Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 744: Chỉ có vị thần tối cao của phong đô mới có năng lực quay ngược thời gian



Tần Nguyễn nghe Tuệ Thành nói mà cười híp mắt.

Cô quàng tay qua cổ Lăng Hiểu Huyên, hai người thân mật ôm lấy nhau, Tần Nguyễn cười hỏi1 Tuệ Thành: “Vậy thầy xem mệnh cách của tôi như vậy, có phải là quý nhân trong số mệnh của đàn chị không?”

Một câu hỏi thẳng thắn như 2vậy khiến Tuệ Thành giật giật khóe môi. Nhưng lí do thoái thác của Tuệ Thành lại có độ đáng tin cậy cực thấp đối với Tần Nguyễn.

Là người trong cuộc, cô là người rõ ràng nhất về tất cả những điều cô đã trải qua trong kiếp trước và kiếp này.

Cô đã đi qua sông Vong Xuyên ở Địa Phủ, nhìn thấy hoa Bỉ Ngạn kiều diễm, có quen biết với Minh Vương, thường xuyên tiếp xúc với sứ giả Hắc Bạch Vô Thường, chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều là giả à.
Ánh mắt khó dò của Tuệ Thành nhìn chằm chằm vào Lận Ninh: “Đúng là vị thí chủ này có mệnh cách rất kỳ lạ, hồn thể không thật, được trời phú cho vận khí, lại có năng lực dự báo trước, nhưng đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi, không đáng giá nhắc tới.”

Lận Ninh hơi híp mắt lại, thiếu chút nữa đã tức giận cười thành tiếng.

Anh ta đánh đổi mạng sống của mình làm cái giá để đổi lấy kiếp này được sống lại, nhưng ở trước mặt vị hòa thượng này lại thành không đáng giá nhắc tới.
Tần Nguyễn cười, tiếng cười cũng không sung sướng.

Chỉ là cô muốn cười thôi.

Tần Nguyễn không còn cố chấp về chủ đề tái sinh nữa, cô lên tiếng hỏi thăm Tuệ Thành: “Đại sư bắt đầu tu đạo Phật từ khi nào vậy?”
Tuệ Thành nhìn vào mắt Lâm Hạo và thấy một làn sương đen mỏng trong mắt anh ta: “Con mắt Âm Dương là quy luật tự nhiên của trời đất ban cho, tìm được cách thức có được nó thì cũng có thể tìm ra biện pháp giải quyết.”

Tần Nguyễn bình tĩnh nói: “Đôi mắt Âm Dương này của anh ta là nguyên nhân do tôi mà tạo thành.”

Tuệ Thành nhìn cô một lúc lâu, lắc đầu nói: “Vậy chỉ có thể do Tần thí chủ tự mình bóc ra, cách thức cụ thể như thế nào thì xin thứ lỗi năng lực của tôi có hạn.”
Tần Nguyễn cũng đã trải qua những chuyện giống như Lận Ninh, nên cô không thể đồng ý với Tuệ Thành.

Cô chỉ Lận Ninh: “Nếu như tôi nói anh ta tái sinh thì sao?”

Thái độ của Tuệ Thành rất chắc chắn: “Tuyệt đối không thể.”
Sách trong thư viện của chùa Nam Ẩn có ghi lại?

Tần Nguyễn thầm cười xùy một tiếng, nói là dã sử còn tạm được.

“Ha ha ha...”
Tuệ Thành lắc đầu: “Đôi mắt của tôi không thể nhìn thấu lòng người, nhưng tôi có thể nhìn thấy những yêu ma quỷ quái trên thế gian.”

“Thật sao?” Tần Nguyễn hỏi lại, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt hờ hững vô tình của Tuệ Thành, thăm dò: “Đôi mắt Âm Dương?”

Tuệ Thành gật đầu thừa nhận.
Tần Nguyễn7 nghe hiểu, cô cười càng tươi hơn.

Cô lại thăm dò: “Đại sư Tuệ Thành, thầy nghĩ thế nào về việc tái sinh?”

Khuôn mặt vô cảm củ2a Tuệ Thành hơi nứt ra, để lộ một biểu cảm khó mà diễn tả được bằng lời.
Nghe đồn vị Đại Đế kia là người sát phạt quyết đoán, máu lạnh vô tình, là cấp trên của ngũ phương Quỷ Đế, cùng thập điện Diêm La.

Tin đồn cũng nói rằng người này không có trái tim.

Theo nghĩa đen, Đại Đế Phong Đô là một vị thần không có trái tim, máu lạnh, không biết thất tình lục dục.
Đôi mắt lạnh của Tần Nguyễn lóe lên một tia u ám: “Xin hỏi đại sư Tuệ Thành, vì sao thầy lại có thái độ kiên quyết với việc tái sinh như thế?”

Tuệ Thành cũng không hiểu tại sao Tần Nguyễn lại kiên trì như vậy về vấn đề tái sinh.

Anh ta đặt hai tay lên đùi, khắc chế khát vọng muốn dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy thứ gì đó, tâm tình của anh ta có chút bực bội, nhưng khuôn mặt xuất chúng kia lại không có biểu cảm gì.
Kiểu gì anh ta cũng nói được.

Người này đang chơi chữ với cô đây mà.

Tần Nguyễn tiếp tục truy vấn: “Vừa nãy thầy nói mệnh cách của Lận Ninh kỳ lạ, lệ khí quá nặng, Thiên Đạo đã cho anh ta một sinh mệnh mới thì không nên cố chấp đi trả thù. Thầy giải thích thế nào về lời nói này?”
“Bên trong Tàng Thư Các của chùa Nam Ẩn có sách ghi chép lại. Nghe đồn người quản lý sáu tầng quỷ thần của Phong Đô, cũng chính là vị thần tối cao của Minh giới, hóa thân của Bắc Cực Tử Vi Đại Đế, vị thiên tử của Bắc Âm Phong Đô mới có năng lực đảo ngược thời gian. Nếu như có người thật sự được tái sinh, thì cho dù là Đại Đế Phong Đô sử dụng thần lực, cũng sẽ phải trả một cái giá cực lớn. Từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa mấy trăm triệu năm trước đến nay đều chưa từng xảy ra chuyện như vậy.”

Tần Nguyễn khẽ nâng cằm: “Tại sao thầy lại khẳng định là chưa từng xảy ra?”

Nếu hôm nay Tuệ Thành không nói rõ ràng thì cô không có cách nào bị thuyết phục.
Tuệ Thành đáp: “Ngay từ lúc sinh ra trên cõi đời này.”

Tần Nguyễn hơi mở to mắt, đánh giá anh ta một lúc mới thấp giọng nói: “Vậy thầy thật là có duyên với Phật giáo.”

Tuệ Thành nhẹ gật đầu: “Bẩm sinh thôi.”
Tuệ Thành nhíu mày nhìn Lận Ninh.

Lận Ninh ngồi thẳng người, hai tay đặt bên hông khẽ nắm lại thành nắm đấm.

Lận Ninh thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng anh ta cũng có chút khẩn trương.
Tần Nguyễn nhìn chằm chằm cặp mắt của đối phương, rồi nói: “Mắt thầy rất đẹp.”

Đây là lần đầu tiên có người khen đôi mắt của anh ta một cách thẳng thắn như thế, tuy là nói đến đôi mắt, nhưng Tuệ Thành lại lộ ra vẻ mặt vi diệu.

Tần Nguyễn lại nói: “Nghe đồn đại sư Tuệ Thành có một đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người.”
Tần Nguyễn lắc đầu: “Vậy thôi không thu lại.”

Cô nhìn Lâm Hạo bằng ánh mắt đồng tình.

Lâm Hạo sợ quỷ, vậy mà lại có một đôi mắt có thể nhìn thấy ma quỷ.
Tần Nguyễn tựa đầu vào vai Lăng Hiểu Huyên và bật cười nhẹ.

Hóa ra bàn tay vàng lớn nhất của Tuệ Thành chính là đôi mắt Âm Dương của anh ta.

Cười đủ rồi, Tần Nguyễn chỉ Lâm Hạo đứng ở phía sau: “Người bạn này của tôi cũng có đôi mắt Âm Dương, đại sư Tuệ Thành có biện pháp nào giải trừ không?”
Tuệ Thành xoa xoa đầu ngón tay, chậm rãi cụp mắt xuống, anh ta nói bằng giọng nhạt nhẽo: “Cái giá lớn nhất phải trả cho việc quay ngược thời gian không phải là thần hồn của Đại Đế Phong Đô bị tổn hại, mà là sự suy yếu của ranh giới giữa nhân gian và Địa Phủ. Và những yêu ma quỷ quái dưới 18 tầng Địa Ngục cùng Luyện Ngục hoang vu của Phong Đô sẽ rục rịch muốn hành động. Không có Đại Đế trấn thủ, bọn chúng chắc chắn sẽ gây họa cho nhân gian, triển khai một trận chiến sinh tử đẫm máu. Mấy trăm triệu năm qua chưa từng xảy ra cuộc chiến giữa người và quỷ, đủ để chứng minh trong lúc này, chưa từng xảy ra chuyện thời gian bị quay ngược.”

Tần Nguyễn đã nghe nói đến vị Đại Đế Phong Đô kia nhiều lần.

Kiếp trước sau khi chết, cô đã trải qua gần một trăm năm cải tạo hồn thể trong luyện ngục của Địa Phủ, và có nghe qua một vài lời đồn về Bắc Thái Đế Quân của Phong Đô.
“Nếu một người thực sự được tái sinh thì sao, chẳng lẽ là do anh ta nằm mơ à?”

“Giấc mơ không có thực cũng không có giả, không có gì là không thể.”

Tần Nguyễn muốn hắt cả cốc nước trên bàn vào mặt Tuệ Thành.
Tuệ Thành: “Trăm nhân ắt có quả, tất cả kết quả đều do những điều đã trải qua gây ra, nếu đã không có cách nào bỏ đi được thì mọi việc cứ để tùy duyên thôi.”

Tần Nguyễn bĩu môi, cô chịu hết nổi cái kiểu nói chuyện vòng quanh này của Tuệ Thành rồi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.