Giọng nói nghẹn ngào đầy đau khổ. Tần Nguyễn trả lời không hề do dự: “Một trăm phần trăm.”
Đôi mắt Nicolas lóe lên vẻ mừng rỡ. Đôi mắt sâu thẳm của Donald nheo lại, hắn tàn nhẫn nói: “Đứa trẻ nhất định phải hấp thu sức sống của cơ thể mẹ, đây là quy tắc vĩnh hằng mỗi khi dòng dõi ma cà rồng được sinh ra.”
Nicolas lập tức nổi điên, anh ta khẽ chửi thầm: “Anh không thấy Leslie sắp chết à!” Đôi mắt Nicolas đỏ hoe, trong mắt ngập nước: “Vậy chẳng lẽ để Leslie chết sao?”
Mặc dù đã biết ma cà rồng rất lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng bây giờ Nicolas vẫn cảm thấy rùng mình sợ hãi. Lúc Tần Nguyễn phát hiện nguy hiểm sắp đến, cô vội vàng hất tay Leslie ra.
Con ma cà rồng nhỏ đã bay ra khỏi bụng sản phụ, cuống rốn cũng bị nó kéo ra ngoài, bay múa trong không trung, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi. Cô cau mày nhìn Leslie đang nằm co người trên ghế sô pha.
Bụng của đối phương phình ato, cho dù cách một lớp quần áo thì cũng có thể thấy đứa trẻ trong bụng đang vận động rất mạnh. Con dao mổ một lần nữa nằm trong lòng bàn tay, Trần Hằng Phong rạch chiếc nôi ấm áp của đứa trẻ ra.
Một tiếng rít khàn khàn chói tai vang lên. Có lẽ do vừa nãy Tần Nguyễn truyền lực Minh Thần cho Leslie, nên đứa bé ngoan ngoãn hơn rất nhiều, nó cũng không hấp thu sức sống của mẹ nữa.
Đôi mắt của Leslie nhanh chóng nhắm lại sau khi được gây mê toàn thân. Cô nói với giọng đầy khẳng định: “Tôi cam đoan cho anh một đứa trẻ ma cà rồng khỏe mạnh, nếu Leslie có thể sống sót thì không cần phải hung hăng như vậy đâu, mạng sống của con người không phải để bị giày xéo như vậy.”
Cơn tức giận của Donald hơi giảm xuống, hắn hỏi để xác nhận: “Hoắc phu nhân nắm chắc đến mức nào?” Nicolas không quan tâm con của Donald sống hay chết, anh ta chỉ cần Leslie, và muốn chị gái mình được sống.
Bờ môi mỏng của Donald cong lên, đôi mắt sâu thẳm quỷ dị nhìn chằm chằm vào Nicolas, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười tà ác: “Ma cà rồng không hấp thu sức sống của cơ thể mẹ đều là đồ bỏ đi, bọn chúng sinh ra sẽ ốm yếu, cho dù chăm sóc cẩn thận thì cũng không thể sống đến lúc trưởng thành, gia tộc Lathambo không cho phép những đứa trẻ như vậy tồn tại!” “Nếu thật sự là như vậy, gia tộc Lathambo xin chân thành cảm ơn sự khẳng khái của phu nhân.”
Tần Nguyễn đã hứa sẽ cho Donald một người thừa kế hoàn hảo, hắn còn có thể nói gì được nữa. Toàn thân Leslie ướt sũng, vẻ mặt tái nhợt.
Tần Nguyễn thả tay Tcam gia ra rồi vội vàng bước tới. Đối phương có cảm xúc vô cùng nôn nóng, nó rất muốn mở mắt nhìn thế giới này.
Đột nhiên, cổ tay trắng muốt của Tần Nguyễn bị ai đó nắm lấy. Trần Hằng Phong bảo trợ lý kiểm tra phản ứng của đối phương, xác định đối phương không có cảm giác đau thì quay đầu nhìn Tần Nguyễn.
“Phu nhân, có thể bắt đầu mổ rồi.” Lực Minh Thần từ tay Tần Nguyễn từ từ vận chuyển, để xoa dịu con ma cà rồng nhỏ trong bụng Leslie.
Thành bụng bị rạch toang, máu đỏ tươi trào ra. Cho dù trong lòng Donald vẫn còn nghi ngờ, nhưng hắn không dám làm trái ý Tần Nguyễn.
Trước đó, gia tộc Lathambo đã hứa sẽ trung thành với của con của Tần Nguyễn trong một trăm năm. “Hãy sắp xếp để mổ ngay lập tức!”
Nicolas và Donald đồng thời lên tiếng. Ma cà rồng sinh sản bằng cách truyền thừa huyết mạch, trừ khi cơ thể của mẹ quá mạnh mẽ, có thể áp chế sự tàn bạo của đứa con trong bụng, nếu không bọn chúng sẽ cắn nuốt sức sống của mẹ trước khi sinh ra, sau đó phá bụng để chui ra ngoài.
Đứa nhỏ này bây giờ đang tức giận. Đứa trẻ cuộn tròn trong bụng mẹ, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm vào Trần Hằng Phong, nó há miệng để lộ những chiếc răng nhỏ sắc bén.
Tiếng rít không giống con người phát ra từ miệng nó. Trần Hằng Phong nắm chặt con dao mổ trong tay và đứng yên tại chỗ.
Trần Hằng Phong không thể hiểu nổi, chỉ là những ca mổ sinh nở nho nhỏ, tại sao liên tục xuất hiện những hiện tượng kỳ lạ như vậy. Bị người khác ngăn cản việc tàn phá cơ thể mẹ, đối với nó mà nói là một sự sỉ nhục.
Đôi mắt đỏ tươi của nó mang theo sự hủy diệt. Tần Nguyễn cũng nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này.
Trần Hằng Phong và những người khác không nhìn ra cái gì, nhưng Tần Nguyễn có thể cảm nhận rõ ràng sự tức giận của đứa trẻ. Trần Hằng Phong lặng lẽ chờ đợi cùng với mấy trợ lý đáng tin cậy.
Tần Nguyễn đứng đối diện với họ, cô đặt tay lên bụng Leslie, cảm nhận cảm xúc của đứa trẻ trong bụng. Tần Nguyễn gật đầu: “Bác sĩ Trần đã phẫu thuật cho A Diêu và An Kỳ, em tin rằng anh ấy có thể đưa đứa con của Leslie đến thế giới này một cách an toàn.”
“Anh sẽ cho người chuẩn bị.” Cặp lông mày đang cau lại của Tần Nguyễn hơi giãn ra, cô quay đầu nhìn Hoắc Tam gia đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào: “Tam gia, bác sĩ Trần có ở đây không?”
Vẻ mặt Tam gia đầy ôn hòa, anh mỉm cười và nói: “Có, em muốn bác sĩ Trần tự mình phẫu thuật à?” Donald rất ngạc nhiên, nhưng hắn nhanh chóng tỏ thái độ.
Donald cúi người, làm ra một tư thế của quý tộc, tư thế này còn cung kính hơn so với lúc hành lễ với Tam gia. Donald lạnh nhạt liếc nhìn Nicolas, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt đầy đe dọa.
Nicolas từ trước đến giờ luôn sợ hãi Donald, nhưng bây giờ lại chẳng quan tâm đến cái chết, vẻ mặt anh ta đầy dữ tợn, đôi mắt xanh lam lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Donald mà không hề lùi bước. Hình dáng của bàn tay và bàn chân nhỏ bé lồi lên khỏi bụng, cứ như thể đang chọn chỗ để xé bụng mẹ ra vậy.
Tần Nguyễn đặt tay lên bụng Leslie, cô cảm nhận được sự nóng nảy của con ma cà rồng nhỏ bên trong. “Vậy thì bắt đầu đi.”
Tần Nguyễn nắm tay Leslie, bàn tay này còn nhiều vết thương hơn cả tay của cô. Đôi tay của Trần Hằng Phong rất vững vàng, anh ta bình tĩnh hơn nhiều do với lúc thực hiện ca phẫu thuật cho Tần Nguyễn.
Anh ta thăm dò ổ bụng của sản phụ, đẩy bàng quang ra ngoài, để lộ đoạn dưới tử cung nơi đứa trẻ đang nằm. Tam gia vẫy tay, ám vệ của nhà họ Hoắc đang đứng trong góc bước lên phía trước.
… So với gia tộc Lathambo sẵn sàng vì dòng dõi mà để Leslie đi chết, Nicolas có tiền có quyền có vũ khí, nhưng lại không thể ngăn cản được gia tộc máu lạnh này, anh ta chỉ có thể nhờ nhà họ Hoắc giúp đỡ.
Nicolas không thể đứng nhìn chị mình chết được, bất kể thế nào cũng không được! Tần Nguyễn nắm lấy tay Leslie, và truyền lực Minh Thần dùng mắt thường không thể nhìn thấy được vào cơ thể đối phương.
Tần Nguyễn không nhìn Nicolas hay Donald, giọng nói của cô vẫn lạnh nhạt như cũ: “Đứa trẻ không sao.” Một tiếng sau.
Trong phòng y tế nhà họ Hoắc, Leslie nằm trên bàn mổ sau khi được gây mê. Leslie nắm cổ tay Tần Nguyễn, yếu ớt cầu xin: “Hoắc phu nhân, làm ơn, làm ơn cứu tôi với, tôi không muốn chết…”
Đầu Leslie đầy mồ hôi, mỗi khi thốt ra một từ, dường như cô ta phải chịu sự tra tấn vô cùng đau đớn. Nó giương nanh múa vuốt xông về phía Trần Hằng Phong, há miệng để lộ những chiếc răng nhỏ sắc bén rồi hướng về phía cổ anh ta.
Trong mắt con ma cà rồng nhỏ, người này chính là thủ phạm. Donald bước lên trước, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào bụng Leslie, đôi môi mỏng tàn nhẫn mím chặt vào nhau.
Tần Nguyễn nhướng mày, liếc nhìn Donald rồi lạnh lùng hỏi: “Tại sao không được mổ?” Tần Nguyễn cau mày: “Tôi không ngờ đứa bé lại ra đời sớm như vậy, bây giờ chỉ còn một cách, đó là mổ lấy đứa bé, nó đang hấp thu sức sống của cô, nếu không mổ, cô sẽ chết trước khi trời tối.”
“Không được mổ!”