Nốt ruồi đỏk giữa mi tâm càng làm nổi bật vẻ đẹp đáng kinh ngạc của đối phương. Chiếc xe nhanh chóng chìm vào yên lặng.
Tần Nguyễn bình thường không nói nhiều, Tuệ Thành cũng không phải là người ồn ào. Từ sau khi vào cửa nhìn thấy Lận Ninh, Tuệ Thành vẫn luôn cau mày.
Bây giờ lại nhìn thấy Lăng Hiểu Huyên, đôi mắt lạnh lùng của anh ta lộ ra vẻ không hiểu. Lăng Hiểu Huyên cau mày: “Hình như thế.”
Lăng Hiểu Huyên gắp mì cho lên miệng, cô ấy ăn rất thích thú, cứ như thể đã mất vị giác nên không cảm nhận được hương vị kỳ lạ của mì. Nhớ lại câu nói khiêu khích Tần Nguyễn ngày hôm qua, biểu cảm của Lăng Hiểu Huyên hơi mất tự nhiên.
Cô ấy nhẹ gật đầu với Tần Nguyễn, nhìn qua đối phương và thấy Tuệ Thành. Lận Ninh gõ hai chữ cuối cùng lên bàn phím, ấn lưu lại, đóng văn bản rồi đứng dậy đi ra cửa.
Anh ta trêu chọc: “Được ăn mì do Lăng tiểu thư nấu, không biết tôi có phải vào bệnh viện không nhỉ?” Cô ấy chỉ muốn đứng dậy, lao tới túm lấy cổ áo của Tuệ Thành và lắc mạnh để anh ta cho một câu trả lời.
Tần Nguyễn gõ nhẹ ngón chân lên mặt đất, từng nhịp từng nhịp một. Tư thế ngồi của anh ta tương đối thoải mái, thả lỏng.
Tuệ Thành nhìn Tần Nguyễn, trong giọng nói có chút cảm xúc dao động: “Xem ra Tần thí chủ không chỉ giỏi bắt quỷ, mà còn biết xem tướng và tử vi.” Anh ta quay đầu nhìn về phía Tần Nguyễn: “Không biết hôm nay Tần thí chủ mời tôi đến đây là vì vị thí chủ nào?”
Mặc dù hỏi Tần Nguyễn, nhưng đuôi mắt của Tuệ Thành lại nhìn về phía Lăng Hiểu Huyên sắc mặt trắng bệch, biểu cảm không thích hợp. Tần Nguyễn khiêm tốn nói: “Tôi biết một chút thôi.”
Tuệ Thành không thể phủ nhận điều đó, ánh mắt anh ta lại rơi vào người Lăng Hiểu Huyên, anh ta nói, giọng nhạt như nước: “Vị thí chủ này thực sự có đường tình duyên long đong, tuy có mệnh cách cô sát, vốn nên cô độc cả đời, nhưng may mắn thay cô ấy gặp được quý nhân, nên có cơ hội thoát khỏi sinh tử kiếp.” Sau khi lên xe, anh ta luôn yên lặng, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.
… Giọng điệu không chắc chắn và đầy hoài nghi.
Gươnag mặt Tuệ Thành khá lạnh lùng, anh ta nói: “Tần thí chủ.” Lăng Hiểu Huyên vội vàng gật đầu, hai mắt vẫn dán chặt vào Tuệ Thành, khát vọng đối phương có thể cho cô ấy một đáp án.
Tần Nguyễn cũng rất tò mò Tuệ Thành sẽ nói gì tiếp theo. Lăng Hiểu Huyên: “Không đâu, cùng lắm là hương vị hơi lạ thôi.”
Hai người đi vào bếp, mỗi người một bát mì không mặn không nhạt, thậm chí còn vài cọng rau xanh rất ngọt. “Chẳng lẽ đại sư Tuệ Thành có điều gì khó nói sao?”
Ánh mắt Tuệ Thành cuối cùng cũng chịu rời khỏi đôi giày, trong mắt anh ta là sương giá ngàn năm không thay đổi, giống như tảng băng vĩnh cửu không tan vậy. “Cảm ơn anh.”
Lận Ninh đứng tại chỗ, nhìn Lăng Hiểu Huyên một cái thật sâu, sau đó xoay người rời đi. Lận Ninh ăn một miếng rồi miễn cưỡng nuốt xuống.
Anh ta ngẩng đầu nhìn người đối diện: “Lăng Hiểu Huyên, em dùng đường thay cho muối à?” Lăng Hiểu Huyên buồn bã nói: “Anh cứ đi đi, để em ở đây một mình cũng được.”
Trước khi đi dọn đồ, Lận Ninh suy nghĩ rồi nói: “Còn về chuyện đám cưới, chúng ta sẽ quyết định sau khi gặp Tần Nguyễn và đại sư Tuệ Thành, bất kể lựa chọn của em là gì, tôi sẽ hợp tác vô điều kiện.” Cô không muốn cứ phải nói chuyện với đối phương trong tư thế này, quá mệt mỏi.
Tuệ Thành không từ chối, anh ta ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên trái Tần Nguyễn. Khi chuông cửa vang lên, Lăng Hiểu Huyên đã ăn xong mì, Lận Ninh mới thu dọn được một nửa hành lý.
Anh ta đã sống ở đây vài năm nên có rất nhiều thứ muốn đóng gói mang đi. Lận Ninh đón mọi người vào trong, đóng cửa rồi giải thích: “Nói chính xác thì tôi muốn dọn nhà.”
Tần Nguyễn gật đầu, không hỏi anh ta muốn chuyển đi đâu. Tần Nguyễn nghiêng đầu đánh giá Tuệ Thành, cô nhìn một lúc thì không nhịn được cười.
Tần Nguyễn cười nói: “Không ngờ thầy còn trẻ như vậy.” Cô nhìn đối phương từ đầu đến chân vài lần nhưng không thể nhận ra đối phương đã hơn ba mươi.
Tần Nguyễn dở khóc dở cười: “Thầy đang nói đùa à?” Lăng Hiểu Huyên mím môi, cúi đầu im lặng ăn mì.
Biết Lăng Hiểu Huyên lại nghĩ tới Lăng Trạch Hằng, Lận Ninh đổi chủ đề: “Tôi đi thu dọn đồ đạc, mấy ngày nữa sẽ về nhà họ Lận.” Tuệ Thành cau mày, vẻ mặt trở nên sinh động hơn.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, trong mắt hiện lên một chút ý cười: “Trẻ à?” Người này vẫn có gương mặt lạnh lùng vô tình giống như kiếp trước, làm cho người ta nhìn thấy mà bực mình.
Ánh sáng trong mắt Lăng Hiểu Huyên mờ đi, cô ấy chào hỏi: “Đại sư Tuệ Thành.” Lận Ninh đặt chiếc đũa trong tay xuống, anh ta không thể nuốt được bát mì trước mặt.
Lăng Hiểu Huyên ngẩng đầu lên nhìn, thấy anh ta muốn rời đi thì hỏi: “Anh không ăn à?” Có một sự khác biệt quá lớn giữa Tuệ Thành trong trí tưởng tượng của Tần Nguyễn và người đang ở trước mặt.
Tần Nguyễn thu lại vẻ mặt kinh ngạc, cô mở cửa mời anh ta lên xe. Tuệ Thành cũng đã nói lời này với Lăng Hiểu Huyên ở kiếp trước.
Lăng Hiểu Huyên ngồi thẳng người, sốt sắng hỏi: “Tôi gặp được quý nhân sao? Người đó ở đâu? Nếu như kiếp này tôi lựa chọn cùng người tôi thích ở bên nhau, có phải chúng tôi sẽ không sinh ly tử biệt nữa không?” Kiểu ngoại hình này thì ai nhìn vào cũng không cho rằng Tuệ Thành đã hơn ba mươi tuổi.
Tuệ Thành tháo chiếc mũ xuống, để lộ cái đầu trọc bóng loáng. Lận Ninh cười khổ: “Tôi không có phúc hưởng tay nghề của Lăng tiểu thư rồi.”
Lăng Hiểu Huyên hừ một tiếng: “Trước đây anh còn gọi em là cục cưng, bây giờ lại gọi là Lăng tiểu thư, anh đang trêu em đúng không?” Lận Ninh đang viết đơn từ chức, anh ta quyết định chính thức trở về gia tộc và gánh vác trách nhiệm trên vai.
Kiếp này, anh ta sẽ không trơ mắt nhìn cha mẹ và chị gái rời xa mình nữa. Tuệ Thành rút tay đang cắm ở trong túi ra, đỡ cửa rồi ngồi vào trong xe.
Cửa xe đóng lại, ngăn cản gió và hơi lạnh bên ngoài xe. Chiếc xe sang trọng dừng lại bên cạnh, Tuệ Thành bước lại gần.
Tcần Nguyễn hạ cửa kính xuống, liếc mắt nhìn người đứng cạnh xe: “Đại sư Tuệ Thành?” Lận Ninh khua tay, nói: “Trước khi em khôi phục ký ức kiếp trước, tôi phải dụ dỗ em để em không bị sa ngã chứ.”
Sa ngã ở đây chính là tình yêu đơn phương dành cho Lăng Trạch Hằng. Tần Nguyễn gật đầu: “Trông thầy như sinh viên chưa tốt nghiệp ấy.
Tuệ Thành cảm thấy thích thú với lời nói của Tần Nguyễn, anh ta dựa vào ghế rồi nói một câu gây sốc: “Tôi hơn ba mươi rồi.” Anh ta dùng ánh mắt không hề thân thiện, thậm chí là tàn nhẫn để nhìn Tần Nguyễn: “Có cần cho cô xem chứng minh thư không?”
Rõ ràng là một lời nói đùa, nhưng nó khiến người khác cảm thấy lạnh hơn khi anh ta nói ra. Tần Nguyễn ngồi bên cạnh Lăng Hiểu Huyên, thoải mái tự nhiên như là trở về nhà của mình vậy.
Cô nhìn về phía Tuệ Thành, thấy vẻ rối rắm trong mắt và trên mặt của anh ta, cô cười nói: “Đại sư Tuệ Thành, không biết thầy nhìn ra được cái gì?” Lăng Hiểu Huyên nhìn chằm chằm vào cửa phòng với ánh mắt mong đợi và khẩn trương.
“Để tôi đi mở cửa.” Phòng khách đã chất đầy mấy chiếc vali.
Chuông cửa vang lên, Lận Ninh dừng việc đang làm, ngẩng đầu nhìn Lăng Hiểu Huyên đang nằm trên ghế sô pha. Lăng Hiểu Huyên nghe vậy, sắc mặt trắng bệch.
Cho dù là ở kiếp trước hay kiếp này, thì lời nói ấy của Tuệ Thành đều là ác mộng đối với cô ấy. Tuệ Thành lại nhìn sang Lận Ninh đang đi đến trước mặt mình, anh ta nói, giọng điệu lạnh nhạt: “Vị thí chủ này, mệnh cách kỳ lạ, lệ khí quá nặng. Nếu Thiên Đạo đã ban cho cậu cuộc sống mới thì không nên bị ám ảnh bởi việc trả thù. Ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác, mong rằng thí chủ sẽ biết quý trọng sinh mệnh mới không dễ có được này.”
Lận Ninh hơi nheo mắt, khuôn mặt ôn hòa căng cứng, vẻ mặt ảm đảm. Lận Ninh quay đầu và thấy Lăng Hiểu Huyên đang đứng ở cửa với vẻ mặt bối rối.
Trên mặt Lăng Hiểu Huyên hiện lên vẻ căng thẳng và mong đợi, kèm theo đó là sự lo lắng mãnh liệt, muốn để cho người khác không nhận ra điều này cũng khó. Lận Ninh đặt đồ vật trong tay xuống, xoay người đi về phía cửa phòng.
Tần Nguyễn, Tuệ Thành, Lâm Hạo và Tống Tình đang đứng ngoài cửa. Lăng Hiểu Huyên quá xúc động, người sáng suốt đều có thể nhìn ra điều đó.
Tần Nguyễn vỗ vỗ tay của cô ấy, ấm giọng trấn an: “Chị, đừng lo lắng, nghe đại sư Tuệ Thành nói trước đã.” Tần Nguyễn đã liên lạc đại sư Tuệ Thành ở chùa Nam Ẩn và hẹn gặp sáng nay, tối hôm qua cô đã báo cho bọn họ rồi.
Lận Ninh có thể hiểu được cảm xúc bây giờ của Lăng Hiểu Huyên đang khá bất an. Thấy anh ta có lời muốn nói, Tần Nguyễn giơ tay lên: “Không bằng thầy ngồi xuống nói chuyện, chúng ta còn rất nhiều thời gian.”
Cứ phải ngửa đầu lên nhìn thế này thật sự không thoải mái. Tuệ Thành lại chắc chắn người ngồi trong xe chính là Tần Nguyễn đã có hẹn với mình.
Tuệ Thành có khí chất vô tình hờ hững, khiến anh ta không giống một nhà sư mà càng giống một đao phủ trên pháp trường. Tần Nguyễn xua tay cười làm hòa.
Khí chất trên người Tuệ Thành rất phức tạp và mâu thuẫn, vừa chính vừa tà khiến Tần Nguyễn không thể nhìn thấu. Bây giờ cô chỉ quan tâm vấn đề của Lăng Hiểu Huyên.
“Chị.” Theo thời gian trôi qua, cô dường như hiểu ra điều gì đó.
Cô nheo mắt lại, hờ hững nhìn Tuệ Thành, nụ cười trên môi cũng sâu hơn nhiều. Một lát sau, anh ta cười nhẹ nhàng với Tuệ Thành: “Chẳng trách những người đã từng tiếp xúc với đại sư Tuệ Thành đều nói đại sư có một đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người.”
Tuệ Thành chắp tay trước ngực, đôi mắt hờ hững khẽ rũ xuống, anh ta lạnh nhạt nói: “A Di Đà Phật.” Tần Nguyễn chỉ vào Lăng Hiểu Huyên ngồi ở bên cạnh mình: “Chắc hẳn đại sư Tuệ Thành đã đoán được là ai. Vị này là đàn chị học cùng trường với tôi, tôi có xem qua tướng mạo và tử vi của chị ấy thì thấy đường tình long đong, chỉ cần vượt qua được khó khăn trắc trở thì sẽ có được hạnh phúc mỹ mãn, thậm chí còn có số vượng phu. Không biết thầy có đồng ý hay không?”
Ánh mắt Tuệ Thành khóa chặt vào Lăng Hiểu Huyên, anh ta nhìn một lúc rồi môi khẽ mấp máy. Có tiếng gõ cửa vang lên.
“Bác sĩ Lận, em nấu mì rồi, anh có muốn ăn không?” Tuệ Thành đang đứng, còn Lăng Hiểu Huyên thì ngồi.
Anh ta ở trên cao nhìn xuống Lăng Hiểu Huyên, rồi chậm rãi cất tiếng nói lành lạnh của mình: “Vị thí chủ này có mệnh cách cô sát, sẽ phải sống cô độc cả một đời.” “…” Tần Nguyễn trợn mắt, trên mặt lộ vẻ khó tin.
Tần Nguyễn lại bị giật mình một lần nữa, cô nhìn chằm chằm vào Tuệ Thành. “Tần thí chủ, tôi đã nói hết những điều có thể nói, còn lại, Phật dạy không thể nói.”
Tần Nguyễn nhớ lại những lời đối phương nói trước đó, cô bắt đầu cẩn thận thăm dò: “Vừa rồi đại sư bảo chị Lăng đã gặp được quý nhân, nên có cơ hội sửa lại mệnh cách cô sát?”
Tuệ Thành im lặng một lúc rồi chậm rãi gật đầu.