Giọng điệu của Tuệ Thành rất nhẹ: “Mọi sinh vật trên thế cgian này, nào ai có thể loại bỏ được một chữ tục đâu.” Tần Nguyễn đưa tay giúp cô ấy vén lọn tóc ra sau tai: “Đàn chị, em có nói chuyện điện thoại với chú út của chị, nghe giọng nói của anh ta rất mệt mỏi, giống như đã lâu rồi không được nghỉ ngơi. Anh ta rất lo lắng cho chị, chị có thể gọi điện thoại để báo rằng chị vẫn bình an.”
Lăng Hiểu Huyên hơi do dự, cô ấy ngẩng đầu nhìn Tần Nguyễn: “Anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Cô không xác định mình còn có cơ hội giao thiệp với đối phương hay không, về sau có cơ hội thì đành nghe ngóng ở bên Kiều Nam Uyên và Lộ Văn Bân vậy.
Cô luôn cảm thấy vị hòa thượng này thâm sâu khó dò, rất tà khí. Khuôn mặt tái nhợt của Lăng Hiểu Huyên lộ ra vẻ bất đắc dĩ, cô ấy đưa tay lên che mắt, giọng sa sút: “Trước đó chị cũng có suy đoán như vậy, nhưng không quá dám chắc. Bên cạnh chị ngoại trừ em ra thì không còn ai có năng lực phi phàm như vậy. Vừa rồi chị cũng chỉ muốn nhờ đại sư Tuệ Thành xác định vị quý nhân đó là ai, nhưng miệng của vị hòa thượng này quá chặt, không thể cạy ra được.”
Cô ấy nợ Tần Nguyễn nhiều lắm. Dù trong lòng vốn đã dậy sóng nhưng cô ta vẫn luôn duy trì tác phong chuyên nghiệp của một ám vệ, gương mặt không biểu cảm khiến người ta không thể nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào.
Tần Nguyễn giải phóng một lượng lớn lực Minh Thần để xé bỏ hồn phách dư thừa gắn liền với cơ thể của Lăng Hiểu Huyên. Một niệm thành Phật, một niệm thành ma.
Tuệ Thành tu Phật pháp, nhưng anh ta không thành tâm với Phật. Nói đến hôn nhân, Lăng Hiểu Huyên nhớ tới chuyện Lận Ninh nói với cô ấy rằng, chú út sắp đính hôn.
Kiếp trước chú út cũng suýt nữa đã đính hôn, nhưng sau đó không biết vì sao lại không đính hôn nữa. Cô nói bằng giọng nhẹ nhàng trấn an: “Hồn thể của chị có vấn đề, trước tiên em sẽ giúp chị đánh tan hồn phách ở kiếp trước theo đến, vì để đảm bảo số mệnh của chị thật sự đã thay đổi, trong thời gian này chị đừng gặp chú út của chị vội.”
Không ai nhìn thấy, cơ thể Tần Nguyễn bị một luồng ánh sáng màu vàng kim thánh khiết bao phủ, ánh sáng vàng tỏa ra năng lượng mạnh mẽ. “Ý trên mặt chữ đó, vô nghĩa thôi, đừng đi tìm hiểu sâu vào làm gì, chẳng có ý nghĩa gì nhiều đâu.”
Tần Nguyễn đi đến bên cạnh Lăng Hiểu Huyên, trong mắt cô lóe lên ánh sáng vàng, mở ra Thiên Nhãn. Loại bỏ nó là bước đầu tiên.
Mệnh cách của Lăng Hiểu Huyên cần phải tách rời hoàn toàn khỏi nhà họ Lăng. Quá đau!
Đau đến mức như thể tất cả xương trong cơ thể bị đập tan thành từng mảnh. Chú út vẫn luôn yêu thương và chiều chuộng Lăng Hiểu Huyên, chỉ cần là thứ cô ấy muốn, chú út nhất định sẽ đưa đến trước mặt cô ấy.
Từ nhỏ đến lớn, đối phương đều vì cô ấy mà sắp xếp mọi chuyện hoàn mỹ, ngay cả chuyện hôn nhân. Lăng Hiểu Huyên từ trước đến nay luôn tự do thoải mái, vậy mà lúc này lại có chút sợ.
Lúc trước cô ấy trốn đi kiên quyết bao nhiêu, giờ phút này lại sợ bấy nhiêu. Thầm nghĩ người này miệng đầy Phật pháp, nhưng giọng điệu nói chuyện không quá chân thành, cũng không có một trái tim đại từ đại bi.
Cô phần nào đã hiểu tại sao khi vừa nhìn thấy Tuệ Thành, thì mình lại cảm nhận được hơi thở vừa chính vừa tà từ anh. Ngay lúc suy nghĩ của Lăng Hiểu Huyên bay xa, thì bỗng có một cơn đau truyền đến từ giữa lòng bàn tay cô ấy.
Cơn đau dày đặc nhanh chóng lan khắp cơ thể Lăng Hiểu Huyên. Trên người Lăng Hiểu Huyên có thêm một hồn phách màu đen mờ nhạt, và nó chính là sự tồn tại quan trọng nhất trong việc thay đổi số phận của cô ấy.
Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn gợi lên một nụ cười xấu xa: “Đàn chị, muốn thay đổi số mệnh của một người tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản, em mạnh dạn suy đoán, vị quý nhân mà Tuệ Thành nói chính là em. Em cứu chị khỏi Sơn Tiêu mang từ núi Kỳ về, và cứu vị hôn phu cùng các bạn của chị lúc ở núi Kỳ, đời này em đã cứu chị hai lần rồi, chị nói xem em có phải là quý nhân của chị hay không?” Không biết sang kiếp này, anh ấy có thể thuận lợi đính hôn hay không.
Không còn nơm nớp lo sợ về vấn đề số mệnh của mình, Lăng Hiểu Huyên bắt đầu lo lắng về chuyện đính hôn của Lăng Trạch Hằng. Tần Nguyễn đứng dậy theo: “Để tôi phái người đưa thầy trở về.”
Dù sao người là do cô mời đến, cô phải có trách nhiệm đưa người ta trở về nguyên vẹn. Khóe môi Tuệ Thành cũng cong lên thành một nụ cười mỉa mai, nụ cười trên mặt anh ta không có chút độ ấm nào, cũng không lên tiếng phản bác.
Tần Nguyễn nhìn thấy trong mắt anh ta lóe lên vẻ giễu cợt. Tần Nguyễn đã cứu mạng cô ấy hai lần, lại thêm lần này nghịch thiên thay đổi số phận, cô ấy thật sự không trả nổi.
Tần Nguyễn đi về phía trước mấy bước, rút ngắn khoảng cách với Lăng Hiểu Huyên. Cái gọi là tu Phật của anh ta là một cuộc tu hành vô cảm.
Không thể mò ra được bất kỳ điều gì từ miệng của Tuệ Thành, Tần Nguyễn cũng không hỏi nữa. Chỉ có những ai đã tự mình trải qua mới hiểu được ý nghĩa của cái chết là sự giải thoát.
Lận Ninh nghe thấy tiếng gào khóc đau đớn ở bên tai, muốn đi hỗ trợ, nhưng vừa mới tiến lên một bước đã bị ánh mắt sắc bén của Tần Nguyễn ngăn lại. Tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng ba người khác ở trong phòng đều có thể nghe thấy rõ ràng.
“Đàn chị, cố gắng chịu đựng một chút nữa thôi là không sao rồi.” Cô kiềm chế cảm giác áp bách mà lực Minh Thần phát ra, phòng ngừa làm người trước mắt giật mình.
Lăng Hiểu Huyên cúi đầu, cô ấy nói lí nhí: “Chị không muốn gặp chú út đâu.” Nhìn ra Tần Nguyễn không muốn nói thêm nữa, Tuệ Thành ung dung đứng dậy.
Anh ta phủi phủi bụi bặm không tồn tại trên người mình rồi nói bằng giọng lạnh lùng: “Tần thí chủ, nếu không có việc gì nữa thì tôi cũng không quấy rầy.” Những giọt mồ hôi chảy xuống từ trên đầu Lăng Hiểu Huyên, cảm giác đau đớn bao trùm khắp cơ thể khiến khuôn mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo dữ tợn.
Cảm giác đau thấu tim gan như máu thịt bị xé ra, khiến cô ấy ước mình có thể chết đi cho xong. Không ai biết cô ấy sợ đến mức nào.
Nếu như ở bên cô ấy sẽ hại chết Lăng Trạch Hằng, thì cô ấy tình nguyện vĩnh viễn không gặp đối phương. Đã lâu rồi cô ấy không được nghe giọng nói của chú út.
Tần Nguyễn nắm tay Lăng Hiểu Huyên và trấn an cô ấy: “Không đến mức như vậy đâu.” Vẻ mặt của Tống Tình ở đằng sau lưng vẫn như thường, nhìn thấy cảnh này nhưng cảm xúc của cô ta không hề dao động.
Đi ra ngoài với thiếu phu nhân hai lần đã phá vỡ phần nào nhận thức của cô ta. “Tôi thấy đại sư đã học lục đạo của Phật giáo, có tâm hướng Phật, alàm sao có thể đánh đồng với người thường như chúng tôi được.”
Tần Nguyễn nói câu này với giọng trào phúng. Vừa nhìn thấy cô trở về, Lăng Hiểu Huyên cũng không ngồi yên nữa.
“Tần Nguyễn, vị hòa thượng kia có ý gì vậy, sao chị nghe mà không hiểu?” Nếu như Tần Nguyễn thật sự là quý nhân của mình, Lăng Hiểu Huyên cũng không cảm thấy quá vui vì điều đó.
Vì điều này có nghĩa là Tần Nguyễn vẫn còn phải quan tâm đến chuyện của cô ấy. Cơ thể của Lăng Hiểu Huyên run rẩy, cô ấy không có sức để tránh né lực Minh Thần đang xé rách hồn thể của mình.
Cô ấy đau đớn cầu xin lòng thương xót, giọng điệu yếu ớt đáng thương. Cho dù bọn họ có quan điểm khác nhau ở một số chuyện, nhưng dù sao cũng ở chung trong nhóm chat lâu rồi, nên vẫn có tình cảm nhất định.
Tuệ Thành không từ chối, anh ta nhẹ nhàng gật đầu. “A a a a!!!”
Lăng Hiểu Huyên mất kiểm soát hét lên. Mà cô ấy lại không có khả năng trả nợ.
Cô ấy và Tần Nguyễn không phải là bạn thân quen nhau từ nhỏ, mà họ chỉ là hợp tính nhau nên kết thành bạn bè. Tần Nguyễn hơi hất cằm với Lâm Hạo: “Lâm Hạo, anh lái xe chở đại sư Tuệ Thành, nhất định phải đưa đại sư về an toàn.”
“Vâng, phu nhân!” Lâm Hạo đi đến bên cạnh Tuệ Thành.
Tần Nguyễn tiễn hai người ra cửa, nhìn thấy họ vào thang máy rồi mới quay trở về trong nhà. Từ đầu đến cuối, ngoại trừ nắm tay Lăng Hiểu Huyên, Tần Nguyễn không hề chạm vào cơ thể của cô ấy.
Lăng Hiểu Huyên gục xuống ghế sô pha, tư thế ngồi chật vật. Mồ hôi trên trán Lăng Hiểu Huyên chảy ròng ròng, hai chân cô ấy yếu ớt đứng không vững.
Ngay khi cơ thể Lăng Hiểu Huyên xụi lơ ngã xuống đất, Tần Nguyễn dùng lực Minh Thần nâng cô ấy lên, đưa đến ghế sô pha ở sau lưng. “Thật... à. Quá, đau a a...”
Những giọt nước mắt trong mắt Lăng Hiểu Huyên giống như chiếc vòng trân châu bị đứt, từng hạt từng hạt rơi xuống.