Tần Nguyễn vỗ một cái. “Hửm?”
Hoắc Vân Tiêu nghe không rõ lắm, anh dùng giọng mũi phát ra một tiếng hỏi gợi cảm. Tần Nguyễn nhìn chằm chằm con ma cà rồng nhỏ trong ngực hắn, nó còn nhe răng trợn mắt với cô.
Cô hơi nhướng mày, cười hờ hững: “Đứa bé này đã được đặt tên chưa?” Anh biết Tần Nguyễn có một quầy hàng ở đó, thỉnh thoảng rảnh rỗi cô sẽ qua đó ngồi một chút.
“Dạ.” “Được, được...”
Trần Hằng Phong vừa đi dạo qua cửa tử một vòng, anh ta bước những bước cứng ngắc về phía trước, đi xử lý những vết bẩn trên người con ma cà rồng nhỏ. Nghĩ đến cặp chị em được đưa đến căn phòng bên cạnh, hắn thở dài không thành tiếng, rồi nhỏ giọng nói: “Để cha dẫn con đi tìm mẹ của con.”
Im lặng một lát, hắn lại bổ sung thêm một câu: “Tuyệt đối không được nhận nhầm người.” Cô tựa đầu vào vai Tam gia, nhỏ giọng thỏ thẻ: “Tam gia, em muốn mở quầy hàng.”
Còn không đi thu thập sát khí thì miệng ăn núi lở mất, áp lực của cô lớn lắm. Hai cha con mở to mắt nhìn nhau.
Một kẻ tỏ vẻ không hài lòng, nghi ngờ đây có thật sự là con của mình hay không. Quá trình diễn ra suôn sẻ hơn cô tưởng tượng.
Chỉ có điều lượng sát khí tiêu hao có vẻ nhiều hơn một chút so với dự toán. Nghe cô nói như vậy, đôi lông mày đang nhíu chặt của Donald hơi giãn ra một chút.
Như thể chuyện Lance tấn công người khác chẳng phải à chuyện to tát gì với hắn cả, nhưng nếu đứa bé này quá mềm yếu thì mới là chuyện mà hắn không thể nào chấp nhận được. Tần Nguyễn nhìn thoáng qua thằng bé Lance rồi ôm cánh tay Tam gia rời đi.
Bóng lưng của hai người trông rất hòa hợp, cô gái nhỏ nhắn ngửa đầu nói gì đó bên tai người đàn ông. Donald nhíu mày: “Lance?”
Một tiếng rít chói tai phát ra từ miệng Lance, nó rất kháng cự. Nghe thấy tiếng mở cửa, cả Hoắc Tam gia, Donald và Nicolas đang đợi ở ngoài cửa đều nhìn sang.
Donald nhìn chằm chằm vào con ma cà rồng nhỏ trong tay Tần Nguyễn, cảm nhận được tiếng gọi của huyết mạch, hắn bước nhanh về phía trước. Donald cho là cô muốn ôm Lance nên chủ động đưa đứa trẻ bằng cả hai tay.
Thằng bé Lance sửng sốt, nó vội vàng giơ hai tay ôm thật chặt cánh tay của cha nó, sống chết cũng không chịu tới gần người phụ nữ ác độc, nó vừa ra đời mà cô đã dùng vũ lực ngược đãi nó. Tiếng cười vui vẻ của trẻ con vang lên.
Donald ôm đứa trẻ trong ngực, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng toát ra một chút ấm áp. Tiếng rít chói tai vang lên từ miệng con ma cà rồng nhỏ.
Trong tiếng gào giận dữ kvà khó chịu, khóe môi Tần Nguyễn cong lên nở một nụ cười lạnh lẽo. Trên môi Tam gia nở một nụ cười dung túng, anh nói bằng giọng bất đắc dĩ: “Sắp đến sinh nhật em rồi, hay để đầu xuân sang năm hẵng đi?”
Ngoài khách sạn Hoàng Đình thì cầu vượt là nơi họ gặp mặt nhau lần thứ hai. Nhưng Lance bị Tần Nguyễn đe dọa trong phòng y tế nên nó muốn ỷ lại vào cha mình, cho người phụ nữ độc ác này biết thế nào là lễ độ.
Đôi mắt xanh u ám của nó nhìn chằm chằm vào Donald, cái miệng nhỏ chề ra, phát ra tiếng kêu nghẹn ngào. Tần Nguyễn đáp lại, nhưng không nhận chăn của trợ lý.
Cô cứ xách con ma cà rồng nhỏ như vậy, thong dong bước ra khỏi phòng y tế. Anh tiến lên ôm eo Tần Nguyễn, tỏ vẻ công khai chủ quyền.
Tam gia lạnh lùng nhìn Donald và Lance, anh lạnh giọng nói: “Hoắc Khương sẽ sắp xếp chỗ ở cho các vị, bữa tối đã được chuẩn bị sẵn sàng ở bên cạnh, vợ chồng tôi sẽ không quấy rầy các vị đoàn tụ gia đình. Nếu đã ở lại nhà họ Hoắc, thì phải tuân thủ quy tắc của nơi này, nhà họ Hoắc chỉ chào đón những vị khách biết cư xử đúng mực.” Trợ lý của Trần Hằng Phong mang tới một tấm chăn, Tần Nguyễn cũng không đưa tay đón lấy, cô hỏi: “Xong rồi?”
Trần Hằng Phong quệt mồ hôi trên trán, anh ta đang định khâu lại vết thương cho sản phụ nên không ngẩng đầu lên mà nói: “Xong rồi.” Anh ôm cô vào lòng và nhẹ nhàng nói: “Em vất vả rồi.”
Tần Nguyễn dựa vào vai anh, thở nhẹ ra một hơi. Donald, Lance và Leslie, hay là Donald, Nicolas và Lance?
Nghĩ đến tổ hợp kỳ quái của bọn họ, Tần Nguyễn không khỏi cong khóe môi. “Chị ta đang được khâu vết mổ, sẽ sớm ra ngoài thôi.”
“Tạ ơn Chúa!” Donald ôm đứa trẻ được bọc trong bộ âu phục ra, cười nói: “Mẹ tôi đặt tên cho nó là Lance.”
Tần Nguyễn gật đầu chiếu lệ: “Rất hay.” Một đứa thì mặt mũi tràn đầy ấm ức, kéo tay áo của cha mình, truyền đạt lại chuyện mình bị bắt nạt như thế nào.
Tần Nguyễn cười xùy một tiếng: “Donald, anh đừng nghi ngờ, con trai anh lúc vừa ra đời thiếu chút nữa đã giết chết vị bác sĩ được nhà họ Hoắc bồi dưỡng cẩn thận đấy. Tôi ở trong đó dạy cho thằng nhóc một bài học, nên nó muốn anh báo thù cho nó đấy mà.” Hắn ôm Lance đứng sang một bên nhường đường.
Hoắc Tam gia không nói gì, vì tu dưỡng của bản thân tốt nên anh khẽ gật đầu với Donald. Tên nhóc con rất không phối hợp, nhưng có Tần Nguyễn ở bên cạnh nên nó không thể không nghe lời.
Chỉ cần con ma cà rồng nhỏ còn giãy giụa thì lực bóp ở cổ của nó sẽ tăng thêm, kèm theo đó là một sức mạnh theo tay đối phương truyền khắp cơ thể nó, làm cho cả người nó tê rần khó chịu. Nicolas luôn ở bên cạnh Leslie, sợ cô ta lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Donald bế đứa trẻ đi tới trước mặt Tần Nguyễn, khẽ cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn. Anh ta đang ngồi trên ghế đẩu, nắm tay Leslie, mắt đỏ ngầu vì nhiều ngày không ngủ.
Nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra, anh ta cũng không quay đầu lại, hai mắt chỉ nhìn chị gái nằm trên giường bệnh. Thằng bé Lance vẫn còn nhe răng với cô, trông nó y như kiểu tìm được chỗ dựa nên không thèm sợ cô nữa.
Nụ cười trên môi Tần Nguyễn càng sâu hơn, cô buông tay Tam gia ra và tiến lại gần Donald. Tần Nguyễn tiện tay ném đứa trẻ vào trong ngực hắn, sau đó cánh tay của cô lại bị một đôi tay nắm chặt lấy.
Hai mắt Nicolas đỏ ngầu, khẩn trương hỏi: “Chị của tôi đâu, Leslie thế nào rồi?” Thằng bé Lance giống như nghe hiểu, trong đôi mắt xanh biếc của nó lóe lên tia sáng.
Nicolas đang ngồi trước giường bệnh của chị gái, nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra anh ta giữ nguyên tư thế ngồi cứng đờ, bất động. Ma cà rồng con mới ra đời vốn rất hung dữ, nhưng bị Tần Nguyễn trị đến ngoan ngoãn.
Sau khi lau sạch những vết bẩn ở trên người con ma cà rồng nhỏ, trên trán Trần Hằng Phong toát ra một lớp mồ hôi mỏng sợ hãi, anh ta không dám ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt đỏ như máu của đứa trẻ này. Con ma cà rồng nhỏ nằm trong lòng hắn làm nũng, đôi mắt đỏ tươi của nó biến thành màu sắc giống màu mắt của hắn ta, đôi mắt xanh trong veo ấy của đứa trẻ tràn đầy sự ỷ lại vào cha nó.
Tam gia đi tới bên cạnh Tần Nguyễn, thấy sắc mặt cô có chút mệt mỏi, trong mắt anh lộ ra vẻ đau lòng. Donald nhíu mày sâu hơn một chút.
Đứa trẻ này không hề có... sự hung tàn của gia tộc Lathambo như hắn tưởng tượng, mà có vẻ hơi yếu đuối một chút. Một tiếng cười âu yếm và dịu dàng vang lên, kèm theo đó là tiếng hừ nhẹ nũng nịu của cô gái.
Donald thu tầm mắt lại, cúi đầu nhìn chằm chằm Lance trong ngực mình. Tần Nguyễn lặp lại một lần nữa, biểu cảm trên gương mặt Tam gia trở nên hơi vi diệu: “Tiền tiêu của em không đủ sao?”
Một tiếng cười nhẹ vang lên, Tần Nguyễn ngẩng đầu, hai mắt cười cong cong: “Thứ em muốn tìm có dùng tiền cũng không mua được.” Sợi dây thần kinh căng cứng của Nicolas được thả lỏng, cơ thể anh ta hoàn toàn tê liệt ngồi bệt xuống mặt đất.
“Ha ha ha...” Cô ngẩng đầu nhìn Trần Hằng Phong, và nói bằng giọng không ccảm xúc: “Xử lý sạch sẽ trên người đứa trẻ này đi, tôi sẽ đưa nó đi.”
Những ngón tay xinh đẹp chỉ vào cuống rốn và cơ thể đầy avết máu của con ma cà rồng nhỏ. Sự khác biệt về đạo đức gia đình ở phương Tây thực sự rất lớn, khiến người ta không thể nghĩ ra được.
Donald giống như không nghe thấy ý cảnh cáo trong lời nói của Tam gia, hắn khẽ gật đầu: “Đương nhiên, ngày lễ sôi động nhất của phương Đông sắp tới rồi, chúng tôi sẽ cố gắng mau chóng rời đi.” Tần Nguyễn đáp, giọng cô thấp đến mức không nghe thấy được, cô cọ cọ trên vai Tam gia.
Chẳng bao lâu sau Leslie được đẩy ra khỏi phòng y tế, và đưa sang phòng bên cạnh để theo dõi. Tần Nguyễn đưa tay búng một cái lên trán nó.
Cho dù là ma cà rồng thì cũng chỉ là đứa trẻ mới ra đời, trán bị búng một cái nhanh chóng đỏ lên. Gia đình của Donald?
Ai cơ? Trong mắt anh ta, Leslie luôn là người mạnh mẽ, dù chị ấy có rất nhiều điểm xấu, thì cũng là người chị gái che chở cho anh ta lớn lên, là người thân thiết nhất với anh ta.
Donald đặt Lance lên giường bệnh, đôi mắt xanh máu lạnh vô tình liếc nhìn gương mặt tái nhợt của Leslie.