉ, đây là số mệnh! Không tự mình trải qua mấy lần thì làm sao có thể nhớ lâu được!”

Sự thù hận trong lời nói khiến người nghe cảm thấy rùng mình.
Nhìn thấy Tam gia như vậy, cơ thể Tần Nguyễn bỗng rét run, có một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng và thẩm thấu vào trong lòng cô.

Hoắc Vân Tiêu cúp điện thoại, tựa hồ cảm giác được Tần Nguyễn sợ hãi.
Anh nói lời này cho Tần Nguyễn nghe, nhưng cũng là nói với chính mình.

“Dạ.”
Tần Nguyễn vô thức gật đầu.

Hoắc Vân Tiêu nhìn thật sâu vào cô, ánh sáng trong mắt lúc lóe lúc tắt, cuối cùng anh bình tĩnh lại, đứng dậy rời khỏi sảnh phụ.
Hoắc Vân Tiêu chẳng thèm động đậy mí mắt lấy một cái, anh vẫn giữ yên lặng.

Nhưng động tác lần tràng hạt ở chỗ cổ tay lại nhanh hơn nhiều.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.