Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 760: Cậu bây giờ vẫn còn sống là phải cảm ơn vua ma cà rồng đã ban ân



Nicolas rời mắt khỏi chị gái Leslie, cúi đầu nhìn xuống và thấy Lance đang bò đến chỗ anh ta.

Thằng bé giật giật1 góc áo của anh ta, chớp chớp một đôi mắt xanh giống hệt như cha nó, đôi mắt ấy đang nhìn lom lom vào Nicolas, không hề2 có một chút cảnh giác hay hung dữ nào như khi đối mặt với Tần Nguyễn. Lance đã bắt đầu hút máu, từng ngụm nhỏ nuốt xuống, thằng bé uống khá là vui vẻ.

Donald đứng ở một bên nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt tuấn tú phút chốc chìm xuống.
Donald nhìn chằm chằm vào dòng máu biến mất sau cổ áo của Nicolas, hầu kết của hắn khẽ chuyển động, hắn muốn uống máu.

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt khuất nhục và không cam lòng của Nicolas, đôi môi tuyệt đẹp của hắn thốt ra những lời máu lạnh vô tình: “Tất cả máu trong người cậu chỉ có thể thuộc về tôi, không ai có thể chạm vào, kể cả Lance, nhớ kỹ chưa?”
Donald: “Cậu chủ nhỏ đang ở trong phòng, đưa nó ra ngoài.”

“Vâng, thưa Vương.”
Hắn đến gần Nicolas, đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào anh ta, hắn trầm giọng, lạnh lùng nói: “Cậu bây giờ có thể còn sống là nhờ gia tộc Boleyn từng là dòng dõi của thần sứ, và cũng phải cảm ơn tôi đã ban ơn cho cậu, vì máu của cậu là thứ hiện tại tôi đang cần.”

Mặt mũi Nicolas tràn đầy nhục nhã, trong miệng anh ta tuôn ra tiếng mẹ đẻ.
Đôi môi mím chặt khẽ cong lên, anh t2a vươn tay ôm lấy thằng bé.

Nụ cười trên gương mặt bé Lance càng rạng rỡ hơn.
Trong một khoảng thời gian ngắn, hắn vậy mà đã hút hết số lượng máu trong một tuần.

Ước chừng phải gần 1000ml.
Nếu đã để nó nhận thức người này thì chẳng phải nên lấp đầy bụng của nó à.

Lance không hiểu, cũng cảm thấy tủi thân vô cùng, nó dùng đôi mắt lên án nhìn lại cha mình.
Sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi, đôi môi lại mím chặt, vẻ mặt như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó.

Donald tiện tay ném Lance lên giường bệnh.
Mà Nicolas đã quá quen thuộc với ánh mắt như vậy.

Kể từ khi Donald xuất hiện, anh ta ngay lập tức trở thành kho máu di động của người đàn ông này, mọi lúc mọi nơi đều phải thỏa mãn cơn thèm của hắn.
Đôi mắt xanh lam của Donald hoàn toàn chuyển sang màu đỏ, con mắt đỏ như máu sâu thăm thẳm như một thung lũng không thể lấp đầy dục vọng.

Hắn há miệng và đâm những chiếc răng sắc nhọn của mình vào vết thương mà con trai hắn đã cắn.
Không phải anh ta chưa từng phản kháng, nhưng mỗi một lần phản kháng đều đổi lấy một mình anh ta chật vật không chịu nổi.

Giống như một con thú nhốt trong lồng bị đối thủ cắn xé, như kẻ bại trận bị hành hạ tàn nhẫn, và phải trả giá bằng những vết thương đầy người, mất đi nửa cái mạng.
Đôi môi không chút hơi ấm tham lam hút lấy dòng máu ngọt ngào đang tràn vào trong miệng.

Lance nằm ở trên giường nhìn thấy cảnh này mà không ngừng nuốt nước miếng.
Khi Donald cúi đầu, Nicolas nhắm đôi mắt bi thương của mình lại.

Cam chịu số phận.
Thằng bé nhếch môi cười, nụ cười trong s7áng và đáng yêu như một đứa trẻ bình thường.

Dù cho khuôn mặt này hoàn toàn giống cha nó, nhưng nghĩ đến chuyện7 nó được sinh ra từ bụng của Leslie, trái tim Nicolas ngay lập tức mềm đi.
Cha tham lam ăn từng ngụm từng ngụm máu như thế này, đúng là một loại tra tấn đối với thằng bé.

Khi Lance nuốt xuống, nó cảm nhận được máu thơm ngọt dính trên răng nanh, nên không kìm lòng được mà liếm một chút.
Đôi mắt màu xanh lam của Donald từ từ chuyển sang màu đỏ, trong mắt gã hiện lên một tia khát vọng.

Đó là ánh mắt muốn xé nát thức ăn.
Bàn tay hắn tiếp xúc thân mật với cái mông nhỏ của Lance.

Con ma cà rồng nhỏ vừa được sinh ra chưa đầy một giờ đã vinh dự được giáo dục bằng vũ lực từ cha mình.
Nhưng, biến cố đã xảy ra 0ngay khi Nicolas ôm Lance vào trong lòng.

Bé Lance quàng hai cánh tay ngắn ngủn quanh cổ Nicolas và há miệng, để lộ những chiếc răng nanh nhỏ xíu.
Nicolas lấy tay che vết thương trên cổ, thấy Donald đánh đứa trẻ, anh ta cau mày đứng dậy.

“Anh đánh nó làm cái gì, nó còn nhỏ mà.”
Nicolas là người da trắng, màu da của anh ta cũng không kém nhiều so với lão quái vật sống ngàn năm Donald.

Nicolas nâng cái cổ tuyệt đẹp trắng ngần của mình lên, máu tươi từ miệng vết thương chậm rãi chảy xuống, nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng có chút nhăn nhúm của anh ta.
“Leslie...”

Trước khi đi, Nicolas vẫn không quên chị gái mình đang nằm trên giường bệnh.
Donald ôm người đàn ông yếu ớt trong ngực, nhưng vừa đi ra một bước đã không thể nào cất bước được nữa.

Bàn tay của Nicolas bám chắc vào cửa, bên trong đôi mắt giận dữ của anh ta đầy vẻ cố chấp.
Chị gái còn sống, đứa trẻ cũng đã được sinh ra rồi.

Phần lớn công việc của gia tộc Boleyn đều từ từ chuyển vào tay anh ta.
Cơn đau quen thuộc khi bị cắn vào cổ khiến miệng Nicolas phát ra âm thanh đau đớn.

Tiếng nuốt vang lên bên tai cũng làm cho động tác ôm đứa trẻ của Nicolas hơi cứng lại.
Donald không kiên nhẫn nhíu mày, hắn nói với người bên cạnh: “Mang người của gia tộc Boleyn tới, để bọn họ trông coi cô ả trong phòng.”

Để tránh bị quấy rầy bởi các vệ sĩ và pháp sư do gia tộc Boleyn mang đến khi cậu chủ nhỏ của gia tộc Lathambo chào đời, Donald đã yêu cầu người của mình khống chế tất cả người của gia tộc Boleyn khi Leslie bước vào phòng phẫu thuật.
Donald không muốn để cho nhân loại này chết, thấy anh ta suy yếu như vậy, trên mặt hắn hiện lên vẻ khó chịu.

Hắn khẽ chửi một câu rồi bế nhân loại có cơ thể gầy yếu cao khoảng 1 mét 8 này lên, nhanh chân bước ra ngoài cửa.
“Có phải cậu đã quên thân phận của mình rồi không?”

Nicolas đi tới vươn tay ra, chuẩn bị ôm lại đứa trẻ từ trong tay Donald, nhưng nghe vậy thì dừng lại.
Hắn bước nhanh về phía trước và kéo Lance ra khỏi vòng tay của Nicolas.

Ánh mắt âm trầm của Donald nhìn chằm chằm vào con trai: “Cha bảo con làm quen, chứ không bảo con há miệng cắn như thế!”
Nhân loại yếu đuối đáng thương trong tay hắn, làn da đã trở nên tím tái và hô hấp khó khăn.

Đối phương phải dựa vào người Donald mới có thể giữ cho cơ thể không còn sức lực của mình không bị ngã.
Cái miệng không lớn của nó dán vào cổ Nicolas, nó dùng lực nhẹ ngậm lấy phần thịt mềm.

“A!”
Ngoài việc bị một con ma cà rồng điên thỉnh thoảng lại muốn giày vò anh ta, thì mọi thứ đều không thể tốt hơn.

Hiện tại anh ta chỉ hi vọng con quái vật máu lạnh thỉnh thoảng lại lên cơn điên này, sẽ có một ngày nào đó buông tay.
Người này là tài sản riêng của cha nó, khiến nó cảm thấy gần gũi hơn cả mẹ.

Thằng bé Lance liếm liếm răng nanh, máu của đối phương cũng rất ngọt.
Đôi môi đỏ thắm của Donald cong lên thành một nụ cười tà ác: “Yên tâm, cô ta không chết được.”

Cửa phòng bệnh bị mở ra, những thành viên của gia tộc Lathambo đang canh cửa vây quanh họ.
Dòng máu ngọt ngào tuyệt vời chảy qua kẽ răng khiến hắn cảm thấy vui vẻ.

Loại máu cực phẩm như thế này đúng là mỹ vị trần gian, hiếm có khó tìm.
Đôi mắt xanh lam của Lance nhìn cha mình đầy khó hiểu, trong mắt thằng bé hiện lên một tia ấm ức.

Nó rõ ràng ngửi thấy thứ mùi thân mật thuộc về cha nó ở trên người Nicolas, thứ mùi kia quá nồng đậm.
Bây giờ bé Lance đã ra đời, cũng không cần lãng phí thời gian trông coi người của gia tộc Boleyn nữa.

Ma cà rồng bên cạnh đáp lại, sau đó cúi người chín mươi độ để chào.
“Cút!”

Donald nhìn chằm chằm vết thương trên cổ Nicolas, đôi mắt sâu thẳm của hắn hơi chìm xuống.
Ma cà rồng ngoài cửa quay đầu lại nhìn Lance nằm trên giường bệnh trong phòng.

Bọn họ kích động nhìn chằm chằm vào cậu chủ nhỏ, trong mắt hiện lên vẻ sùng kính, giống như đối đãi với tín ngưỡng bất tử vậy.
Hôm nay Donald hơi mất kiểm soát.

Nghe thấy tiếng kêu đau yếu ớt bên tai, hắn biết mình đã ăn quá nhiều.
Đứa trẻ do chị anh ta sinh ra, có quan hệ huyết thống khiến anh ta cảm thấy có chút gần gũi với nó.

Donald nghe thấy Nicolas dám nói đỡ cho Lance, vẻ mặt hắn trở nên lạnh lẽo.
Donald lạnh lùng nhìn chằm chằm Nicolas: “Hài lòng chưa?”

Bên trong giọng điệu trầm thấp ẩn chứa sự không kiên nhẫn, và cả sự uy hiếp nếu đối phương vẫn còn tiếp tục gây rối thì hắn sẽ cho biết thế nào là lễ độ.

Bàn tay đang tóm lấy cửa phòng của Nicolas từ từ buông ra.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.