Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 723: Chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào sinh đẻ mà khỏe như tần nguyễn



“Tôi không cam tâm, tôi chỉ không thích cậu ta thôi mà, nhưng tại sao cậu ta lại muốn hại chết tôi chứ!”

Tiếng gầm giận dữ và không camk lòng của Giai Âm, kèm theo tiếng nức nở của Hạm Hạm vang lên từ căn phòng.Tần Nguyễn mở cửa phòng trước mặt, và nhẹ nhàng bước ra bên ngoài.

Nửa tiếng sau.
Tần Nguyễn đi trên bậc thang, bên tai nghe rõ ràng âm thanch của hai con quỷ.

Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của họa.
Gần như chỉ trong vài giây, đã bao trùm toàn bộ ký túc xá.

“A a a!!!”
Nhưng cô ta lại không biết, bạo lực lạnh và bị cô lập đối với một thiếu nữ từ tâm sinh lý đều chưa trưởng thành, mới là thứ làm cho người ta tuyệt vọng nhất.

Nhất là ở độ tuổi chưa trưởng thành, tổn thương gây ra sẽ là bóng ma đi theo suốt cuộc đời.
Tần Nguyễn cất lại điện thoại vào trong túi, quanh người tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt.

Ánh sáng vàng thần thánh dần trở nên mạnh và nhanh chóng mở rộng.
Tần Nguyễn hỏi: “Các con đâu rồi?”

Sau khi về nhà, sự lạnh lùng và xa cách khi ở bên ngoài của cô biến mất, chỉ còn lại dịu dàng ngoan ngoãn.
Có người tiến lên ngăn cản: “Vị tiểu thư này, Cục trưởng Viên đang trên đường tới đây, xin chờ một chút, lát nữa còn cần cô về Cục làm bản ghi chép.”

Vừa nãy sau khi Tần Nguyễn lên lầu đã có người thông báo cho Viên Chí Vi.
Tối nay Tần Nguyễn không có ở nhà, Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ được người hầu mang ra khỏi phòng ngủ chính, đưa sang phòng em bé ở bên cạnh, người hầu và Hoắc Chi sẽ canh giữ lũ trẻ 24/24.

Tam gia cuối cùng cũng được thanh tĩnh, tắm rửa xong, anh nằm ở trên giường đọc sách.
Tần Nguyễn hơi nhướng mày, cô nhấc chân đi vào bên trong.

Vừa bước chân vào phòng, cánh cửa sau lưng cô bỗng đóng sầm lại.
Vệ Lâm Thần đứng tại chỗ, không biết nên nói cái gì.

Anh ta và Tần Nguyễn cũng không quá quen thuộc, nên có một số việc không tiện hỏi nhiều.
“Chị gái này, chị có túi da đẹp thật đấy, tặng cho tôi đi được không?”

Một luồng khí lạnh thổi vào tai Tần Nguyễn, và giọng nói khàn khàn đầy tham lam vang lên.
Cô nhìn thời gian trên màn hình, đã bảy giờ tối.

Cô nên về nhà rồi.
Vệ Lâm Thần lo lắng: “Sức khỏe của em không sao chứ? Chẳng phải đứa bé còn chưa đủ tháng à, sao em đã sinh rồi?”

“Tôi gặp phải một chút chuyện nhỏ.” Tần Nguyễn không có ý định nói cặn kẽ, cô vẫy vẫy tay với Vệ Lâm Thần: “Tôi thật sự đang bận, đi đây.”
Tần Nguyễn cười nhạt một tiếng: “Còn phải xem cô có năng lực đó hay không.”

Dứt lời, cô nhanh chóng quay đầu, duỗi tay bắt lấy hồn thể của nữ quỷ lơ lửng ở phía sau.
Tiếng cười vang bên tai.

Tần Nguyễn khẽ rủ mắt xuống, che đậy sát ý nổi lên từ đáy mắt của mình.
Tần Nguyễn đứng trước cửa phòng ký túc xá đối diện nhà vệ sinh, và giơ tay gõ cửa.

Biết rõ bên trong không có ai, cô vẫn lịch sự gõ cửa.
Cô đã khóa chặt vị trí chính xác của tà ma.

Tay quỷ nam nhìn bóng lưng cô rời đi, hồn thể của hắn dần trở nên mờ nhạt, rất nhanh hắn đã biến mất không còn tăm hơi.
Đột nhiên cửa phòng ngủ bị đẩy ra từ bên ngoài.

Tam gia đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn sang, thấy Tần Nguyễn đang đứng ở cửa.
Nhân gian có nhân có quả, vạn vật đều có số định, nhất ađịnh phải hoàn trả lại.

Giai Âm tự nhận mình không gây tổn thương trên thân thể thì đó là vấn đề không đáng kể.
Tần Nguyễn cười nửa miệng nhìn chằm chằm mấy người cản đường, nhưng trong mắt cô lại không có ý cười, ánh mắt còn vô cùng sắc bén, lạnh lùng.

Hoắc Khương biết phu nhân không muốn dây dưa với những người này nên đưa tay ra hiệu.
Không cần cô chủ động hỏi, Vệ Lâm Thần đã nói với Tần Nguyễn lý do anh ta xuất hiện ở đây.

“Chủ nhiệm Liễu gọi điện cho tôi, nói trong trường học lại xảy ra án mạng. Chiều nay tôi có tiết dạy, đến nơi thì phát hiện em cũng ở đây, cho nên không lên lầu quấy rầy em.” Vệ Lâm Thần chỉ tay lên lầu: “Giải quyết xong hết rồi à?”
Nhóm ám vệ hộ tống Tần Nguyễn lập tức tiến lên ngăn cản mấy người kia, và dùng thủ đoạn thô bạo khống chế bọn họ.

Tần Nguyễn giống như không nhìn thấy, cô vượt qua đám người, từ tốn đi về phía Vệ Lâm Thần cũng bước về phía mình.
Hai mắt anh ta mở to, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Tần Nguyễn, bụng của em đâu?!”
Tần Nguyễn cười xùy một tiếng.

Nếu là bình thường, cô còn có thể chơi đùa với đối phương một lát.
Đôi mắt xinh đẹp của cô đảo quanh một vòng, như thể đang tìm kiếm cái gì đó.

Không thấy bóng dáng hai đứa bé đâu, ánh mắt cô trở lại chỗ của Tam gia.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Tần Nguyễn nhẹ nhàng sờ lên phần thắt lưng của áo gió, lấy điện thoại di động từ trong túi ra.

Không có người nào gọi, cũng không có bất kỳ tin nhắn nào.
Cô nhìn quanh căn phòng bằng ánh mắt lạnh như băng, rồi cất giọng đều đều: “Ra đi, tôi biết cô đang ở đây.”

“Hì hì ha ha...”
Gõ cửa xong, không đợi bên trong đáp lại, Tần Nguyễn đã thô bạo đá tung cánh cửa đang đóng chặt.

Căn phòng ký túc xá trống rỗng hiện ra ở trước mắt cô.
Một giây sau, nữ quỷ như con trạch trượt ra khỏi bàn tay cô.

Hồn thể mơ hồ nhanh chóng biến mất trong không khí.
Mấy hôm nay sức khỏe anh sụt giảm nghiêm trọng, luôn luôn cảm thấy mệt mỏi.

Anh bóp bóp mi tâm, đặt quyển sách trên tay xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Đáng tiếc là hiện giờ trong nhà đang có hai tên nhóc con gào khóc đòi ăn, còn có một Tam gia luôn ở trong lòng cô nữa.

Giờ này chắc Tam gia đang ăn cơm ở nhà rồi, còn hai đứa nhóc sẽ được người hầu pha sữa bột.
Lúc này, Tần Nguyễn đã không thể phân biệt được phương hướng cụ thể của đối phương.

Cô nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay trống rỗng, lông mày nhíu lại có vẻ rất không vui.
“Được.”

Lúc Tần Nguyễn quay người đi, Vệ Lâm Thần tình cờ liếc nhìn và phát hiện cái bụng to của cô đã biến mất.
Tần Nguyễn nhẹ nhàng gật đầu: “Có mấy con quỷ lần trước chưa dọn sạch sẽ quấy rối, đã bị tôi xử lý xong rồi.”

Vệ Lâm Thần mỉm cười: “Tôi biết em có thể giải quyết mà.”
Trong góc trái phía sau Tần Nguyễn, có chút khói và tro bay lả tả trong không trung.

Tro tàn từ từ rơi xuống sàn phòng ký túc xá lộn xộn, do các học sinh hoảng sợ chạy trốn nên không có thời gian để dọn dẹp.
Tần Nguyễn nhẹ nhàng siết chặt bàn tay, trong lòng cô biết mình gặp phải một con quỷ tính tình độc ác, còn ngấp nghé túi da của mình rồi.

Quỷ lực của con quỷ này cao hơn rất nhiều so với Ngô Đồng ở phía dưới.
Khóe môi anh ta run rẩy.

Vừa sinh con xong đã ra ngoài đối phó với ma quỷ rồi, anh ta chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào dữ dằn như Tần Nguyễn.
Khóe môi Tần Nguyễn cong lên thành một nụ cười đầy bí ẩn, cô buông tay quỷ nam ra.

“Cậu đi tìm những con quỷ không hại con người rồi dẫn họ xuống chỗ căn phòng của sứ giả Địa Phủ, mọi chuyện còn lại để tôi lo.”
Một mình Tần Nguyễn đi ra khỏi ký túc xá nữ.

Cô nhìn thấy mấy cảnh sát mặc đồng phục đang đợi ở bên ngoài, đám người Hoắc Khương và Vệ Lâm Thần đứng cách đó không xa.
Quỷ nam vô cùng mừng rỡ, hắn chân thành nói: “Cảm ơn ngài Thiên Sư!”

Tần Nguyễn thu hồi ánh mắt, cô nhấc chân đi đến chỗ sâu trong hành lang, nơi có sát khí mạnh nhất.
Tần Nguyễn mang theo quỷ nam đứng ở hành lang tầng năm.

Chặn hết mọi âm thanh ở tầng dưới, cô lạnh lùng liếc nhìn hành lang trống rỗng lạnh lẽo phía trước.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cơn buồn ngủ ập tới.

Hoắc Vân Tiêu nhìn đồng hồ, đã 8 giờ.
Âm thanh rất lớn, rất chói tai trong không gian yên tĩnh này.

Tần Nguyễn đưa tay ngoáy lỗ tai, khẽ mím đôi môi đỏ mọng.
Trên khuôn mặt nhã nhặn của Vệ Lâm Thần nở nụ cười nhẹ, anh ta hỏi, giọng nhẹ nhàng: “Tần Nguyễn, em không cảm thấy chúng ta rất có duyên à?”

Tần Nguyễn nhẹ nhàng cười, cô nói, giọng lành lạnh: “Thầy Vệ, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Nhưng mà phải công nhận cô này dữ thật.

Bên trong biệt thự Hương Tạ.
Là người đứng đầu Cục Điều tra Hình sự, anh ta đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội gặp mặt Tần Nguyễn.

Biết cô có mối quan hệ khá thân với Lục Hàn, và cũng đã tham gia vào một số vụ án trong Cục. Người như thế này rất thích hợp để lôi kéo, làm sao anh ta có thể bỏ qua được, nên anh ta đã bảo cấp dưới nhất định phải giữ Tần Nguyễn lại.
Từ lần trước anh ta đã được nhìn thấy thực lực của Tần Nguyễn rồi, anh ta không đi lên lầu là bởi vì không muốn làm vướng tay cô.

Tần Nguyễn đang sốt ruột về nhà với hai con nên đưa tay vuốt mái tóc dài của mình: “Không còn việc gì thì tôi đi trước đây, hôm khác gặp nhé.”
Một tiếng thét đau đớn vang lên bên tai.

Tần Nguyễn đưa lưng về phía tà ma ở phía sau, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết khi nữ quỷ bị tan thành tro bụi, trên môi cô nở nụ cười hài lòng.
Oán khí ở nơi này còn mạnh hơn ở tầng bốn, có sát khí cuồn cuộn trong không khí.

Ma quỷ ở tầng năm không chào đón cô.
Chị gái hung dữ quá à.”

Giọng nói nghịch ngợm mang theo ác ý của nữ quỷ vang lên trong ký túc xá.
Cơn buồn ngủ của Tam gia biến mất.

Đôi môi mỏng gợi cảm của anh cong lên, anh ấm giọng nói với Tần Nguyễn: “Bọn nhỏ ở phòng dành cho trẻ con bên cạnh, lúc này chắc chúng đã ngủ rồi, có người hầu và Hoắc Chi đang trông chúng.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.