Những lời nói của Lăng Hiểu Huyên giống như lôi tất cả những chuyện mà cô vẫn luôn lo lắng1 đặt trần trụi lên mặt bàn. Hoắc Tam gia ngước mắt, trong đôi mắt đen thăm thẳm kia ẩn chứa ý tứ sâu xa khó hiểu: “Anh hai, em cảm giác lần này cơ thể thật sự có vấn đề.”
Hoắc Dịch Dung nghe thế mà hoảng sợ. Làm sao mà Lận Ninh lại không nhìn ra Tần Nguyễn bị mất khống chế chứ.
Anh ta là bác sĩ tâm lý, có thể nhận ra suy nghĩ của một người thông qua lời nói, việc làm và nét mặt của người đó. Anh ta có dự cảm rằng những gì em ba nói tiếp theo sẽ khiến anh ta mất đi lý trí.
Hoắc Tam gia cụp mắt xuống, dùng đầu ngón tay mân mê chuỗi tràng hạt trên cổ tay. Lăng Hiểu Huyên lắc đầu: “Em ấy sẽ không thế.”
Mặc dù vừa rồi cô ấy bị cảm giác áp bách, cùng khí thế lạnh lẽo trên người Tần Nguyễn làm cho sợ hãi, nhưng cô ấy lại không cảm thấy Tần Nguyễn có bất kỳ ý định gây thương tổn nào với mình. Đôi môi tuyệt đẹp của Hoắc Tam gia khẽ cong lên, anh nói bằng giọng điệu không chút cảm xúc: “Chuỗi hạt này là vật cộng sinh với em, nó có quan hệ chặt chẽ không thể tách rời với tính mạng của em, khi chuỗi hạt này bị phá hủy, thì cũng là lúc sinh mệnh của em kết thúc.”
Những lời anh nói không giống như vấn đề sống còn, giọng điệu của anh bình thản như đang thảo luận về thời tiết vậy. Lăng Hiểu Huyên nhận lấy cốc nước, nhấp một ngụm rồi bình tĩnh nói: “Các gia tộc lớn, ai mà không biết sức khỏe của Hoắc Tam gia xảy ra vấn đề, chẳng qua chắc là không ai dám nói linh tinh với Tần Nguyễn mà thôi. Tính tình em ấy quá lạnh lùng, IQ cao hơn EQ, ở lúc cần thiết đẩy em ấy một cái, hy vọng khi cuộc sống của Tam gia sắp kết thúc, em ấy sẽ không cảm nhận được những đau đớn khổ sở mà em đã trải qua ở kiếp trước.”
Nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Tần Nguyễn, Lận Ninh khẽ cười một tiếng: “Cô ấy hình như mắc chứng rối loạn cảm xúc nhẹ, tính cách tương đối mâu thuẫn, vừa khao khát có được tình cảm vừa sợ đụng vào nó. Vừa rồi cô ấy mất khống chế như thế, hẳn là vì địa vị của Hoắc Tam gia ở trong lòng cô ấy cũng không nhẹ.” Anh ta đứng ngoài cửa phòng làm việc đang mở, đập vào mắt là cảnh tượng em ba đang ngồi trên ghế, hai nhắm mắt hờ, để mặc cho ánh nắng chiều tà dát lên khuôn mặt tuấn tú một tầng ánh sáng ấm áp.
Khuôn mặt tuấn tú thâm thúy của Tam gia tái nhợt, sắc môi đỏ thắm như bị dính máu, nhìn rất ốm yếu. Tiếng nói ôn hòa, giọng điệu mang theo sự mạnh mẽ không thể thay đổi.
Bàn tay cầm di động của Hoắc Dịch Dung dùng sức siết chặt, trên mu bàn tay anh ta nổi lên những đường gân giống như muốn chọc thủng da thịt vậy. Anh ta bước nhanh đến bên Hoắc Vân Tiêu, giơ tay đè lên vai anh và nhìn từ trên xuống dưới.
“Xảy ra vấn đề gì, tại sao em không nói sớm, không biết cuối năm Linh Hư Tử có ở thủ đô hay không, để anh đi gọi điện thoại cho ông ấy!” “Anh hai, anh nhìn xem, những hạt châu này đã không còn sáng nữa, giống như là bị một tầng sương mù màu đen bao phủ.”
Anh giơ tràng hạt trên cổ tay ra trước mặt Hoắc Dịch Dung, để anh ta nhìn rõ ràng. Nỗi bất an trong lòng dâ0ng lên dữ dội, khiến cô bức thiết phải nhanh chóng được nhìn thấy Tam gia.
... Khu nhà của nhà họ Hoắc.
Hoắc Dịch Dung vừa nhận được điện thoại là vội vàng chạy đến. Hai mắt Hoắc Dịch Dung đỏ hoe, con mắt anh ta dán chặt vào chuỗi tràng hạt trên cổ tay Tam gia.
“Nói nhảm! Anh không tin!” Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Rõ ràng Linh Hư Tử đã bảo còn thời gian 10 năm nữa, nhất định là có chỗ nào đó có vấn đề, giờ anh sẽ gọi ông ấy tới đây ngay.” Hoắc Dịch Dung tiến vào trong phòng, bước chân vô thức thả nhẹ.
Âm thanh mặc dù rất nhỏ, nhưng vẫn kinh động đến Tam gia đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Nỗi sợ hãi và lo âu trong lòng khiến trái tim Tần Nguyễn như bị bóp nghẹt, đau đớn.
Nhưng hôm nay, lời nói của cô ấy rất cực đoan, câu nào cũng đánh vào đ7iểm yếu của người ta.
Hoắc Tam gia cụp mắt xuống, ánh mắt anh rơi vào đống tài liệu đã được sửa sang lại chỉ trong vài giờ ở trên bàn. Tính tình của Tần Nguyễn rất dễ đoán, cho dù tính cách cô có lạnh lùng như thế nào thì cũng là con người, cũng có một phần tình cảm chôn giấu sâu ở bên trong. Tần Nguyễn là một người biết phân biệt đúng sai, sẽ không dễ dàng giận chó đánh mèo với người vô tội.
Nhưng Lăng Hiểu Huyên không nói những thứ này với Lận Ninh. Anh mở đôi mắt đen láy ra, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng.
Thấy người tới là anh hai nhà mình, ánh mắt anh trở nên ôn hòa hơn một chút: “Anh tới nhanh thật đấy.” Trong đầu cô ấy lúc này đang suy nghĩ đến chuyện Tần Nguyễn nói sẽ liên lạc với đại sư Tuệ Thành chùa Nam Ẩn.
Đối với đại sư này, trong lòng cô ấy có sự bài xích. Gương mặt Hoắc Nhị gia lạnh lẽo, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Anh ta vươn tay cẩn thận đụng vào tràng hạt, giọng khẽ run: “Vì sao lại thế này?” Nếu là người khác nói những lời này, có lẽ Tần Nguyễn sẽ không xúc động như vậy.
Nhưng n2gười này lại là Lăng Hiểu Huyên, một người bạn mà cô cho là đáng tin cậy và đáng để kết giao. Nỗi bi thương đã được sắp xếp và che giấu kỹ càng lại vô tình bị lộ ra ngoài.
Lận Ninh tiến lên, vỗ vỗ đầu cô ấy: “Nếu Tam gia ở trong lòng Tần Nguyễn quan trọng như vậy, em không sợ mấy lời vừa nãy mình nói sẽ khiến cô ấy mang thù sao?” Những ngón tay thon dài của anh mân mê tràng hạt trên cổ tay, động tác hờ hững, anh nói, giọng điệu ôn hòa bình tĩnh: “Không cần đâu, lần này khác với những lần trước.”
Hoắc Dịch Dung đứng ở trước bàn, trên mặt đầy vẻ lo lắng: “Làm sao mà khác?” Sau khi Tần Nguyễn rời đi, Lăng Hiểu Huyên uể oải cuộn mình trên sô pha, không động đậy cũng không phát ra âm thanh.
Lận Ninh rót một cốc nước đặt trước mặt cô ấy: “Rõ ràng em có thể dùng cách thức uyển chuyển để nói chuyện mà, sao lại muốn kích thích cô ấy.” Vô cùng tức giận.
Anh ta tức giận đến mức chẳng thèm che giấu ở trước mặt người em trai từ trước đến nay anh ta vẫn luôn kính trọng, cẩn thận yêu thương. Anh ta ngẩng đầu trừng mắt với Hoắc Vân Tiêu, nghiến răng nói: “Em muốn nói cái gì?”
Hoắc Nhị gia tức giận. Khi Lăng Hiểu Huyên nói rằng Tam gia sẽ chết, Tần Nguyễn mới thể hiện sự xúc động và cực đoan phù hợp với lứa tuổi của mình.
Khoảnh khắc đó, sự thù địch toát ra từ người cô ấy giống như một con thú non hung dữ, gai nhọn toàn thân dựng đứng, trở nên hung hăng. Hoắc Dịch Dung đã thò tay vào túi quần lấy điện thoại di động ra.
Hoắc Vân Tiêu đưa tay ấn lên bàn tay đang định gọi điện thoại của Hoắc Dịch Dung: “Anh hai, anh gọi người tới chẳng phải là làm kinh động đến mọi người à. Năm nay trong nhà có thêm hai đứa nhỏ, để mọi người thoải mái ăn tết đi đã.” Lăng Hiểu Huyên tựa đầu vào gối dựa trên sô pha, cô ấy khẽ thở dài: “Đó là điều chắc chắn, tại anh không nhìn thấy lúc em ấy đứng cạnh Hoắc Tam gia, trong mắt của em ấy không chứa được những người khác, chỉ nhìn thấy Tam gia mà thôi. So ra thì Tần Nguyễn may mắn hơn em, mặc dù sức khỏe Hoắc Tam gia rất yếu, dễ chết sớm, nhưng bọn họ đã ở bên nhau rồi. Cho dù chỉ có thể ở bên nhau mấy năm ngắn ngủi, nhưng ít nhất thì bọn họ cũng được sống cùng nhau, trong quãng đời còn lại hẳn cũng không có tiếc nuối.”
Nói xong câu cuối cùng, giọng nói của cô ấy cũng không chắc chắn lắm. Anh ta siết chặt chiếc điện thoại trong lòng bàn tay, không có Hoắc Vân Tiêu cho phép, anh ta cũng không dám gọi cho Linh Hư Tử.