Lũ trẻ vẫn còn thức, hai người họ muốn lên ckhơi với chúng.
Trong phòng em bé, Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đều rất ngoan, cũng không đánh nhau. Lăng Hiểu Huyên ở đầu bên kia thoáng im lặng, sau đó cô ấy nói: “Anh Lận Ninh bảo chị gọi điện thoại cho em.”
Tần Nguyễn ừ một tiếng: “Chị Lăng à, vận mệnh của một người có liên quan mật thiết với hoàn cảnh sống của người đó, cùng với những con người, sự vật, sự việc mà người đó tiếp xúc. Nếu chị muốn có thay đổi, thì việc đầu tiên là phải hoàn toàn tách mình ra khỏi nhà họ Lăng.”
Lăng Hiểu Huyên hít sâu một hơi: “Ý của em là bảo chị cắt đứt với nhà họ Lăng?” Tần Nguyễn không cho đối phương cơ hội nói tiếp mà cúp điện thoại luôn.
Cô mà còn không cúp máy, là cái thằng nhóc Hoắc Diêu này sắp cởi cả nút áo trong của cô ra rồi.
Hoắc An Kỳ mặc dù không to gan như anh trai, nhưng thằng bé cũng ngẩng đầu trông mong nhìn chằm chằm vào ngực của Tần Nguyễn, trông có vẻ đang đói bụng muốn bú sữa. Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, nhanh chóng cắt ngang bầu không khí ấm áp này.
Tần Nguyễn buông Hoắc Diêu xuống, lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra và thấy người gọi đến là Lăng Hiểu Huyên.
Chị ấy tỉnh nhanh vậy à? Hoắc Tam gia đột nhiên từ phía sau ôm lấy Tần Nguyễn, anh kéo bàn tay đang lộng hành của Hoắc Diêu, và bàn tay đang nắm lấy ống tay áo Tần Nguyễn của Hoắc An Kỳ.
Anh ôm cô vào lòng và trầm giọng nói với người hầu: “Pha sữa bột cho bọn nhỏ.”
“Vâng, Tam gia!” Không đến mức cắt đứt, nhưng cũng không kém bao nhiêu đâu. Nếu chị đã không phải là người nhà họ Lăng, mà nhà họ Lăng lại có người mà chị muốn có, vậy thì chị phải chuẩn bị sẵn sàng là phải bỏ một trong hai.
“Làm như thế có thể thay đổi cục diện chết của chị và chú út sao?”
Bàn tay nhỏ của Hoắc Diêu đang thò vào trong áo Tần Nguyễn. Tần Nguyễn nhíu mày, buông tay An Kỳ ra rồi đập vào tay Hoắc Diêu.
Cô dùng lực không mạnh, Hoắc Diêu cũng không đưa tay ra nữa, thằng bé nhìn chằm chằm Tần Nguyễn bằng cặp mắt to tròn ướt át.
Cái nhìn này khiến trái tim một người mới làm mẹ như Tần Nguyễn trong nháy mắt mềm nhũn. Tần Nguyễn giống như hiểu được cái gì, hai mắt cô hơi mở to, cơ thể cứng đờ.
Khoảng cách giữa hai người gần nhau như thế, có một số phản ứng đặc thù, có thể cảm nhận rõ ràng.
Thấy Tần Nguyễn hơi chống cự, Tam gia xoa xoa đầu cô trấn an: “Trong khoảng thời gian này anh sẽ không động vào em, ngoan.” “Tại sao?”
Tần Nguyễn ngẩng đầu, khó hiểu nhìn anh.
Tam gia khẽ cụp mắt xuống nhìn ngực cô, hầu kết của anh khẽ trượt một cái. “Gọi đi, có một số việc không thể tránh né được đâu.”
“Ừ, lát nữa chị sẽ gọi điện thoại cho chú út.”
“Vậy em không quấy rầy chị nữa, cố gắng nghĩ xem nên giải thích như thế nào nhé.” Tam gia lciếc nhìn người hầu đứng ở một bên, thấy khóe môi cô ta giật giật, trên mặt mang vẻ không nói nên lời.
Lại nhìn Haoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đang nằm trên giường chơi với nhau.
Trông hai đứa bé có vẻ ngoan ngoãn, nhưng quần áo trên người hơi xộc xệch, trên trán còn đọng lại những vệt mồ hôi mỏng. Nếu đã không có biện pháp chặt đứt hậu hoạn, cô chỉ có thể mỗi ngày tiêu hao nhiều lực Minh Thần hơn một chút để điều trị cơ thể cho Tam gia.
Tiền đề là, số lượng sát khí mà cô thu thập có thể chịu đựng được mức tiêu hao khi điều trị nhiều lần trong ngày cho Tam gia.
Tần Nguyễn ôm hai cục cưng vào trong lòng, thầm nghĩ kế tiếp mình phải bắt tay vào công việc. Sau khi trở về phòng ngủ, trái tim của Tần Nguyễn vẫn còn đang đập liên hồi.
Nhu cầu sinh lý giữa vợ và chồng là chuyện hợp pháp.
Nghe thấy Tam gia thẳng thắn đưa ra tín hiệu, Tần Nguyễn cảm thấy trong lòng đã có phần buông lỏng. Ánh mắt anh trở nên u ám âm trầm, giống như một cái đầm cổ tản ra hơi thở nguy hiểm vậy.
Anh cố ép ánh mắt mình phải dời lên trên, nhìn chăm chú vào mắt của Tần Nguyễn: “Cô bé, đừng dụ dỗ anh.”
Tiếng nói khàn khàn gợi cảm, quyến rũ không thể tả nổi. Bàn tay nhỏ của Hoắc Diêu vẫn đang tiếp tục vươn ra, bàn tay của thằng bé quá mềm, động tác quá mức thận trọng, động tác rất nhỏ ấy khiến cho Tần Nguyễn có chút ngứa ngáy.
“Được!” Lăng Hiểu Huyên không hề do dự đáp: “Chị đồng ý với em!”
Tần Nguyễn liếc mắt qua Hoắc Diêu, dùng ánh mắt ngăn thằng bé lại, miệng lại nhẹ nhàng nói với Lăng Hiểu Huyên: “Tự chị cân nhắc cho kỹ, em chỉ đưa ra đề nghị mà thôi. Dù sao hiện giờ chị cũng đang là người của nhà họ Lăng, chị mà muốn được ở bên cạnh Lăng Trạch Hằng thì thân phận của hai người là vật cản khó mà vượt qua được.” “Ê a!”
Mỗi đứa ôm một cánh tay của Tần Nguyễn, trong miệng phát ra những tiếng ê a thỏa mãn.
Trên mặt Tần Nguyễn nở nụ cười, cô vô cùng mãn nguyện ôm lấy hai đứa con trai. Dù là đi cầu vượt bày quầy hàng, hay là đi tìm Kiều Nam Uyên, Lộ Văn Bân để tìm một số công việc cũng được.
Hoắc Tam gia đứng sau lưng ba mẹ con, cơ thể anh dựa vào xe đẩy, tư thế tao nhã quý phái, mặt mày tuấn tú rung động lòng người.
Anh nhìn chăm chú vào vợ con với ánh mắt dịu dàng và bao dung, đôi môi anh khẽ cong lên. Cô đáp lại Lăng Hiểu Huyên bằng giọng rất ấm: “Tuy không thể xác định 100%, nhưng cũng phải có khoảng 70, 80%.”
Hiển nhiên là Lăng Hiểu Huyên không muốn nghe thấy câu trả lời như vậy: “Tần Nguyễn, chị đã nói rồi, dù chỉ có một khả năng rất rất nhỏ nào có thể khiến chú út bị tổn thương, chị đều không muốn thử.”
“Cho nên, chẳng phải em đây đang tìm kiếm khả năng hoàn mỹ nhất cho chị đấy à. Nếu đã muốn thay đổi thì cũng nên bước ra bước đầu tiên chứ, đúng không?” Môi Hoắc Tam gia nở một nụ cười lạnh lùng, anh ôm người trong lòng bước ra ngoài cửa.
Tần Nguyễn nhỏ giọng nói: “Thật ra em cũng có thể cho bọn trẻ ăn mà.”
Giọng Tam gia hơi trầm xuống, anh nói dứt khoát: “Không được!” Áp suất thấp vì việc trước đó Tam gia giấu chuyện anh bị nôn ra máu, ở thời khắc này đã giảm đi nhiều.
Tam gia bị nôn ra máu là bởi vì sát khí màu đen trong cơ thể anh đang áp chế khí tím bẩm sinh.
Khi bị áp chế đến một mức độ nhất định, cơ thể khó tránh khỏi sẽ bị tổn thương và nôn ra máu. “Chị tỉnh rồi à, thấy thế nào?”
“Cảm giác xương cốt toàn thân như bị đập nát rồi ghép lại một lần nữa ấy, đau quá.”
Tần Nguyễn cười nhẹ: “Đau là được rồi, thời gian tiếp theo hãy tận hưởng cuộc sống mới của chị đi.” Tam gia hiểu ngay, trước khi anh và Nguyễn Nguyễn vào phòng, hai thằng nhóc thối này chắc chắn không an phận.
Tần Nguyễn lại không nhìn ra cái gì.
Bây giờ, trong mắt trong lòng cô đều là hai cậu con trai ngoan ngoãn và đáng yêu. Đầu ngón tay của cô trượt một đường, nhận cuộc gọi.
“Tần Nguyễn?”
Tiếng nói yếu ớt thông qua ống nghe truyền vào tai Tần Nguyễn. Cô đứng trước giường, dang rộng vòng tay với hai đứa trẻ hoạt bát: “A Diêu, An Kỳ lại đây, mẹ ôm một cái nào.”
Hoắc Diêu cùng Hoắc An Kỳ đứng lên, bọn chúng giống như đứa trẻ một tuổi, vô cùng vững vàng nhào vào trong lòng Tần Nguyễn.
“A!” Dù cô vẫn còn sợ hãi, kháng cự đau đớn, thậm chí có chút thẹn thùng không nói nên lời.
Nhưng thực ra... cũng không phải là không thể được.
Tam gia trở lại phòng ngủ, anh dựa lưng vào đầu giường, chăn đắp đến eo.