Anh cười hỏi: “Em nghĩ gì mà nghiêm túc thế?”
Tần Nguyễn1 ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, nét ửng hồng trên khuôn mặt xinh đẹp đã biến mất, vẻ bối rối lúc trước khi đối mặt với Tam 2gia cũng không còn nữa. “Hả?” Hoắc Vân Tiêu dùng giọng mũi hỏi.
Tần Nguyễn: “Em cũng rất hạnh phúc khi được gặp anh, em phải cảm ơn vì anh đã xuất hiện trong cuộc đời em.”
Hoắc Vân Tiêu không giữ được nụ cười trên mặt, đôi mắt cơ trí vô tình lộ ra ánh sáng. Tần Nguyễn vòng qua bàn làm việc rồi bước nhanh tới cạnh Tam gia.
Cô dựa mông vào bàn, nắm lấy tay đối phương một cách thô bạo.
Từng tia lực Minh Thần thuận theo lòng bàn tay hai người rồi từ từ truyền vào trong người Tam gia. Tiếng ho vang lên.
Hoắc Vân Tiêu che miệng, cố gắng kìm nén cơn ho.
May mắn thay, lần này không ho ra máu. Đây là thoả thuận chuyển nhượng cổ phần Tập đoàn HEA.
Chỉ cần Tần Nguyễn ký tên lên đó, cổ phần của Hoắc Tam gia sẽ chuyển hết sang cho cô.
Tần Nguyễn cố nén cơn tức giận để đọc nội dung phía dưới. 7Tần Nguyễn nheo mắt, cặp lông mày xinh đẹp cau lại: “Tam gia, anh đánh trống lảng với em.”
Những chủ đề mà họ nói trong phòn2g làm việc trước đó, về việc sắp xếp công việc và sức khoẻ thì đều bị những câu nói bông đùa của Tam gia làm cho phân tán.
V0ẻ mặt nho nhã của Hoắc Vân Tiêu không hề thay đổi, anh vuốt đầu Tần Nguyễn rồi dịu dàng dỗ dành: “Em nghĩ nhiều quá.” Nhưng bây giờ người đang nổi giận là Tần Nguyễn, Tam gia chỉ có thể dịu dàng dỗ dành: “Nguyễn Nguyễn ngoan nào, đây là cho em và con.”
“Có anh ở đây, còn phân chia của anh của em cái gì chứ, em và con đều không cần!”
Tần Nguyễn từ chối không hề do dự. Tần Nguyễn thành thật trả lời: “Anh nói khi còn trẻ, cũng có lúc không cam lòng.”
Tiếng cười khẽ vang lên trong phòng, Hoắc Vân Tiêu siết chặt mu bàn tay của Tần Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, anh trời sinh bạc mệnh, không làm được gì nhiều cho em, nếu có ngày phải rời đi, anh hy vọng có thể thu xếp tốt cho em và con, để ba người có cuộc sống bình yên sau này và không bị ai bắt nạt, có như vậy thì anh mới yên tâm ra đi.”
Tần Nguyễn siết chặt tay Tam gia. Sống chết có số, trên đời ai cũng phải đối mặt với cái chết, không người nào tránh được.
Hoắc Tam gia thật không may khi phải đón nhận thời khắc đó sớm hơn rất nhiều người.
Tam gia thản nhiên cười rồi lảng sang chuyện khác: “Nguyễn Nguyễn, vài ngày nữa là sinh nhật em, em có muốn mời bạn không?” Nói xong, anh quay người rời đi.
Trong mắt Tần Nguyễn, rõ ràng Tam gia đang trốn tránh.
Tần Nguyễn nhanh chóng đuổi theo, hai người lại quay về phòng làm việc một lần nữa. “Em không tin số mệnh, em chỉ biết rằng mình không cho phép!”
Ánh sáng vàng trong mắt Tần Nguyễn tan biến, cô dừng bàn tay đang truyền lực Minh Thần rồi ấn vào trái tim của Tam gia.
“Nếu chúng ta đã kết hôn và sinh con, cả cuộc đời này em sẽ dùng sức mạnh của mình để giữ cho anh được chết già.” Tần Nguyễn không thể chịu đựng được những người đó bàn tán về chuyện sống chết của Tam gia, cô rất khó chịu khi nghĩ đến việc đám người đó lôi chuyện này ra làm đề tài câu chuyện.
Phòng làm việc chìm vào im lặng.
Tần Nguyễn lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Tam gia, anh có biết không hôm nay em đã gặp một người.” Cách chuyển chủ đề kém cỏi như vậy sao có thể giấu được Tần Nguyễn, cô không hề đáp lại lời nói của đối phương.
Ánh mắt cô trở nên ảm đạm, hàng mi đang rủ xuống khẽ run lên, một nỗi buồn hiện lên trong mắt.
Tần Nguyễn nhẹ giọng nói: “Tam gia, em cũng có chuyện muốn nói với anh.” Hoắc Vân Tiêu ngồi trước bàn làm việc, cầm vài tài liệu lên rồi đặt nó xuống trước mặt Tần Nguyễn.
Đôi mắt đào hoa nhìn Tần Nguyễn đầy tình cảm, anh nói: “Em ký đi.”
Tần Nguyễn tiện tay lật xem trang trên cùng, khi nhìn rõ nội dung bên trong, vẻ mặt cô trở nên tức giận. Hoắc Vân Tiêu thở dài: “Nguyễn Nguyễn, vô ích thôi.”
Tần Nguyễn ngước mắt lên nhìn anh: “Anh nói vô ích thì vô ích à?”
Minh Vương đã nói rằng nếu muốn cứu Tam gia, Tần Nguyễn sẽ phải thu thập rất nhiều sát khí. Đôi mắt tràn đầy lửa giận của cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
“Em không muốn những thứ này!”
Nếu là người khác dám ném thứ gì đó trước mặt Hoắc Tam gia, anh đã sầm mặt lại rồi. Tần Nguyễn không nói những lời tỏ tình đầy oanh liệt, đây chỉ là những lời cảm ơn giản dị nhất và nó là lời chân thành từ tận trái tim.
Những lời nói của Tần Nguyễn khiến trái tim Tam gia mềm nhũn.
Anh mím môi, sau đó vội vàng đứng dậy ôm Tần Nguyễn vào lòng. Anh không tin cuộc sống có thể lặp lại.
Tần Nguyễn chậm rãi cúi đầu, sự can đảm muốn nói thẳng của cô đã bị thổi bay.
Cảm xúc của Tần Nguyễn hơi sa sút, nhưng lực Minh Thần trong tay vẫn được truyền mà không hề ngừng lại. Đôi mắt Tần Nguyễn hiện lên sự kinh ngạc, cô ngạc nhiên nhìn người đàn ông với vẻ mặt kiên định trước mặt.
Hoắc Vân Tiêu xoa trán, chân thành nói: “Nguyễn Nguyễn, trên đời này không có tái sinh.”
Giọng điệu của anh chắc chắn và mạnh mẽ, khiến người khác cảm thấy có một sự tin tưởng không thể giải thích được. Giọng nói của Tần Nguyễn rất nhỏ, dường như không phải muốn nói chuyện với Tam gia mà là muốn tìm người tâm sự.
Hoắc Vân Tiêu dùng một tay đỡ trán, anh nghiêng đầu nhìn Tần Nguyễn nhưng không cắt ngang.
Tần Nguyễn lấy hết dũng khí nói: “Người đó nói với em là anh ta tái sinh…” Tất cả đều là những thoả thuận chuyển nhượng các tài sản khác nhau dưới danh nghĩa Tam gia.
“Bốp!”
Tần Nguyễn ném mạnh tập văn kiện xuống bàn. Tần Nguyễn nghĩ đến một ngày nào đó, cô sẽ thú nhận chuyện tái sinh của mình với Tam gia.
Cô đã nghĩ đến rất nhiều phản ứng của đối phương.
Nhưng Tần Nguyễn không ngờ phản ứng của Tam gia đối với chuyện tái sinh lại là… bài xích. Vẻ mặt cô trở lại với sự lạnh nhạt và quạnh quẽ thường ngày.
Khi lý trí trở về, đầu óc cũng 7rõ ràng hơn.
Có một số việc nếu cẩn thận thăm dò theo một đầu mối nào đó thì sẽ nhanh chóng tìm được đến đầu nguồn. Cô sẽ không ký vào cái thoả thuận chuyển nhượng chết tiệt này.
Hoắc Vân Tiêu sờ chuỗi tràng hạt ảm đạm trên cổ tay, trong đôi mắt rủ xuống của anh hiện lên một tia sáng lạnh lẽo đầy sắc bén.
Sự không hài lòng này không phải nhằm vào Tần Nguyễn mà là do mọi chuyện không suôn sẻ như anh nghĩ. Tần Nguyễn cau mày, cô không hề đồng ý: “Tại sao lại không?”
Hoắc Vân Tiêu cũng không thể nói là tại sao, nhưng khi nghe thấy từ tái sinh, ý thức sâu xa trong đầu đã nói với anh rằng, vĩnh viễn không có chuyện đó.
Hoắc Tam gia không thể trả lời câu hỏi của Tần Nguyễn, đó là ý thức mạnh mẽ khắc sâu trong linh hồn anh. Giọng nói của Tần Nguyễn khàn khàn và trầm lắng, không giấu được nỗi buồn.
Giọng nói kiên định của cô vang lên khắp phòng làm việc, cũng không ngừng vang vọng trong lòng Tam gia.
Lời nói này quá trẻ con. Những chuyện kiếp trước và chuyện tái sinh, thực ra có nói hay không cũng không sao.
Ở kiếp này, bọn họ không mất đi đứa con, lại có thể ở bên nhau đã là quá tốt rồi.
“Khục khục…” Hoắc Vân Tiêu rút tay về, anh muốn từ chối tiếp nhận thứ sức mạnh không biết của Tần Nguyễn.
Nhưng sức mạnh trong tay Tần Nguyễn rất lớn khiến Tam gia không thể thoát được.
Tần Nguyễn mím môi, cụp mắt xuống với vẻ không vui. Tần Nguyễn tin một người luôn bóc lột cô như Minh Vương sẽ không nói dối trong vấn đề này.
Tần Nguyễn mở Thiên Nhãn, một tia sáng vàng loé lên trong đôi mắt cô.
Tần Nguyễn cẩn thận đánh giá khí tím và sát khí màu đen trên người Tam gia. Tay cô run run, trầm giọng nói: “Em sẽ không để ngày đó đến đâu.” Giọng nói của Tần Nguyễn không còn sự lạnh nhạt như mọi khi.
Hoắc Vân Tiêu nhìn vào chuỗi tràng hạt trên cổ tay rồi nói với giọng điệu rất cô đơn: “Cô bé, có một số việc không thể nào ngăn cản được.”
Vật cộng sinh đã mất đi sức sống, chứng tỏ tính mạng của anh cũng sắp kết thúc. Anh không hề muốn thảo luận về chủ đề cái chết đầy nặng nề này với Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn vẫn còn quá trẻ, cho dù cô xử sự khá chín chắn thì tâm lý vẫn chưa trưởng thành.
Nhưng cô gái này thật biết cách đâm vào trái tim anh. Hoắc Vân Tiêu cắt ngang mà không hề suy nghĩ: “Không thể nào!”
Tần Nguyễn chuẩn bị nói chuyện kiếp trước của Lăng Hiểu Huyên và Lăng Trạch Hằng, cùng với những vấn đề của họ cho Tam gia biết.
Nhưng cô vừa thốt ra thì đã bị một giọng nói trầm trầm cắt ngang. Hoắc Vân Tiêu ôm đối phương, dụi cằm vào tóc cô rồi thở dài: “Cô bé, tại sao không thể vô tư như những đứa trẻ khác.”
Tần Nguyễn vô cùng tủi thân, cô thấp giọng phản bác: “Em không phải trẻ con, em là vợ anh, và cũng là mẹ của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ.”
Lúc này cô rất ghét Tam gia coi mình như trẻ con.
Khuôn mặt Hoắc Vân Tiêu đầy vẻ cưng chiều, anh ghé vào tai Tần Nguyễn rồi an ủi: “Anh đương nhiên biết rất rõ Nguyễn Nguyễn có phải trẻ con hay không, nếu không làm sao có A Diêu và An Kỳ chứ.”
Tần Nguyễn bị anh trêu chọc, cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.