Trên khuôn mặt tái nhợt của cô ấy nở một nụ cười1 nhẹ, giọng nói cực kỳ nghiêm túc: “Không có chú út, dù chị có may mắn được sống sót thì có lẽ cuộc sống còn thảm hơn so với2 em lúc ở khu tây.”
Biết Lăng Trạch Hằng và Lăng Hiểu Huyên không có quan hệ máu mủ, cũng biết bọn họ có tình cảm vớ7i nhau, Tần Nguyễn cảm thấy rất kinh ngạc. Tình yêu của cô ấy đã mang đến cái chết cho Lăng Trạch Hằng.
Vậy nên đời này cô ấy không bao giờ dám lại gần đối phương nữa.
Cho đến nay, những lời nói của đại sư Tuệ Thành vẫn còn văng vẳng bên tai Lăng Hiểu Huyên. Sát khí trên người Lăng Hiểu Huyên tán loạn, giống như là từ linh hồn bị cưỡng ép bóc ra một cái bóng mờ khác vậy.
Thành thật mà nói, nó giống với Lận Ninh đã tái sinh hơn.
Khóe môi Tần Nguyễn hơi mím lại, vẻ mặt của cô rất khó coi, miệng lẩm bẩm nói: “Sao lại thế này?” Tử vi có mệnh cách cô sát, đã được định trước sẽ cô độc cả đời.
Bất kể Lăng Hiểu Huyên sống hay chết, chỉ cần ở bên cạnh người mình thích, thì chắc chắn sẽ một người chết một người bị thương, đời này không thể nào giải được.
Cho dù cô ấy còn sống hay đã chết. Tần Nguyễn cảm thấy hơi khó chịu và chua xót.
Tần Nguyễn ngồi thẳng dậy và đánh giá Lăng Hiểu Huyên, trong mắt cô hiện lên ánh sáng màu vàng kim mờ nhạt mà không ai có thể nhìn thấy.
Trước kia, Tần Nguyễn từng nhìn qua linh hồn của Lăng Hiểu Huyên, tuy không thể nói là như tờ giấy trắng, nhưng cũng rất sạch sẽ. Lăng Hiểu Huyên đâm một nhát dao vào tim Tần Nguyễn: “Kiếp trước, Hoắc Tam gia chết năm hơn 30 tuổi, em thích anh ta ư? Nếu có một ngày để em nhìn anh ta chết đi, em sẽ cảm thấy thế nào?”
“Hiểu Huyên!”
Giọng nói của Tần Nguyễn lạnh lùng, khát máu. Quá ngốc nghếch.
Môi Lăng Hiểu Huyên tái nhợt không còn sắc máu, khẽ run như hai mảnh lá liễu.
Nếu như có thể, ai lại muốn rời xa người mà mình yêu chứ. Lăng Hiểu Huyên lại hỏi: “Tam gia đã ở trong biệt thự Hương Tạ được hai, ba tháng rồi nhỉ? Em có biết mỗi lần anh ta vào đó ở là có ý nghĩa như thế nào không?”
Không đợi Tần Nguyễn hỏi, cô ấy đã nói ra luôn: “Có ý nghĩa là cơ thể của Hoắc Tam gia đã suy yếu đến mức nguy hiểm tới tính mạng. Biệt thự Hương Tạ là do môn chủ của môn phái Linh Sơn tự tay bố trí thành nơi có phong thủy tốt dể điều dưỡng cơ thể. Thỉnh thoảng Tam gia vào ở mấy ngày thì không nói làm gì, nhưng lần này ở lại lâu như vậy, bên ngoài đều đang đồn với nhau rằng, có lẽ không cần đến mười năm nữa, rất nhanh sẽ đến hồi kết.”
Tần Nguyễn đứng phắt dậy. Cô ấy gọi thẳng tên luôn, không thèm gọi chú út nữa.
Vẻ mặt Tần Nguyễn nghiêm túc, ánh mắt kiên định: “Có lẽ là do tính cách của chúng ta khác biệt, nhưng em vẫn cho rằng nếu đã thích một người, thì cho dù là núi đao biển lửa cũng phải nhảy qua để đi tới bên cạnh anh ấy. Em đã liên hệ với đại sư Tuệ Thành rồi, chị đừng hành động thiếu suy nghĩ, hãy mở điện thoại di động của chị lên để đảm bảo em có thể liên lạc được với chị, chờ tin tức của em.”
Trong lòng Tần Nguyễn nín thở, không lên được cũng không thể xuống nước, không biết là đang phân cao thấp với ai nữa. Với tư cách là một người tái sinh, Tần Nguyễn kinh hãi, cô nhìn chằm chằm vào Lận Ninh mà không nói thành lời: “Cái này không khoa học!”
Cô chưa bao giờ nghe nói rằng một người có thể khôi phục ký ức của kiếp trước mà không cần tái sinh.
Lận Ninh cười, khóe môi hơi cong lên: “Hoắc Tam phu nhân, những gì cô đã trải qua không có cách nào dùng khoa học để giải thích được, giờ cô nói như thế không cảm thấy mình vô lý sao?” Cô liếc nhìn Lăng Hiểu Huyên bằng đôi mắt lạnh lẽo như băng, sắc mặt càng hung ác đáng sợ hơn.
Lăng Hiểu Huyên giống như không cảm nhận được sự tức giận của Tần Nguyễn: “Em Tần, đừng nói với chị là em chưa từng nghĩ về vấn đề này nhé, em có biết ở bên ngoài mọi người đang bàn tán điều gì về Tam gia không?”
Tần Nguyễn khắc chế hơi thở nguy hiểm toát ra trên người, cô lạnh nhạt nói: “Bàn tán cái gì?” Tần Nguyễn nhếch miệng lên, thần sắc trong mắt rất kiên định: “Quá thiếu quyết đoán, em sẽ không để cho mình rơi vào tình cảnh như vậy.”
Lăng Hiểu Huyên khẽ mấp máy môi: “Vậy Tam gia thì sao?”
Tần Nguyễn nhíu mày: “Tam gia?” Lăng Hiểu Huyên tự giễu: “Nếu em không tái sinh, không cứu chị vào đêm đó, thì chị đã sớm chết rồi.”
Tần Nguyễn không phản bác, lúc ấy cô nhìn thấy Lăng Hiểu Huyên bị làn sương máu bao phủ, không còn sống được lâu nữa.
Kiếp trước, lúc biết được tin Lăng Hiểu Huyên chết, thì cô đang bị cuốn sâu vào nội đấu của gia tộc, không thể thoát thân ra được. Bây giờ nhìn lại, sắc mặt cô trầm xuống.
Quanh cơ thể Lăng Hiểu Huyên tràn ngập một làn sương mù đen lờ mờ, vậy mà lại gần giống như của Tam gia.
Không! Không giống! Nói đến đoạn Lăng Trạch Hằng chết, nước mắt của Lăng Hiểu Huyên lại rơi xuống, cô ấy dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt rồi khẽ nói: “Chú út chết rồi, lỗi hoàn toàn là do chị, sao chị có thể trơ mắt nhìn anh ấy lại bị hủy hoại, để anh ấy lại phải trải qua những đau đớn như kiếp trước cơ chứ.”
Mấy tháng nay, sau khi biết được tất cả những bi kịch ở kiếp trước, cô ấy đã phải mất một thời gian dài để chấp nhận nó.
Nhưng nỗi đau trong lòng thì không bao giờ xóa được. Lăng Hiểu Huyên cũng không tức giận vì Tần Nguyễn nghi ngờ việc mình thích Lăng Trạch Hằng, cô ấy cười khổ và nói: “Thích một người đúng là mỗi giây mỗi phút đều muốn có được người đó, nhưng tiền đề của việc thích này là anh ấy có thể sống đã.”
“Em cảm thấy chị bây giờ quá buồn phiền, còn rất nhiều chuyện chưa được làm sáng tỏ. Người đàn chị mà em biết, chị ấy tự do phóng khoáng lại dũng cảm, dám làm dám chịu, ngay cả khi chị ấy không biết mình và Lăng Trạch Hằng không có quan hệ máu mủ, thì cũng dám phá vỡ thế tục, trao đi một trái tim yêu thương mà không mong cầu đáp lại. Bây giờ tất cả trở ngại đều không còn, nhưng chị lại rút lui. Lẽ ra chị không nên vì những chuyện bỏ đi mà mình đã gặp phải ở kiếp trước, đem ra giày vò bản thân mình thành cái dáng vẻ nửa sống nửa chết như thế này!”
Trong giọng nói của Tần Nguyễn vô thức xen lẫn cả trách móc. Theo lý mà nói, Lăng Hiểu Huyên dâng hiến cho tình yêu như thế này, hẳn sẽ khiến người ta thấy cảm động.
Nhưng Tần Nguyễn lại không thể nào tiếp thu được, cô vô thức lấy điện thoại di động ra.
Cô có biết đại sư Tuệ Thành của chùa Nam Ẩn, cũng từng nói chuyện qua vài câu với người này ở trong nhóm chat [Bắc Thái Đế Quân ở trên]. Tần Nguyễn đã gọi đại sư Tuệ Thành ở trong nhóm chat, nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ đối phương.
Cô ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lạnh lùng tràn đầy nghi hoặc, cô nhìn chằm chằm vào Lăng Hiểu Huyên và hỏi: “Chị thật sự thích anh ta à?”
Trải qua đủ loại cảnh ngộ ở kiếp trước, kiếp này Tần Nguyễn không có khả năng không bị ảnh hưởng, nên tính tình của cô có một chút cố chấp. Lăng Hiểu Huyên: “Em nhìn thấy cái gì?”
Tần Nguyễn liếc cô ấy: “Trên người chị có một cái bóng mờ khác, giống hệt như của Lận Ninh.”
Lận Ninh lên tiếng: “Tôi làm thôi miên cho cô ấy, giúp cô ấy nhớ lại ký ức ở kiếp trước.” Lăng Hiểu Huyên không muốn làm tổn thương tới Tần Nguyễn, Tần Nguyễn đang quan tâm đến cô ấy.
Lớp ngụy trang trên khuôn mặt và thái độ lạnh lùng cứng rắn không thể duy trì được nữa.
Lăng Hiểu Huyên chậm rãi cúi đầu, giọng cô đơn: “Tần Nguyễn, chị lặp lại, kiếp trước chị đã tận mắt nhìn thấy chú út chết ở trước mặt chị, và chị không có cách nào lại trải qua nỗi đau đó một lần nữa. Nếu như không nắm chắc 100%, chị tình nguyện không thích anh ấy nữa.” Khóe môi Lăng Hiểu Huyên cong lên thành một nụ cười tiêu cực, cô ấy nghẹn ngào nói: “Nhưng thứ tình cảm này đã được định sẵn sẽ không có kết cục tốt đẹp. Em đã từng nói ai lấy được chị là có phúc tám đời, em còn nói chị có tướng vượng phu, vậy bây giờ thì sao?”
Cô ấy nghiêng đầu nhìn Tần Nguyễn, để đối phương có thể nhìn thấy rõ mặt của mình.
Tần Nguyễn nhìn chăm chú vào gương mặt không hề rơi lệ của Lăng Hiểu Huyên, nhưng khuôn mặt xinh đẹp và tái nhợt của cô ấy lại cực kỳ bi ai và tuyệt vọng. Đời này, cô đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Lăng Hiểu Huyên chết.
Lăng Hiểu Huyên dựa người lên chiếc gối màu xanh nhạt trên ghế sô pha, giọng nói của cô ấy đã khôi phục lại một chút bình tĩnh: “Kiếp trước chị chết, nhưng lại sống lại, chú út đã dùng mọi cách liên hệ được với tộc Pháp sư, dùng bí thuật của họ để cứu chị, chị trở thành người chết sống lại, là một con quái vật không phải người cũng chẳng phải quỷ. Lận Ninh là bác sĩ tâm lý của chị ở kiếp trước, anh ấy đã chứng kiến chú út gặp phải bi kịch như thế nào sau khi ở bên chị…”
Lăng Hiểu Huyên kể cho Tần Nguyễn nghe tất cả những ký ức ở kiếp trước mà cô ấy nhớ lại được. Lăng Hiểu Huyên nói với đôi mắt đỏ hoe: “Yêu thầm một người không nhất định sẽ kết thúc bằng việc thất tình, đến hơn 90% là không nhận được sự đáp lại. Nhưng chẳng phải thật may mắn khi một ngày nào đó, thứ tình cảm đơn phương này được đáp lại một cách bình đẳng sao?”
Tần Nguyễn gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Tình cảm có thể được đáp lại là một chuyện rất may mắn. Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm như hố đen của Lăng Hiểu Huyên, đột nhiên con ngươi co rút lại, toát ra vẻ lạnh lùng lạ thường, khuôn mặt xinh đẹp lại càng lạnh thấu xương.
Căm giận ngút trời, cùng cảm giác áp bách ở xung quanh không bị khống chế mà nặng nề áp xuống,
Bắt gặp đôi mắt tối tăm thâm thúy của Tần Nguyễn, Lăng Hiểu Huyên cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Chỉ cần ở bên cạnh Lăng Trạch Hằng thì số mệnh đã định sẽ không có một kết thúc tốt đẹp.
Nếu đã như vậy, cô ấy lựa chọn buông tay.
Cô ấy sẵn sàng gánh chịu tất cả những điều này một mình, không còn đi quấy rầy đối phương nữa. Cô đã từng rất hâm mộ Lăng Hiểu Huyên, cô ấy là con gái nhà quý tộc được gia tộc thế gia bồi dưỡng ra, tính cách cô ấy tự do thoải mái không bị trói buộc, được gia đình nuông chiều, trải sẵn đường cho cô ấy.
Nhưng nhìn dáng vẻ cô ấy bây giờ giống như một tồn tại mà cô từng ngưỡng mộ, nay đã bị đánh xuống trần gian rồi.
Lăng Hiểu Huyên không nên thiếu sức sống như thế này, những phẩm chất quý giá trên người cô ấy không nên cứ như thế biến mất. Khóe môi Tần Nguyễn giật giật: “Rốt cuộc kiếp trước đã xảy ra chuyện gì?”
Trong đôi mắt đỏ hoe của Lăng Hiểu Huyên có sự buồn bã khó lòng che giấu: “Tần Nguyễn, khi chị gặp em ở trường vào tháng sáu, có phải em đã sống lại rồi hay không?”
Tần Nguyễn mím môi, gật nhẹ. Cô không thể ngờ người không mang dòng máu của nhà họ Lăng lại là Lăng Hi7ểu Huyên.
Tần Nguyễn đè sự kinh ngạc ở trong lòng xuống, cô bình tĩnh lắc đầu: “Em vẫn không hiểu, nếu hai người đã 2không có quan hệ ruột thịt, vậy tại sao chị lại quyết định kết hôn với Lận Ninh?”
Cô không thể nào hiểu được quyết đ0ịnh này của Lăng Hiểu Huyên. Đối phương có thể tính ra mệnh cách của Lăng Hiểu Huyên, cô cần phải đích thân xác minh, không thì không thể tin được tất cả những chuyện này.
Chuyện Lăng Hiểu Huyên tự cho là mình hy sinh bản thân để đổi lấy sự an toàn của cả hai người, khiến Tần Nguyễn cảm thấy khó chịu, đồng thời không thể thuyết phục bản thân chấp nhận điều đó.
Cô đổi vị trí suy nghĩ, và nghĩ đến mình cùng Tam gia. Tần Nguyễn mím chặt môi, nhưng chỉ một lát sau, cơn tức giận cùng sát khí khát máu trong nháy mắt biến mất.
“Xin lỗi, em mất kiểm soát.” Cô trầm giọng nói với Lăng Hiểu Huyên: “Chị Lăng, hôm nay em đến đây là vì chuyện của chị, hy vọng chị có thể lý trí một chút.”
Lăng Hiểu Huyên bị Tần Nguyễn dọa sợ, cô ấy nuốt nước miếng một cái, và cố gắng hết sức giữ vững bình tĩnh: “Chị rất lý trí, lý trí đến mức đang tự thôi miên trong đầu mình rằng: Tôi không thích Lăng Trạch Hằng nữa.” Tần Nguyễn nói, giọng lạnh lùng: “Em biết!”
Rốt cuộc, cô vẫn không thể nào bình tĩnh đối mặt với Lăng Hiểu Huyên và nói ra những lời đau lòng thẳng thắn.