Mặt mày Hoắc Vân Tiêu ngập tr1àn sự dịu dàng, anh nhìn Tần Nguyễn, ánh mắt vừa chăm chú vừa cưng chiều, giống như trong mắt trong tim anh chỉ chứa được một m2ình cô thôi vậy. Ánh mắt cô trong veo, ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi.”
Tần Nguyễn chớp chớp mắt, giọt nước trên lông mi sượt qua khuôn mặt xinh đẹp, cấp tốc lướt qua cổ và rơi xuống tiếp. Tần Nguyễn không chỉ căng thẳng, cô còn đang nín thở, sắp không thể thở nổi nữa rồi.
Trong hơn nửa năm sống cùng với Tam gia, đây là lần đầu tiên cô bị anh dùng mắt đo đạc và đánh giá cơ thể dưới ánh đèn sáng trưng như thế này. Bước chân của anh không vững, đã mất đi sự điềm tĩnh và thong dong thường ngày.
Anh gần như chạy trối chết dưới ánh nhìn của Tần Nguyễn. Ở anh toát ra sự quyến rũ mê hồn, như có như không.
Hoắc Vân Tiêu kìm nén ngọn lửa xông tới từ đáy lòng, cùng con hung thú ngo ngoe muốn thoát khỏi giam cầm. Tần Nguyễn tập trung nghĩ đến chuyện tại sao vết thương của mình lại biến mất, cô tiếp tục lắc đầu: “Em không biết, chắc có quan hệ với năng lực của em.”
Cô bây giờ là một á thần, sở hữu lực Minh Thần, nên thể chất đã khác với người bình thường. Anh hơi dùng sức ở đầu ngón tay, tựa hồ đang tò mò tại sao nơi này lẽ ra phải tồn tại vết thương lại biến mất trong thời gian ngắn như vậy.
Tần Nguyễn đưa tay che lại mu bàn tay đẹp đẽ kia, giọng cô khàn khàn khó tả: “Tam gia...” Tần Nguyễn gọi, giọng khẽ run: “Tam gia...”
Ngửi thấy mùi trầm hương lành lạnh, cô gần như không thể hô hấp được. Nhất là cái tay đặt ở mép bụng của cô, đang lơ đãng xoa nắn.
Bàn tay mảnh khảnh của Tam gia trông rất đẹp mắt. Nhưng cuối cùng cô cũng không từ chối.
Cô cứ như là trời si7nh đã không biết làm sao để từ chối người đàn ông này. Tần Nguyễn thấp giọng cự tuyệt: “Đừng làm phiền bác sĩ Trần, em cảm thấy không có vấn đề gì lớn, hiện tại đã không sao rồi.”
Cô có thể cảm nhận được cơ thể mình đang hồi phục với tốc độ khá nhanh. Một lát sau, anh đứng dậy xuống đất xỏ giày, đi về phía phòng tắm.
Trong buồng tắm, Tần Nguyễn đưa lưng về phía cửa, thân hình tuyệt đẹp, bóng lưng động lòng người của cô trông không hề giống một sản phụ vừa sinh con một chút nào. Nó trèo đèo lội suối, thưởng thức phong cảnh mà những đồng loại khác chưa từng có may mắn nhìn thấy được.
Hoắc Vân Tiêu tận mắt nhìn thấy con đường mà giọt nước trên lông mi của Tần Nguyễn đi qua. “Mở mắt ra nào.”
Tiếng nói của Tam gia vẫn nhẹ nhàng như trước đây, nhưng lại mang theo mệnh lệnh cường thế không thể từ chối. Anh nhíu mày, khó hiểu nhìn chằm chằm làn da không có một vết sẹo nào trên bụng Tần Nguyễn.
Rõ ràng mấy ngày trước, Tần Nguyễn vì sinh Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ mà phải làm phẫu thuật mổ bụng, vị trí đáng lẽ nên để lại vết sẹo thì lúc này lại hoàn toàn bằng phẳng. Sau khi nhìn một lúc, cuối cùng cô cũng chắc chắn rằng người đàn ông này sẽ không động vào mình.
Cô thở phào, cơ thể căng cứng cũng nhẹ nhàng hơn một chút. Hơi thở trở nên gấp gáp khó kiểm soát, và không thể phân biệt được nó thuộc về ai.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Tam gia, nhịp tim Tần Nguyễn tăng nhanh. Hoắc Tam gia dường như không chú ý đến tư thế hơi cứng nhắc và căng thẳng của cô.
Anh đi đến phía sau Tần Nguyễn và ôm cô vào lòng, bên trong đôi mắt sâu thẳm dịu dàng rất bình tĩnh. Anh vẫy vẫy tay với Tần Nguyễn: “Em vừa từ bên ngoài trở về, đi ăn cơm đã rồi hẵng đi xem bọn nhỏ, đừn7g vội.”
Tần Nguyễn đứng tại chỗ, hơi do dự. Hành vi của đối phương nhìn như không chứa mục đích vượt quá giới hạn với người khác giới, nhưng lại nhóm lửa ở khắp nơi.
Tiếng nước xả không ngừng vang lên trong phòng tắm yên tĩnh. Đầu ngón tay mảnh khảnh của Tam gia chạm vào khóe mắt Tần Nguyễn, ngón tay anh hơi dùng lực.
Tần Nguyễn vốn đã căng thẳng, vì hành động bất ngờ này mà cô hô lên một tiếng. Cô đứng dưới vòi hoa sen, cảm nhận sự dễ chịu của nước nóng xả lên làn da, xua tan bao nhiêu mệt mỏi vì phải đối phó với đám tà ma trong trường Ottey.
Có tiếng động sau lưng, là tiếng cửa phòng tắm bị đẩy ra. Hàng lông mi dài và dày của Tần Nguyễn khẽ run rẩy, cô chậm rãi mở đôi mắt long lanh ngập nước của mình ra.
Không biết là nước mắt, hay là nước rơi vào trong mắt. Hai mắt anh hiện lên một tia tăm tối, một cái tay khác nâng lên, nắm vuốt vành tai ửng đỏ của Tần Nguyễn, giọng nói trầm thấp gợi cảm vang lên theo.
“Vết thương biến mất từ lúc nào?” Sau khi Tam gia đi ra ngoài, cơ thể Tần Nguyễn rùng mình một cái.
Cô ôm lấy mình bằng cả hai tay, ngồi xổm xuống và để nước xối vào người. Nước làm ướt bộ quần áo mặc ở nhà của anh, nhưng không ngăn được việc anh muốn điều tra ra kết quả.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Tần Nguyễn, Tam gia dùng sức xoay người cô lại. Giọng nói hơi run run, mang theo sự cầu khẩn.
Đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Tam gia nhìn thẳng vào gương mặt xấu hổ, bối rối của Tần Nguyễn. Tiếng bước chân quen thuộc chậm rãi vang lên, từ xa đến gần.
Cơ thể Tần Nguyễn hơi cứng đờ, hai mắt cô mở to, không dám quay đầu lại. Khi nhìn vào vị trí vết mổ đã biến mất, cô hiểu ngay.
Nhưng cứ đứng trần truồng như vậy ở trước mặt Tam gia, cô vẫn thấy hơi ngượng ngùng và khó xử. Anh hơi dùng sức ở đầu ngón tay, tựa hồ đang tò mò tại sao nơi này lẽ ra phải tồn tại vết thương lại biến mất trong thời gian ngắn như vậy.
Tần Nguyễn đưa tay che lại mu bàn tay đẹp đẽ kia, giọng cô khàn khàn khó tả: “Tam gia...” Hoắc Vân Tiêu thở dài một tiếng: “Nguyễn Nguyễn, lần sau có chuyện gì thì nói cho anh biết một tiếng, tình huống này quá kỳ lạ, không xác định được còn có nguy hiểm gì khác hay không, anh sẽ bảo Trần Hằng Phong làm kiểm tra toàn diện cho em.”
Anh sẽ không vì vài ba lời nói của Tần Nguyễn mà yên tâm, ngược lại sẽ càng thêm lo lắng cơ thể của cô xảy ra chuyện gì. Đã rất nhiều năm rồi anh không cảm nhận được loại cảm giác bất lực không thể kiểm soát này.
Nhìn ra được Tam gia lo lắng, Tần Nguyễn không đành lòng từ chối nữa. Giọng cô khàn khàn, lộ ra một chút quyến rũ.
Đôi mắt sáng ngời của Hoắc Tam gia tối sầm lại, hầu kết chuyển động. Bộ đồ ngủ trên người Tam gia tiếp xúc với cơ thể ướt sũng như dầm mưa của Tần Nguyễn, nước từ vòi hoa sen bắn tung tóe khiến anh rất chật vật, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào đến khí chất tao nhã quý phái của anh.
Phải nói, lúc này Hoắc Tam gia gợi cảm vô cùng. Cái bụng phẳng lì không có một vết thương nào của Tần Nguyễn, hiện rõ trong mắt anh.
Tuy đã có suy đoán, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, trên mặt Tam gia vẫn xuất hiện vẻ kinh ngạc. Lông mi của Tần Nguyễn khẽ run rẩy, cô cắn môi lắc đầu: “Em không biết.”
Cơ thể cô hơi run lên, cô có thể cảm nhận rõ ràng sức nóng do bàn tay của Tam gia tạo ra ở các vị trí khác nhau trên cơ thể mình, điều này thật sự khó mà diễn tả được bằng lời. Hoắc Vân Tiêu nhanh chóng buông Tần Nguyễn ra, anh nói, giọng khàn khàn che giấu sự nhẫn nhịn: “Vết thương đã khép lại không có nghĩa là trước đó em không bị thương nặng, đừng tắm rửa quá lâu, anh chờ em ở bên ngoài.”
Nói xong, anh vội vã rời đi. Anh không rõ cơ thể của Tần Nguyễn đã xảy ra chuyện gì, với tốc độ hồi phục vết thương của cô, nếu là người bình thường thì đã bị nhốt ở trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất, bị cắt miếng ra để nghiên cứu rồi.
Ở trên người Tần Nguyễn có quá nhiều thứ anh không cách nào nắm bắt được, chuyện này làm cho anh bất lực, thậm chí có chút đau đầu. Mặc dù thỉnh thoảng sẽ có chút đau ở vết thương đã biến mất, nhưng cô tin chắc rằng nó sẽ sớm không còn đau nữa.
Tam gia không thích thái độ này của Tần Nguyễn, giọng anh hơi trầm xuống: “Nghe lời!” Lòng bàn tay mát lạnh khoác lên phần bụng, chạm vào vị trí sinh ra Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, khiến cơ thể Tần Nguyễn cứng đờ như khúc gỗ.
Hoắc Tam gia đứng sau lưng, sau khi ôm cô vào lòng thì không hề kiêng nể gì mà làm ra hành vi vượt qua ranh giới. Tần Nguyễn thành thật trả lời: “Đêm thứ hai sau khi phẫu thuật.”
Đầu ngón tay thon dài của Tam gia chậm rãi vuốt dọc theo vành tai di chuyển lên trên, và dừng lại ở khóe mắt hơi đỏ của Tần Nguyễn: “Em có biết nguyên nhân không?” Tóc của Tam gia cũng không tránh khỏi bị xối nước, trên khuôn mặt tuấn tú tuyệt đẹp có vết nước trượt xuống.
Trong đôi mắt đào hoa đa tình mê người của anh, có một chút ánh sáng khiến Tần Nguyễn bất giác cảm thấy nguy hiểm. Tần Nguyễn quay trở lại phòng ngủ, cởi áo khoác ngoài rồi đi vào2 phòng tắm.
Cửa phòng tắm cũng không được đóng chặt, tiếng nước tắm rửa lọt vào tai Tam gia, khiến ánh sáng trong mắt a0nh chập chờn. Anh hơi cụp mắt xuống, ánh mắt chăm chú.
Đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó. Tim cô đập loạn xạ, như sắp nhảy ra khỏi cổ họng vậy.
Tam gia vừa mới ôm cô vào lòng, tay anh đặt ở bên hông, chạm vào vành tai, khóe mắt của cô, và những cảm giác còn sót lại ấy dần dần trở nên nóng bỏng. “Nguyễn Nguyễn, em đang căng thẳng à?”
Giọng của anh khàn khàn, có chút nguy hiểm.