Tần Nguyễn đặt cốc nước trong tay xkuống, đi đến bên giường. Tần Nguyễn nghe vậy mà đến cổ cũng đỏ.
Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng tim đập của cô rất rõ ràng, cảm giác tim đập nhanh đến bất ngờ trở tay không kịp. Cô thấp giọng thành thật nói: “Có khả năng em không hiểu được những số liệu này đâu.”
“Em thông minh như vậy, anh tin em vừa học là biết ngay, không khó đâu.” Tam gia dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay của Tần Nguyễn, anh cười, tiếng cười mang theo sự tự tin, anh kiên định nói: “Có các giáo viên nổi tiếng ở Học viện Thịnh Thế dạy bảo, cộng với sự hướng dẫn của cá nhân anh, anh tin rằng sau khi em tốt nghiệp là có thể trực tiếp tham gia vào đại hội cổ đông của Tập đoàn HEA.” Tam gia nắm tay Tần Nguyễn, để cô ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó đặt máy tính bảng vào tay Tần Nguycễn vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Anh nói bằng giọng lành lạnh, nhưng cũng lộ ra một loại dịu dàng khác: “Đây là thông tin anội bộ chi tiết nhất của Tập đoàn HEA, bao gồm quan hệ khách hàng, tài nguyên kế hoạch, tài nguyên nhân lực và quản lý văn phòng hành chính, những thông tin chỉ có quản lý cấp cao của các phòng ban trong công ty mới có thể nắm giữ.” Tay kia của Hoắc Vân Tiêu đặt lên phần bụng phẳng lì của Tần Nguyễn.
Vết thương do mổ đẻ ở trên bụng cô đã hoàn toàn biến mất. Tam gia nói năng nghiêm túc giống như là một bác sĩ phụ khoa chuyên nghiệp vậy.
Trong mắt Tần Nguyễn hiện lên vẻ kinh ngạc, cô kéo bàn tay đang che môi mình ra: “Sao anh lại biết rõ ràng như vậy?” Cái này không thể nói là ỷ lại, cũng không phải là bởi vì hai đứa con, Tam gia cũng chưa xác định được đó có phải là tình yêu hay không.
Tần Nguyễn là người cản đường trên con đường tương lai đã được hoạch định sẵn của anh, cô xuất hiện trong cuộc đời anh một cách mạnh mẽ và bất ngờ như vậy. Hoắc Vân Tiêu không thể phủ nhận, anh đã bị cô gái này hấp dẫn.
Anh không phải là người đặt tình yêu lên hàng đầu và đắm chìm trong nó. Tam gia mím môi cười một tiếng: “Em còn trẻ tuổi nên có nhiều chuyện không để ý, anh cũng không thể để cơ thể em bị tổn thương được.”
Trong thời gian Tần Nguyễn mang thai, đội ngũ y tế của nhà họ Hoắc đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, đến ngay cả các hạng mục cần chú ý sau khi sinh, và ăn uống theo chế độ cũng đã sẵn sàng. Ánh mắt lạnh lùng của Tam gia nhìn mặt trời lặn ngoài cửa sổ, anh thuận miệng hỏi: “Sưởi ấm như thế nào?”
Mãi một lúc lâu sau, Tần Nguyễn mới nói bằng giọng lí nhí không thể nghe thấy được: “... Làm ấm giường.” Anh vòng tay qua chiếc eo mảnh khảnh của Tần Nguyễn, bế cô lên và ôm cô vào trong ngực.
Tần Nguyễn đè nén tiếng hô kinh hãi, thuận tiện hất đôi giày đi trong nhà ở dưới chân ra. Bắt quỷ thì cô là người trong nghề, nhưng bảo cô học cách quản lý một công ty, lại còn là công ty vũ khí nổi tiếng thế giới HEA trực thuộc tập đoàn Hoắc thị, đúng là đủ khiến người ta phải đau đầu.
Thấy Tần Nguyễn đồng ý, Hoắc Tam gia nở nụ cười, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của anh lộ ra vẻ hài lòng. Tần Nguyễn có thể nghe ra được trong giọng nói khàn khàn của anh có cả sự kiềm chế khó hiểu.
Đôi môi đỏ của cô khẽ hé mở: “Nếu như... cũng không phải là không thể được.” Hai người tiếp xúc thân mật, Tần Nguyễn thả lỏng người dựa vào trong lồng ngực tỏa ra mùi trầm hương.
Bên tai cô vang lên tiếng thở dài: “Cô bé, mùa đông năm nay hơi lạnh.” Lòng bàn tay ấm áp che miệng của Tần Nguyễn.
Hơi thở của Tam gia hơi nặng nề, như là đang nghiến răng: “Nguyễn Nguyễn, đừng nói nữa.” Sự tin tưởng đối với cô trong lời nói của Tam gia thật cảm động, cô đành kiên trì đồng ý.
Chỉ hi vọng đến lúc đó, Tam gia đừng ghét bỏ cô quá đần là được. Chỗ da đó láng mịn, không hề có dấu vết của phẫu thuật.
“Cô bé, cơ thể em có năng lực phục hồi rất mạnh, nhưng dù sao em cũng mới vừa sinh con xong chưa đến hai tháng, cũng không biết ở bên trong đã hoàn toàn lành lại hay chưa. Quan hệ quá sớm sẽ dễ làm tăng khả năng viêm nhiễm, nhiễm trùng, đồng thời cũng không có lợi cho quá trình co bóp tử cung, dễ gây ra một số bệnh phụ khoa.” Trong đáy mắt cô vẫn còn một làn sương mỏng, hôm nay tim của cô đập càng nhanh hơn so với trước đây, thật lâu mới có thể dịu lại.
Hoắc Vân Tiêu đang ngủ, nhưng dường như anh đang trải qua cơn đau nên để lộ ra biểu cảm chân thực, lông mày nhíu chặt, nhìn có chút đẹp đẽ ốm yếu. Nụ cười trên khóe môi của Tam gia sâu hơn, tâm trí của anh đã quay trở lại, và anh rất tận hưởng sự ỷ lại của Tần Nguyễn.
Anh ghé sát vào tai đối phương và nói bằng giọng lười biếng, dịu dàng: “Mổ đẻ xong, trong thời gian ngắn không thể lại thụ thai, ít nhất cũng phải đợi một năm rưỡi đến hai năm mới có thể thụ thai lần nữa.” Tần Nguyễn đã học ở Học viện Thịnh Thế được hơn một năm, dưới sự giảng dạy của các giáo viên có tiếng, cô cũng có một chút hiểu biết về kinh tế và tài chính, nhưng những cái này đều không thể trực diện bằng thực tiễn.
Nói trắng ra là, cô bây giờ là một người mới ở chỗ làm việc. Anh nghiêng đầu nhìn Tần Nguyễn ngồi ở bên cạnh, cô cũng dựa vào thành giường giống như anh, đang nghiêm túc xem tư liệu trên máy tính bảng.
Nếu như không phải lỗ tai của cô đỏ bừng, trên cổ còn có vết ửng hồng, thì Tam gia còn tưởng là cô đang chuyên tâm nghiên cứu tư liệu thật. Tam gia nắm tay cô, nhẹ giọng nói: “Có gì không hiểu có thể hỏi anh.”
Tần Nguyễn siết chặt máy tính bảng trong tay, cảm thấy áp lực. Biết cô bé này thẹn thùng, Tam gia cũng không trêu chọc cô nữa.
Hôm nay anh bị nôn ra máu, lại phải trấn an Tần Nguyễn, rồi cùng anh hai bàn bạc về chuyện của nước Fuluo và gia tộc Boleyn, cơ thể Tam gia đã không chống đỡ được nữa rồi. Đầu ngón tay mảnh khảnh hất ngược về phía sau: “Đằng sau đây là thông tin về nhà máy sản xuất, chuỗi cung ứng và quản lý kế toán tài chính của Tập đoàn Hoắc thị, cũng như các ước tính kiểm soát rủi ro mà anh đã phân loại riêng. Lúc nào em rảnh rỗi thì xem đi, đến lúc thích hợp, qua mấy năm nữa trong đại hội cổ đông của công ty sẽ có một vị trí của em.”
“...” Tần Nguyễn khẽ nhếch miệng. Hai mắt anh chậm rãi nhắm lại, hô hấp dần dần trở nên đều đều theo thời gian.
Tần Nguyễn nghiêng đầu nhìn người đàn ông nằm ở bên cạnh đã chìm vào giấc ngủ say. Tần Nguyễn còn quá trẻ, có lẽ so với những đứa trẻ cùng tuổi khác, tác phong làm việc của cô điềm đạm trưởng thành đấy, nhưng vẫn không thể nào che giấu được tuổi thật của cô.
Cô ngây thơ, ngoan hiền và có trái tim chân thành tha thiết đối với anh, cô sẽ đi cùng anh suốt cuộc đời. Tần Nguyễn ngoan như vậy, làm trái tim Tam gia cũng tan chảy.
Anh vén chăn đắp lên người Tần Nguyễn, vì có Tần Nguyễn chui vào nên đôi chân dài của anh hơi tách ra, để Tần Nguyễn ngoan ngoãn dựa vào trong ngực anh. Ánh mắt buồn bã của Hoắc Tam gia nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tần Nguyễn chớp chớp mắt, thấp giọng nói: “Vậy để em sưởi ấm cho anh.” Lý trí tỉnh táo nói cho anh biết đường đời của Tần Nguyễn dài bao nhiêu, tuổi trẻ nhiệt huyết cùng nhịp sống gấp gáp là những thứ mà anh chưa từng trải nghiệm qua.
Anh cũng không biết qua mấy năm nữa, khi tâm lý Tần Nguyễn đã trưởng thành, cô sẽ có lựa chọn như thế nào khi đối mặt với cám dỗ. Chuyên ngành cô đang theo học hiện nay là kinh tế và tài chính, đây là một trong những chuyên ngành át chủ bài của Học viện Thịnh Thế mà cha cô sau khi đón cô về nhà đã đích thân chọn cho cô.
Đáng tiếc là, 18 năm trước đấy cô chưa từng chạm vào lĩnh vực này. Nếu còn tiếp tục, anh sợ mình có thể không chịu nổi cám dỗ mà ăn sạch cô luôn.
Tần Nguyễn ngoái nhìn, ánh mắt trong veo sạch sẽ, như thể đang hỏi anh tại sao. Nhưng không thể phủ nhận rằng anh có thể cho cô tất cả mọi thứ.
Không phải là anh chưa từng có suy nghĩ mãi giam cầm cô ở bên cạnh mình. Sợ người đàn ông phía sau nghe được, Tần Nguyễn đứng dậy lăn sang một bên, tiện tay cầm lấy chiếc máy tính bảng ở bên cạnh.
Tam gia còn chưa kịp thưởng thức vẻ ngượng ngùng quá động lòng người của cô, thì trong ngực đã trống không. Đối với cô vợ nhỏ ngọt ngào như vậy, anh đương nhiên phải dốc toàn lực chiều chuộng cô.
Tần Nguyễn vẫn còn đang cảm động trước sự chăm sóc chu đáo của Tam gia dành cho mình, nhưng lại không biết rằng người đàn ông này đang an bài các loại đường lui cho cô sau khi anh chết. Tần Nguyễn cũng không quá chắc chắn mình có làm được hay không, vì điểm thi của cô ở trường chỉ thuộc loại trung bình, không cao không thấp.
“Em, để em thử xem...” Cô dựa vào lồng ngực của người đàn ông phía sau, bàn tay xinh xắn mềm mại nắm chặt lấy bàn tay to của Tam gia.
Hàng mi dài khẽ run lên, bên trong đôi mắt xinh đẹp sáng long lanh hiện lên một tia sáng, cô ngượng ngùng thấp giọng nói lời cảm ơn: “Cám ơn anh.” Tần Nguyễn đưa tay xoa xoa lông mày đang nhíu chặt của anh, lúc này cô mới phát hiện trên trán anh toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Cô thả máy tính bảng xuống, thò tay vào trong chăn tìm kiếm bàn tay của Tam gia.