Anh nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao em lại khóc?”
Khóe môi Tần Nguyễn cong lên, do đã cố gắng kìm clại nên nước mắt không còn tuôn rơi nhiều nữa. Hoắc Vân Tiêu cũng là đàn ông, bản tính có chút xấu xa.
Dù cho Tần Nguyễn thẹn thùng, xấu hổ đỏ mặt thì anh vẫn ôm lấy và trêu chọc cô.
Tần Nguyễn lại bị Tam gia kéo vào trong ngực, cô thỏ thẻ: “Em muốn đi xem con.” Anh có xuất thân cao quý vô cùng, lạnh lùng kiêu ngạo, điềm tĩnh khiêm tốn, anh là vị Thái tử của thủ đô được vô số người kính ngưỡng.
Cho dù sự dịu dàng của anh là mật ngọt bọc thạch tín, Tần Nguyễn cũng nguyện ý tiếp nhận.
Cô vòng tay ôm cổ Tam gia, ngoan ngoãn đáng yêu như một chú mèo con. Tên WeChat của đối phương không phải là cái tên Chùa Nam Ẩn Tuệ Thành ở trong nhóm chat.
Tần Nguyễn gõ màn hình bằng cả hai tay, trả lời tin nhắn, đột nhiên đầu ngón tay của cô dừng lại.
Cô xóa vài chữ trong ô nhập liệu, nhanh chóng gõ một câu rồi gửi đi. Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, âm điệu nói chuyện có chút khàn khàn.
Bị ánh mắt thâm thúy nguy hiểm của Tam gia nhìn chằm chằm, trái tim Tần Nguyễn run rẩy, đập thình thịch.
Thấy cô muốn chạy trốn nhưng lại cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, tâm tình của Hoắc Vân Tiêu trở nên tốt đẹp hơn. Không biết có phải là ảo giác của Tần Nguyễn hay không, hay là một loại cảm giác tồn tại nào đó quá mạnh, khiến cô phát hiện Tam gia trở nên không thích hợp.
Mùi hormone nguy hiểm xộc vào mũi làm chân Tần Nguyễn hơi nhũn ra.
Cô buông vòng tay đang ôm cổ Tam gia ra, cố gắng thoát khỏi ôm ấp của đối phương. Quả nhiên là tin nhắn do đại sư Tuệ Thành chùa Nam Ẩn gửi đến.
Đối phương nhìn thấy tin nhắn của cô trong nhóm chat nên nhắn tin riêng cho cô.
Đúng sai không quay đầu: [Tần thí chủ, có việc gì à?] Trước mặt anh rõ ràng là một con mèo con đang vươn móng vuốt sắc nhọn ra, lúc này trên người nó toát ra một cảm giác xinh đẹp mong manh.
Tam gia sờ lên khóe mắt đỏ hoe của Tần Nguyễn, thầm nghĩ, nếu cứ tiếp tục bắt nạt thì cô bé này sẽ thật sự khóc mất.
Anh buông người trong ngực ra, vươn tay ôm lấy chiếc eo nhỏ có cảm giác khá tốt, và đặt người xuống đất. Hai mắt Tần Nguyễn trợn to, mặt mũi đầy vẻ không thể tin được, trong ánh mắt cũng tỏ ra khó hiểu và ấm ức.
Cô đã làm cái gì?
Rõ ràng là đối phương bắt nạt cô, nhưng sao cuối cùng vẫn là lỗi của cô. Cái kiểu vừa thuần khiết vừa quyến rũ này của Nguyễn Nguyễn, thực sự là muốn mạng của anh mà.
Hoắc Vân Tiêu thầm thở dài trong lòng.
Anh đứng dậy, đặt tay lên gáy Tần Nguyễn và kéo cô đến trước mặt mình. Ở trên đời này, ngoại trừ người nhà của cô, vẫn còn có một người yêu thương cô và không muốn để cô chịu bất bất kỳ tổn thương nào.
Phần tình cảm này đủ để khiến lớp phòng thủ kiên cố trong trái tim đóng chặt của cô sụp đổ.
Hoắc Tam gia là ai, anh là cháu đích tôn của nhà họ Hoắc danh giá. Khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt được rút ngắn, chóp mũi gần sát, hơi thở hòa vào nhau.
Tần Nguyễn không hề phòng bị, lại bị Tam gia kéo vào trong ngực.
Đôi mắt trầm tĩnh u ám, sâu thăm thẳm của Hoắc Vân Tiêu nhìn cô thật sâu: “Nguyễn Nguyễn, hôm nay anh không muốn lại thấy em khóc. Nhưng nếu em cứ tiếp tục dụ dỗ người ta như thế này, anh chỉ sợ mình không thể nhịn được mà muốn bắt nạt em.” Một chân vừa đặt xuống đất, cổ tay đột nhiên bị một lực giữ lại.
Cổ tay mảnh khảnh trắng nõn bị Tam gia nắm chặt.
Đôi mắt trong veo của Tần Nguyễn bắt gặp một đôi mắt u ám và chăm chú. Sau khi rời khỏi phòng em bé, cô lại bị Tam gia kéo về phía phòng làm việc.
Khi hai người đang đi trên hành lang tầng hai, điện thoại trong túi Tần Nguyễn bỗng rung lên.
Không biết nhớ tới cái gì, mặt cô khẽ biến sắc, nhanh chóng lấy điện thoại ra xem tin nhắn. Nhìn thấy sự bối rối và rung động trong mắt Tần Nguyễn, Tam gia có tâm trạng tốt cong môi lên.
Anh nói rất bình tĩnh: “Em chạy làm gì?” Giọng anh trầm thấp, từ tính và quyến rũ.
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Nguyễn ướt át, giống như muốn hút người ta vào vậy. Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đang ngủ say.
Hai thằng nhóc, một đứa ngủ tư thế tùy ý, đứa còn lại tư thế khá ngoan ngoãn, chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy rõ tính cách của chúng.
Tần Nguyễn đắp chăn cho bọn nhỏ, và hỏi người hầu hôm nay chúng ăn bao nhiêu. Hoắc Tam gia từ trước đến nay luôn có lực kiềm chế tốt, cũng không kìm lòng được mà chìm sâu vào trong đó.
Anh biết vì sao Tần Nguyễn muốn chạy trốn.
Người khiến anh vui vẻ đang ở trong lòng, làm sao mà anh không dao động được. Thấy Tần Nguyễn ấm ức, Tam gia vui vẻ nhếch khóe môi, nắm tay cô đi ra ngoài cửa.
Lúc bước ra khỏi phòng làm việc, Tam gia xấu bụng giảo hoạt thầm nghĩ, đúng là một cô gái nhỏ, hơi chuyển chủ đề một cái là quên ngay.
Có một số chuyện không phải là anh không muốn nói cho Tần Nguyễn biết. [Sư phụ Tuệ Thành, thầy có ở thủ đô không?]
Đúng sai không quay đầu: [Có.]
Đối phương chỉ trả lời đúng một chữ, cực kỳ ngắn gọn. Lần đầu tiên gặp nhau, hình như anh đã bắt nạt cô đến mức phát khóc.
Tần Nguyễn khóc rất đáng thương, âm thanh giống như tiếng mèo kêu.
Đúng là đáng thương đến mức khiến người ta nghiến răng, chỉ muốn khiến cô càng rơi nhiều nước mắt hơn mà thôi. Nghe thấy cô nói muốn đi xem Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, khóe môi đang nhếch lên của Hoắc Vân Tiêu thoáng chìm xuống.
Anh giơ tay nhéo vành tai của Tần Nguyễn, rồi nhẹ giọng lười biếng nói: “Em đi xem chúng nó làm cái gì, ngày nào cũng ăn no rồi ngủ, cuộc sống của chúng nó rất thoải mái.”
Tần Nguyễn bị vuốt ve vành tai, hô hấp trở nên rối loạn: “Tam, Tam gia.” Cô khẽ lắc đầu, thả lỏng cơ thể dựa vào trong ngực Tam gia.
Đủ raồi, thế này cũng đủ rồi.
Trái tim được bọc trong lớp áo giáp của Tần Nguyễn run lên và nứt ra vô số vết nứt. Chỉ là chủ đề liên qua tới cái chết quá nặng nề, anh không nỡ làm cô thương tâm khổ sở.
Lúc đó, Tần Nguyễn không biết tính toán của Tam gia.
Cô gần như là bị đối phương kéo ra khỏi phòng làm việc. Tần Nguyễn vốn dĩ định trực tiếp hỏi Tuệ Thành, nhưng nghĩ lại những chuyện Lăng Hiểu Huyên đã trải qua đều là ở kiếp trước của cô ấy, Tuệ Thành ở kiếp này còn chưa bao giờ thấy đàn chị của cô.
Cô quyết định hẹn đối phương ra gặp mặt một lần, tốt nhất là cũng nhìn qua Lăng Hiểu Huyên một chút.
Tần Nguyễn: [Tôi có một số việc muốn tìm thầy, tôi có người bạn xảy ra chút vấn đề, thầy có rảnh gặp mặt một lần không?] “Hai thằng nhãi con kia còn đang ngủ, đi xem một chút đi.”
Nói rồi anh đưa tay ra vỗ lên mông Tần Nguyễn một cái.
Cái vỗ này khiến Tần Nguyễn xấu hổ, lập tức đỏ mặt. Đứng trước Tam gia, cô hoàn toàn choáng váng.
Đôi mắt Tần Nguyễn lấp lánh ánh nước, gương mặt trắng nõn của cô như được bôi một lớp phấn hồng.
Rõ ràng là dáng vẻ xấu hổ, nhưng khuôn mặt xinh đẹp động lòng người ấy lại có một loại quyến rũ rất khác. Đúng sai không quay đầu: [Được. Thời gian địa điểm?]
Tần Nguyễn: [Buổi sáng ngày mai, tôi tới đón thầy tới nhà bạn tôi được chứ?]
Đúng sai không quay đầu: [Tôi chờ tin của cô.]
Đây coi như là đồng ý.
Cuộc trao đổi ngắn ngủi đã thay đổi ấn tượng của Tần Nguyễn về Tuệ Thành.
Người này không giống như lúc cãi nhau qua lại với Vệ Tây Thi ở trên nhóm chat, thái độ tương đối lạnh lùng.