Sắp đến Tết, Tần Muội cũng kđã nghỉ, anh ta mang theo con mèo đến nhà họ Hoắc thăm hai đứa cháu trai.
Nghe tin anh hai đến chơi, Tần Nguyễn xuốngc lầu thì thấy Tần Muội đang ngồi ở phòng khách. Tần Muội hít con mèo xong thì đắc ý nói: “Đương nhiên là ngoan rồi, con vật nhỏ này chi tiêu một ngày còn nhiều hơn cả anh đấy, người bình thường làm sao nuôi được nó chứ.”
Đôi mắt đẹp của Tần Nguyễn cong thành hình lưỡi liềm: “Xem ra anh thực sự thích nó.”
Tần Muội thoáng sửng sốt, nhớ lại lúc mới biết thân phận của Bóng Tuyết, anh ta ghét đến mức chỉ muốn ném nó ra thật xa. Tần Muội ôm Bóng Tuyết lên, vùi mặt vào người nó rồi hít vài cái.
Bóng Tuyết tỏ vẻ ghét bỏ, móng vuốt của nó đẩy thẳng vào mặt Tần Muội.
Sợ làm bị thương con Sen, Bóng Tuyết đã thu móng của mình lại. Bóng Tuyết biết cô gái này rất hung dữ, thậm chí còn kinh khủng hơn hai đứa bé mới sinh kia, nó không thể trêu vào được!
Tần Nguyễn bước xuống lầu, đứng trước mặt Tần Muội.
Khuôn mặt của cả hai tuy không giống như hai giọt nước, nhưng cũng rất giống. Thả ra, bản mèo cào nát mặt anh bây giờ!
“Chậc!” Tần Muội tặc lưỡi rồi tiện tay ném con mèo xuống đất: “Không chơi được thì đừng chơi, còn chẳng bằng hai đứa cháu trai của tao, rõ là một con yêu tinh mèo mà nhỏ mọn vậy à.”
“Meo! Meo meo!” Anh ta cười nói: “Như thế này mới ngoan chứ, tao nuôi mày mất bao nhiêu thời gian và tiền bạc, lúc tao muốn vuốt ve thì mày phải tự giác một chút, biết không?”
Khó chịu vì Bóng Tuyết vừa rồi đã nổi cáu với mình, Tần Muội dùng ngón tay chọc vào bụng con mèo.
“Meo meo!” Đôi mắt màu xanh biếc của Bóng Tuyết lóe lên sự tức giận, nó không thèm để ý đến Tần Muội mà xoay người lại, rồi giơ mông về phía anh ta.
Tần Muội cũng không tức giận, anh ta chậm rãi nói: “Hôm nay vừa có một thùng đồ ăn cho mèo và cá giòn được chuyển đến, tiền tiêu vặt của thiếu gia đây không nhiều, chỉ sợ sau này phải thắt lưng buộc bụng một thời gian rồi. Tao nhớ loại thức ăn cho mèo này đang rất hot, giá trên mạng được đẩy lên vài lần, không biết có thể bán đi được không…”
“Meo!” Bóng Tuyết trừng mắt với Tần Muội rồi kêu lên hai tiếng không cam lòng.
Tần Nguyễn cau mày: “Nó nghe lời hơn nhiều rồi đấy.”
So với dáng vẻ giơ nanh múa vuốt lúc ban đầu thì Bóng Tuyết bây giờ rất ngoan. Tần Nguyễn gật đầu: “Vâng.”
“Chẳng phải đã viết xong rồi sao, ở nhà cũng đã nhận được thiếp mời, hai ngày trước anh còn gặp tên oắt Lục Dịch Trần, nhà anh ta cũng nhận được rồi.”
Tần Nguyễn lắc đầu: “Là thiệp mời họ hàng xa và các trưởng lão của nhà họ Hoắc.” Cái từ “chồng” có lực tác động quá lớn khiến Tần Nguyễn mím chặt môi.
Người khác đã từng dùng từ này để trêu chọc Tần Nguyễn, thỉnh thoảng Tam gia trêu đùa cô, anh cũng tự gọi mình là chồng.
Dường như có một hai lần, khi giới thiệu Tam gia với người khác, Tần Nguyễn cũng gọi anh là chồng. Nhớ lại dù có lớp trang điểm kỹ càng, nhưng vẫn không thể che đi được nếp nhăn trên khuôn mặt người phụ nữ kia, Tần Muội thực sự cảm thấy cô ta rất già.
Tần Nguyễn thì chẳng có ý kiến gì: “Lục Dịch Trần là Nhị thiếu gia nhà họ Lục, bây giờ cha anh ấy đang nắm quyền, anh cả cũng có chức vụ quan trọng, đàn anh khác với chúng ta, có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào anh ấy, chẳng qua là gặp dịp thì chơi mà thôi.”
Tần Muội đương nhiên biết điều này, đến như anh ta, mỗi năm cũng được cha và anh cả dẫn đến một số trường hợp và anh ta cũng gặp dịp thì chơi. Tần Muội ừ một tiếng, anh ta không quá hứng thú với đề tài này.
Nghe thấy anh hai nhắc đến Lục Dịch Trần, Tần Nguyễn tò mò hỏi: “Anh rất thân với đàn anh Lục à?”
“Thân cái rắm ấy, tên đó là một kẻ không ra gì. Hai ngày trước anh gặp ở câu lạc bộ Dạ Tước, thấy anh ta đang ôm một cô gái trang điểm đậm rồi cười nói vui vẻ, không ngờ Lục Dịch Trần có khẩu vị nặng như vậy, lại đi thích phụ nữ già.” Trước đây Tần Nguyễn không có cảm giác gì, nhưng bây giờ nghe thấy từ “chồng”, trong lòng cô hơi có cảm giác xấu hổ.
Tần Nguyễn ho khan một tiếng, cô cầm một miếng trái cây ở đĩa hoa quả trên bàn lên rồi đưa vào miệng, sau đó nói: “Tam gia đang viết thiệp mời trên lầu.”
Tần Muội: “Thiệp mời cho tiệc sinh nhật vài ngày tới của em à?” Bóng Tuyết nhảy lên khỏi mặt đất, từ khoảng cách vài mét, nó vững vàng đáp xuống đùi Tần Muội.
Đôi mắt màu xanh biếc không hề hiện lên sự thỏa hiệp, ngay cả khi bị đe dọa, Bóng Tuyết vẫn nhìn chằm chằm vào con Sen của mình bằng ánh mắt đầy tức giận.
Tần Muội không nói gì nữa, anh ta híp mắt rồi thỏa mãn vuốt ve bộ lông của Bóng Tuyết. Nhìn thấy em gái, Tần Muội nở nụ cười rạng rỡ: “Nguyễn Nguyễn!”
Bóng Tuyết đang giương nanh múa vuốt, vừa nhìn thấy Tần Nguyễn thì lập tức biến thành một con mèo cưng, nó ngoan ngoãn ngồi xổm dưới đất, đưa móng vuốt lên miệng.
Bóng Tuyết vừa liếm móng vừa lén lút liếc nhìn Tần Nguyễn đang đi xuống lầu. Tần Muội đã quen với sự hung dữ của Bóng Tuyết, anh ta nhanh tay nắm lấy cổ nó rồi giơ lên giữa không trung.
Tần Muội cười híp mắt nhìn con mèo trong tay: “Sao nào, không chơi được thì lại muốn ra tay à?”
Móng vuốt của Bóng Tuyết vẫn vung vẩy giữa không trung, miệng nó phát ra những tiếng kêu chói tai: “Meo meo meo!” Tần Muội mạnh miệng: “Chắc anh với nó hợp nhau.”
Không muốn nhớ lại quá khứ đen tối nên Tần Muội chuyển chủ đề: “Chồng em đâu rồi?”
“…” Tần Nguyễn vừa mới ngồi xuống. “Meo! Meo meo!”
Bóng Tuyết lại xù lông, nhe răng trợn mắt với Tần Muội.
Tần Muội thản nhiên ra hiệu cho Bóng Tuyết: “Lại đây nào.” Tần Nguyễn thu tầm mắt lại, cười bảo: “Dạo này Bóng Tuyết có vẻ béo ra.”
Thân hình Bóng Tuyết cứng lại, động tác liếm móng vuốt cũng dừng lại, cứ như bị sét đánh trúng.
“Thật à?” Tần Muội liếc nhìn Bóng Tuyết, thấy con mèo này đang bị sốc, anh ta cười xấu xa và nói: “Béo mới tốt, có da có thịt, như vậy mới dễ ăn.” Tần Nguyễn nhìn Bóng Tuyết đang ngồi xổm trên mặt đất, cô hỏi: “Ba và anh cả gần đây có khỏe không?”
Tần Muội nhún vai, đặt hai chân lên chiếc bàn trước mặt, tư thế thoải mái như đang ở nhà mình.
“Họ rất khỏe, anh cả không ở công ty thì cũng ở cùng với bạn gái, ba gần đây có nhiều người bạn cũ về nước nên vội vàng đi ôn chuyện với họ, ở nhà có mỗi mình anh là rảnh rỗi.” Chẳng qua Tần Muội ngứa mắt với Lục Dịch Trần mà thôi.
Tên đó đã chứng kiến lịch sử đen tối của Tần Muội.
Cứ nghĩ đến là Tần Muội lại nghiến răng!
“A!”
“Ê a!”
Trong lúc hai anh em đang nói chuyện, trên lầu có tiếng trẻ em ê a.
Đôi mắt của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ sáng rực nhìn chằm chằm vào cái cục màu trắng… Đang nằm trên đùi Tần Muội.