Tần Nguyễn thực sự sợ hãi. Tần Nguyễn dẫn theo Lâm Hạo và Tống Tình ra ngoài tứ sáng sớm.
Hôm nay cô đã hẹn gặp Tuệ Thành và Lăng Hiểu Huyên, để giải quyết những nghi ngờ của chị ấy về vận mệnh của mình. Hoắc Vân Tiêu thở nhẹ: “Cô bé, chỉ cần có một chút khả năng được ở bên em và con, anh sẽ không từ bỏ đâu.”
Nếu như có thể còn sống thì ai lại muốn chết chứ. Tam gia ngậm viên kẹo trong miệng, dùng lưỡi liếm miếng sô cô la đang tan chảy, cặp lông mày đẹp đẽ cau lại.
Những lời của Tần Nguyễn khiến trái tim anh đau nhói. Anh vòng tay qua eo đối phương, ôm chặt cô vào lòng rồi hôn sâu hơn.
Cho đến khi hai người không thể thở nổi thì mới đành phải tách ra. Khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo của Tam gia đang vùi vào ngực cô.
Mặc dù đã kịp thời phản ứng nhưng Tần Nguyễn không thể buông Tam gia ra. Thực ra Tam gia cũng có ý riêng, anh muốn cùng Tần Nguyễn trải qua mọi quá trình.
Chưa cần biết cuộc hôn nhân này có sâu đậm khó quên đến đâu, Tam gia chỉ muốn không hề có bất kỳ nuối tiếc nào. Lần đầu tiên được so sánh với kẹo khiến Tam gia sửng sốt, anh lập tức cười dung túng.
Tam gia cười híp mắt, nhìn thẳng vào Tần Nguyễn rồi nói: “Anh là của em.” Có một số việc là không thể tránh né.
Tần Nguyễn phải làm quen và thích ứng với nó. Viên kẹo trên đầu ngón tay biến mất, Tần Nguyễn mím môi cười.
Nụ cười trên mặt cô nhanh chóng tắt lịm. Tần Nguyễn chờ một lúc lâu mà không thấy Tam gia có phản ứng.
Trong mắt Tần Nguyễn hiện lên vẻ thất vọng, nhưng cô nhanh chóng cười nói: “Không sao, anh không tin cũng không sao hết, em sẽ bảo vệ tính mạng của anh, chúng ta sẽ nắm tay nhau sống đến già, nhìn A Diêu và An Kỳ lấy vợ sinh con.” Hoắc Vân Tiêu cong môi, nở một nụ cười rạng rỡ: “Em hãy nghĩ xem định mời bao nhiêu bạn bè, hôm đó em là nhân vật chính, bất cứ yêu cầu gì của em cũng sẽ được đáp ứng.”
“Vâng.” Có thể nói, hình tượng đó đã khắc sâu vào trong lòng Tần Nguyễn.
Nhưng khi nhìn thấy con người thật, Tần Nguyễn đã há hốc mồm vì ngạc nhiên. Tần Nguyễn nuốt nước bọt, cô đột nhiên thèm ăn kẹo.
Tần Nguyễn bóc một chiếc, để lộ viên kẹo sô cô la bên trong. Động tác quá nhanh và táo bạo.
Cho đến khi Tần Nguyễn kịp tỉnh táo, cô cảm thấy hơi thở nóng bỏng đang phả vào trái tim mình. Cho dù Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đã ra đời, nhưng Tần Nguyễn vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho việc quan hệ vợ chồng.
Hoắc Vân Tiêu nhếch môi khi phát hiện người trong lòng đang cứng đờ. Tần Nguyễn cũng đã tưởng tượng ở trong đầu, khuôn mặt của Tuệ Thành, người đã quen hơn nửa năm trong nhóm WeChat trông như thế nào.
Cô đoán anh ta có thể là một người đàn ông trung niên, đầu trọc, vẻ mặt hiền lành và khí chất từ bi bao dung. Vẻ mất tự nhiên thoáng hiện lên trên mặt, Tần Nguyễn nhanh chóng đắm chìm trong lời hứa của Tam gia.
Đã là vợ chồng thì sẽ quyết định ở bên nhau suốt đời. Tần Nguyễn nở nụ cười tươi như hoa với Tam gia: “Em đã có một viên kẹo ngọt độc nhất vô nhị trên đời rồi.”
Tần Nguyễn ôm lấy khuôn mặt đẹp trai của Tam gia, cô ghé lại gần rồi nói bằng giọng tràn đầy trìu mến: “Tam gia, anh chính là viên kẹo độc nhất vô nhị của em, viên kẹo này ngọt ngào đến mức chạm vào tim em, không ai có thể cướp anh đi được.” Tần Nguyễn sinh non khiến nhiều kế hoạch của Tam gia bị xáo trộn, bao gồm cả việc sắp xếp lễ cưới.
Tần Nguyễn ngượng ngùng: “Chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi, không cần cầu hôn nữa đâu.” Tần Nguyễn ổn định tâm thần, chậm rãi nói: “Khi còn bé ở cô nhi viện khu tây, em chưa bao giờ được ăn kẹo, kẹo là một thứ vô cùng xa xỉ đối với những đứa trẻ trong cô nhi viện. Người ta nói rằng những đứa trẻ chưa bao giờ ăn kẹo cũng giống như chưa từng trải việc đời, chỉ cần một chút xíu bố thí sẽ lừa được chúng.”
Cánh tay đang giữ eo Tần Nguyễn siết chặt hơn một chút. Hoắc Vân Tiêu dịu dàng vuốt má Tần Nguyễn rồi hứa: “Anh đã nói thì không bao giờ thay đổi.”
Tần Nguyễn kích động giơ tay lên ôm lấy anh. Giọng điệu hỏi dò nhưng lại đầy khẳng định.
Tần Nguyễn bĩu môi, yếu ớt nói: “Em có nghe lén đâu, em nghe công khai mà.” …
Hôm sau. Một khi đã hứa mà không làm được, Tần Nguyễn sẽ rất thất vọng.
Tam gia không dám hứa một cách tùy tiện. Một tháng trước, khi Tam gia xông vào phkòng tắm và phát hiện vết sẹo trên bụng cô đã biến mất, chuyện xảy ra sau đó đã để lại ký ức rất sâu sắc cho cô.
Chỉ cần nhớ lại chuycện xảy ra tiếp theo của ngày hôm đó, Tần Nguyễn lại rơi vào trạng thái bối rối. Tần Nguyễn không hề phản kháng, đây chỉ là sự ngượng ngùng của con gái.
Hoắc Vân Tiêu đỡ vai Tần Nguyễn, đôi mắt thâm thúy đầy quyến rũ của anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Cô bé, người khác có thì em cũng không thể thiếu được, kết hôn là chuyện lớn, anh không muốn em có bất kỳ tiếc nuối nào.” Tam gia đã nói rằng việc sống với cô không liên quan gì đến con cái và nhu cầu sinh lý.
Tần Nguyễn tin điều đó, cô tin rằng hai người sẽ cùng bước bên nhau đến cuối cuộc đời. Tuệ Thành ở khu Nam, bọn họ cần đi vòng để đón người, sau đó tới nhà Lận Ninh.
Đi đi lại lại kiểu này rất mất thì giờ. Vừa dứt lời, Tần Nguyễn cúi đầu hôn lên môi Tam gia.
Đây là Tần Nguyễn chủ động hôn anh với thân phận một người vợ. Câu chuyện đã được chuyển sang chủ đề khác, cơ thể Tần Nguyễn được thả lỏng.
Hoắc Vân Tiêu cười cưng chiều, xoa đầu cô rồi nói: “Anh đã muốn tổ chức hôn lễ từ lâu rồi, nhưng thời gian gấp quá, chúng ta cầu hôn trước rồi mới tổ chức lễ cưới được không?” Tần Nguyễn… không khống chế được tuyến lệ của mình.
Cô tạm thời không thể loại bỏ được sự sợ hãi trong lòng. Hoắc Vân Tiêu hiếm hoi không trêu chọc Tần Nguyễn, anh tận hưởng đôi môi cô đang chạm vào môi mình, cứ như một con mèo con ngây ngô vậy.
Cảm nhận được tình cảm của Tần Nguyễn, cùng với sự thất lạc và đau buồn của cô, Tam gia cuối cùng cũng không chịu nổi. Tần Nguyễn hài lòng, nhưng cô còn muốn nhiều hơn nữa: “Cho nên không có lệnh của em thì không được phép từ bỏ cuộc sống, em đã nói là không để anh chết thì anh sẽ không chết, hãy tin em được chứ?”
Hoắc Vân Tiêu im lặng không nói, ngoài anh ra thì không ai cảm nhận được sự sống đang dần trôi đi. Tần Nguyễn không nhìn thấy vẻ mặt hơi tối sầm của anh, cô khẽ cười và nói: “Trong những ngày ở cô nhi viện, em chỉ hy vọng được nếm thử xem kẹo ngọt đến mức nào, cuộc sống quá khổ khiến em có một sự cố chấp đối với kẹo. Lớn lên ở cô nhi viện, em chưa bao giờ được ăn kẹo, cũng chưa từng nhìn thấy thế giới rộng lớn, có thể trước đây em hơi tự ti, nhưng một miếng bánh ga tô hay một chút xíu bố thí cũng không thể lừa được em. Bởi vì khi em có khả năng mua kẹo, em mới biết dù kẹo ngọt đến mức nào thì cũng không thay đổi được vị đắng của cuộc đời.”
Ánh mắt Hoắc Vân Tiêu hơi tối lại, vẻ mặt anh đầy thương xót: “Nguyễn Nguyễn, anh sẽ cho em ăn kẹo, thật nhiều kẹo.” Cô gái này căng thẳng đến mức quên cả hít thở.
Hoắc Vân Tiêu buông lỏng tay, ghé vào tai Tần Nguyễn rồi trêu chọc: “Có phải lúc ở ngoài cửa, em đã nghe lén được anh sẽ cầu hôn em trong bữa tiệc sinh nhật không?” Vì đôi môi nhạt màu của Tam gia không chỉ ăn kẹo mà còn cắn đầu ngón tay Tần Nguyễn.
Dường như có một dòng điện chạy qua ngón tay Tần Nguyễn rồi xuyên thấu toàn thân, cô đỏ mặt rút tay về. Trông Tam gia có vẻ sức khỏe yếu, nhưng lại có vóc daáng chuẩn và khuôn mặt vô cùng hấp dẫn, anh cũng biết tận dụng mọi thứ một cách tốt nhất.
Chỉ cần khuôn mặt đó xuất hiện trong tầm mắt, cho dù không cần cố tình quyến rũ thì cũng đủ khiến người khác rung động. Cho dù Hoắc Vân Tiêu đã chấp nhận số mệnh từ lâu, anh cũng không thể từ bỏ sự cám dỗ được ở bên vợ con đến hết đời.
Đôi mắt Tần Nguyễn sáng lên, cô nhìn chằm chằm vào anh: “Anh nói rồi đấy, không được thất hứa!” Ai có thể hiểu được nỗi khổ của Tần Nguyễn trước sự quyến rũ trời sinh đó.
Sự xuất sắc của Tam gia đủ khiến đàn ông ghen tị và phụ nữ phải khóc. Giống như trước đây Tam gia đã từng nói, anh không thể cho Tần Nguyễn được nhiều thứ, chỉ cho toàn bộ trái tim anh thôi.
Nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh của Tam gia, Tần Nguyễn cảm nhận được sự nghiêm túc nên bất giác gật đầu.