Anh tiện tay ném gối ôm xuống đất, vẻ mặt không kkiên nhẫn, hiển nhiên là không có tâm trạng xem hai đứa nhóc đánh nhau. Kết cục của Ngô Đồng quả thực rất đáng tiếc, nhưng đúng là cô ta hẹp hòi ích kỷ, và trên tay cô ta không chỉ có hai mạng người là Hạm Hạm và Giai Âm.
Tan thành tro bụi là kết cục cuối cùng của cô ta. Căn phòng vốn đã ảm đạm nay lại chìm trong bóng tối, đưa tay ra không thể nhìn thấy năm ngón.
Bên tai vang lên tiếng xiềng xích kéo lê trên mặt đất, cùng với tiếng bước chân nặng nề uy nghiêm. Biết chúng tôi có quan hệ thân thiết với Trình Tuyết Lan nên nhân lúc chúng tôi đang ngủ mơ mà giả dạng làm Trình Tuyết Lan gõ cửa, muốn chúng tôi cho cô ta vào phòng, cuối cùng không thành nên dùng quỷ thuật để tôi và Hạm Hạm nạp mạng. Loại ác quỷ giết người như vậy, Âm Phủ không nên để cô ta ở lại trần gian, nếu như Âm sai sớm bắt cô ta đi thì chúng tôi đã không chết thảm rồi, đây là sơ suất của Âm Phủ!”
Không hổ là học sinh đã được giáo dục, đầu óc suy nghĩ rõ ràng, phân tích có trật tự. Nhìn thấy Tần Nguyễn thật sự triệu hồi được sứ giả Địa Phủ, sự kiêu ngạo đắc ý của Giai Âm lập tức biến mất.
Cô ta và Hạm Hạm ôm chặt lấy nhau, hồn thể không ngừng run rẩy, cô ta sợ hãi vô cùng. Tam gia đứng ở bên cạnh Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, anh cúi người mỗi tay ôm một đứa rồi đi đến chỗ giường.
Sau đó ném chúng lên giường giống như tiện tay ném cái gối ôm vậy. Lúc nãy ở trước mặt Tần Nguyễn cãi lý như thế, nhưng khi thật sự nhìn thấy sứ giả Địa Phủ, hồn thể cô ta nhanh chóng sợ hãi đến mức muốn tan rã.
Sứ giả Địa Phủ nhếch khóe môi, trên khuôn mặt trắng xanh đầy vẻ hung ác dữ tợn, hắn trầm giọng nói: “Nếu đã chết, thì có nghĩa là số phận đã định như thế.” Tam gia khen ngợi xoa đầu hai đứa bé.
“Ngoan.” Hạm Hạm và Giai Âm sững sờ ngay tại chỗ, hai người lập tức ngậm miệng lại.
Tần Nguyễn đi vào trong phòng, ánh mắt cô ôn hòa nhìn hai con quỷ. Vì để cho Giai Âm và Hạm Hạm chết được nhắm mắt, Tần Nguyễn đẩy con quỷ nam bên cạnh ra, rồi toàn thân tỏa ra một luồng hơi lạnh mạnh mẽ.
Đôi môi của cô khẽ hé mở, triệu hồi sứ giả của Địa Phủ Hai đứa bé nhẹ nhàng linh hoạt rơi vào giữa giường, không hề bị va chạm một chút nào.
Bọn chúng toét miệng cười, dùng vẻ mặt lấy lòng nhìn lên cha mình, ánh mắt chúng tràn đầy ngưỡng mộ, như là đang nhìn thấy thần linh chúng tôn thờ cả đời vậy. Khiến Hoắc Chi và người hầu đứng ở một bên không dám đi lên trước, cùng Hoắc Tam gia nhìn thấy mà khóe môi run rẩy.
Hai đứa bé này đúng là thành tinh thật rồi. Tần Nguyễn nhìn khuôn mặt của Giai Âm và Hạm Hạm, biết hai cô gái này có tướng chết sớm.
Cô nghĩ có lẽ giữa hai cô gái này và Trình Tuyết Lan, Ngô Đồng có thù oán gì đó, dẫn đến việc Ngô Đồng dù hóa thành lệ quỷ cũng phải tìm bọn họ báo thù. Cô vừa định rẽ ngoặt, khi đến chỗ cầu thang, đi ngang qua căn phòng ở đầu cầu thang tầng bốn, đột nhiên cô dừng bước.
Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào căn phòng kia, đôi mày xinh đẹp của cô nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc cùng kinh ngạc. Tần Nguyễn thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt sắc bén như dao của cô đâm về phía Giai Âm: “Trần gian có quá nhiều tà ma, tôi không có cách nào xử lý hết bọn chúng được. Mọi việc đều có nhân quả, sống chết có số, chuyện các người chết thảm đã được quyết định từ lâu rồi.”
“Nhân quả cái rắm ấy!” Sắc máu trong mắt Giai Âm càng ngày càng đậm, cô ta tức giận nhìn chằm chằm Tần Nguyễn: “Ngô Đồng vốn lòng dạ hẹp hòi ích kỷ, cô ta chỉ muốn trả thù chúng tôi thôi. Sứ giả Địa Phủ đọc qua danh sách, rất nhanh đã tìm thấy tất cả thông tin về cuộc đời của Hạm Hạm và Giai Âm.
Nhìn thấy những ghi chép trong danh sách, một tiếng cười lạnh vang lên. Cuối cùng Ngô Đồng sử dụng huyễn thuật, lừa họ mở cửa dẫn đến cái chết bi thảm.
Nếu ở trần gian có người dẫn đường, thì phải mang Ngô Đồng đi sớm rồi chứ, như thế thì bọn họ đã chẳng phải chết rồi. Ánh mắt của hai đứa bé trong veo thuần khiết, sự ngưỡng mộ trong mắt chúng quá nồng đậm, khiến Tam gia nhìn mà cảm thấy lòng mình mềm nhũn, một chút không kiên nhẫn cuối cùng cũng tan biến.
Anh khẽ thở dài một tiếng, ngồi xuống mép giường và cầm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt của hai đứa trẻ. Hai cô gái chỉ cho là Tần Nguyễn là Thiên Sư, chứ chưa từng nghĩ rằng cô là người dẫn đường.
Giai Âm hoài nghi nhìn chăm chú vào Tần Nguyễn, cô ta nói, giọng hơi cao: “Không thể nào!” Giai Âm lắc đầu: “Chúng tôi muốn chờ người dẫn đường tới đưa chúng tôi đi.”
Cho dù là quỷ mới, nhưng hai người cũng biết muốn vào luân hồi thì cần phải có sứ giả Địa Phủ đến dẫn đi. “Không, tôi không cam tâm, tôi chưa hề thật sự gây tổn thương cho cô ta!”
Đôi mắt của Giai Âm đột nhiên trở nên đỏ ngầu, khuôn mặt cô ta đầy vẻ không cam lòng. Nhìn một lúc, cô nói bằng giọng khẳng định: “Các cô là hai nữ sinh chết thảm tối hôm qua?”
Hạm Hạm ôm cánh tay của Giai Âm, run lẩy bẩy nói: “Vâng.” Trong khu ký túc xá nữ, có tiếng bước chân nhẹ nhàng đều đều vang lên, nghe rất rõ ràng trong không gian yên tĩnh.
Tần Nguyễn xách con quỷ nam trong tay, dựa theo lời đối phương nói mà đi về phía tầng 5. “Xin chào Tần tiểu thư.”
Khi hai sứ giả Địa Phủ đến gần, trong bóng tối có một tia sáng. Đôi mắt đen của Hoắc An Kỳ giống hệt như của Tam gia cũng lộ ra một tia sáng dịu dàng.
Bàn tay nhỏ của thằng bé nắm lấy bàn tay to lớn của Tam gia, trong miệng khẽ phát ra những âm thanh ô ô. Có lẽ hơi thở không vui của anh tràn ngập khắp căn phcòng, đã quấy rầy đến Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ vẫn đang đánh nhau.
Hai anh em dừng động tác cấu xé lại, đồng thời quay đầu nhìan về phía cửa ra vào. Sắc mặt trắng bệch của Giai Âm tỏ vẻ cứng cỏi: “Chúng tôi không làm hại ai cả.”
Tần Nguyễn gật đầu: “Đi theo tôi đi.” Giai Âm nhìn thẳng vào mắt Tần Nguyễn, rõ ràng cô ta có ý oán trách.
Tối hôm qua, Ngô Đồng giả dạng giọng của Trình Tuyết Lan để dụ hai người mở cửa, suýt chút nữa đối phương đã thành công. Tần Nguyễn thả con quỷ nam ra, đạp cửa xông vào.
“Rầm!” Tần Nguyễn không kiên nhẫn nhíu mày: “Ngậm miệng!”
Giọng cô rất nhẹ nhưng đầy uy nghiêm, và cảm giác áp bách mạnh mẽ ép thẳng đến hai con quỷ mới ở trong phòng. Tần Nguyễn gật đầu với bọn họ, sau đó chỉ vào Giai Âm và Hạm Hạm: “Bọn họ chết không cam tâm.”
Ánh mắt của một trong những sứ giả u ám nhìn chằm chằm vào Giai Âm và Hạm Hạm. Quỷ nam quay đầu nhìn căn phòng kia, hắn hỏi: “Sao không đi tiếp?”
“Bên trong có cái gì đó.” Đôi mắt thấp thỏm lo âu của Giai Âm đọc lướt qua tin tức được ghi bằng mực đỏ, mặt cô ta tái mét.
Biểu hiện của Hạm Hạm cũng giống như thế. Hoắc Tam gia giận dữ đến mức bật cười, anh nhấc chân đi về phía hai đứa bé.
Lúc bước đi, đôi môi mỏng của anh khẽ mở ra, anh cất tiếng nói nhẹ nhàng: “Nếu lúc nào cũng ngoan như vậy thì đỡ mất công ba phải đến xử lý các con.” “A a a!!!”
“Đứng giết chúng tôi!!” Hai cô bé nhìn thấy Tần Nguyễn cùng con quỷ nam ở bên cạnh cô thì sợ đến mức la hét ầm ĩ.
Âm thanh quá lớn, quá chói tai. Tần Nguyễn cũng biết đạo lý này, nhưng Giai Âm và Hạm Hạm không hiểu.
Cô khẽ thở dài: “Để bọn họ được nhắm mắt đi.” “Sau này muốn đánh nhau thì đừng đánh ở trước mặt người khác, nhất là đừng để mẹ của các con biết, phải làm bé ngoan có biết không?”
Hoắc Diêu đung đưa cái đầu nhỏ, cười cười gật đầu. Nói chung lại là chuyện bắt nạt cô lập trong ký túc xá, sự xấu xa giữa các nữ sinh chưa trưởng thành thôi.
Tuổi đời còn non nớt, xuất thân khác biệt, lục đục giữa các cô gái đã gây ra bi kịch. Khóa tỏa hồn trong tay sứ giả giống như con rắn bay về phía Giai Âm cùng Hạm Hạm, trói chặt hai con quỷ và kéo chúng đến trước mặt.
Hắn thô bạo ấn đầu hai con quỷ này để chúng nhìn vào dòng chữ màu đỏ trên bảng danh sách: “Hãy nhìn những việc tốt mà các người đã làm đi, đây là nhân quả của các người đấy!” ...
Trường Ottey. Thấy cha mặt mày không vui, bọn chúng lập tức thu tay lại, dùng tốc độ cực nhanh ngồi xuống đất, giả vờ chúng ta là bé ngoan không làm gì hết.
Tốc độ nhanh vô cùng, chỉ trong chớp mắt là xong rồi. Nghĩ đến quá trình chết thảm của mình, trong đôi mắt đen của Giai Âm nổi lên ánh sáng đỏ mờ nhạt.
Chung quy là cô ta không cam lòng chết đi như vậy, cô ta có oán hận. Chỉ là quá cưỡng từ đoạt lý.
Còn nữa, mọi chuyện xảy ra đều có nhân quả. Tần Nguyễn tò mò cúi người nhìn một chút.
Cô lướt qua mấy dòng chữ, và gần như hiểu được câu chuyện bên trong. Cửa phòng bị đá văng, bên trong có hai con quỷ mới run lẩy bẩy ôm chặt lấy nhau.
Bọn họ chính là hai cô nữ sinh Hạm Hạm và Giai Âm vừa chết tối hôm qua. Hồn thể của cô ta ra sức giãy giụa muốn thoát khỏi sự giam cầm của khóa tỏa hồn.
Sứ giả Địa Phủ kéo mạnh hồn thể của cô ta, nghiêm nghị nói: “Thành thật đi!”
Tần Nguyễn thu tầm mắt lại, cô không còn đồng tình với Giai Âm và Hạm Hạm nữa.