Bọn họ vội vàng ngẩng đầu nhìn lên1 tầng trên. Một người trong số đó kinh hãi nhìn chằm chằm trên tầng, run giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Người đứng bê2n cạnh vốn có sắc mặt âm trầm, dần trở nên tái nhợt: “Trên lầu có người à?” Trên lầu.
Phòng 404. Vệ Lâm Thần nghiêng đầu nhìn về phía chủ nhiệm Liễu, thấy vẻ mặt ông ta mịt mờ thì nói: “Vậy thì không phải là anh rồi.”
Anh ta liếm đôi môi khô khốc, lấy từ trong túi quần ra một bao thuốc lá. Khang Đông thấy Vệ Lâm Thần đứng lại hút thuốc thì mặt mũi hơi khó coi: “Đạo trưởng Vệ, chúng ta không đi qua đó à?”
Vệ Lâm Thần rít thêm một hơi thuốc. “Đi xem không?”
Một 7câu hỏi ngay lập tức khiến mọi người im lặng. Tay cầm bao thuốc lá chắn ở phía trước miệng, ngón tay cái ấn vào bật lửa.
Một tiếng tạch vang lên, và điếu thuốc được châm lửa. Ông ta rất cố gắng đè thấp âm thanh, sợ bị lệ quỷ nghe thấy.
Vệ Lâm Thần lại đưa điếu thuốc lá lên miệng, anh ta vừa ngậm thuốc lá vừa ậm ờ nói: “Tôi ở chỗ này chờ Tần Nguyễn, nếu các người sợ thì về trước đi.” “Ọe!”
Tần Nguyễn còn chưa nôn, nhưng cậu nam sinh bị kéo ra ngoài lại chật vật nằm trên mặt đất, nôn liên tục. Hai người mặc đồng phục cảnh sát thấy thế thì sắc mặt chìm xuống, cũng nhấc chân đuổi theo.
“Ôi, hiểu lầm, là hiểu lầm thôi! Đây là người mà Cục trưởng Viên mời tới!” Nếu Tần Nguyễn không thể khống chế được con quỷ ở trên lầu, khiến nó lao ra ngoài thì anh ta cũng sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Chủ nhiệm Liễu gần như không hề do dự mà vội vàng lên tiếng: “Vậy chúng tôi về văn phòng chờ trước, có tin tức gì đạo trưởng Vệ nhớ thông báo cho chúng tôi biết.” Cô không kịp để ý đến phản ứng tâm lý của mình, vừa nhìn thấy một nửa vật thể đang bị nữ quỷ áo đỏ nuốt vào bụng, cô nhanh chóng giẫm lên vũng máu, xông đến trước mặt nữ quỷ.
Tần Nguyễn dùng tay không nắm lấy chân cậu nam sinh bị nữ quỷ nuốt chửng, rồi kéo cậu ta ra khỏi cái miệng đỏ lòm. Ngồi ở trong xe, từ xa Tần Nguyễn đã có thể cảm nhận được thứ âm khí hung ác quanh quẩn ở tòa nhà ký túc xá nữ, và tiếng hét thảm thiết cũng truyền rõ ràng vào trong tai cô.
Cô bảo Hoắc Khương tăng tốc độ xe. Có người che mắt, cau mày nhìn về nơi xa.
Dưới ánh đèn pha chói lóa, vài chiếc ô tô màu đen nhan0h chóng lái tới. Thoạt nhìn cô gái này trông giống học sinh của trường Ottey hơn, cô chắc chắn có thể giúp đỡ mà không phải đến đây để nộp mạng đấy chứ.
Dưới ánh mắt nghi ngờ và phức tạp của mọi người, Tần Nguyễn nhanh chóng biến mất trong hành lang tầng một của ký túc xá. Bỗng ở nơi xa có hai bóng đèn pha sáng trưng chiếu tới, xua tan bầu không khí căng 2thẳng.
“Ai vậy?” Anh ta thấp giọng hỏi chủ nhiệm Liễu cũng đã dừng lại: “Anh cũng mời Tần Nguyễn tới?”
“Tần tiểu thư á?” Chủ nhiệm Liễu mở to mắt. Sau đó là những tiếng bàn tán vang lên.
Chủ đề quay xung quanh hành vi như trò đùa của Cục trưởng Viên, và những việc có thể sẽ xảy ra sau khi Tần Nguyễn lên lầu. Thầy giáo Vệ, người từ trước đến nay luôn biểu hiện là một giáo viên gương mẫu, bên trong đôi mắt điềm tĩnh của anh ta xuất hiện một tia tối tăm cùng thận trọng.
Anh ta rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá, rồi đưa tay lấy chiếc bật lửa ở trong túi quần. Đúng là ông ta biết Tần Nguyễn, năng lực của cô gái đó cao hơn Vệ Lâm Thần.
Nếu như có thể, ông ta cũng muốn mời Tần Nguyễn đến, nhưng ông ta lại không có phương thức liên hệ với cô. Bất kể là từ ngoại hình của Tần Nguyễn hay khí chất độc đáo của cô, thì đều nhìn ra được cô là người ưu tú.
Tần Nguyễn cau mày xuống xe, chân vừa đạp xuống đất đã vội vã bước qua dây chắn cảnh báo và chạy lên tầng. Tần Nguyễn vừa mới chạy lên trên, thì chủ nhiệm Liễu, Khang Đông, Lục Hương Lan, cùng một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác dạ đi tới.
Vệ Lâm Thần đi ở giữa nhìn thấy mấy chiếc xe sang trọng quen thuộc, cùng các ám vệ nhà họ Hoắc đi từ trên xe xuống. Vệ Lâm Thần liếc nhìn Khang Đông và nói một cách thực tế: “Tần Nguyễn tới rồi, có cô ấy ở đây thì bất kỳ yêu ma quỷ quái gì đều sẽ bị xử lý. Tôi đi lên chẳng giúp đỡ được cái gì, mà rất có thể còn bị quỷ xem như đồ ăn.”
Thầy giáo Vệ không dựa vào thuật Huyền học để kiếm cơm, nên anh ta rất thức thời, cũng tự hiểu năng lực của mình đến đâu. Cô ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, trên lầu có một tính mạng con người đang dần dần trôi qua.
Thời gian không đợi người, cô muốn nhanh một chút, biết đâu có thể cứu được một mạng người. Bọn họ không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn.
Họ không thể tin được, trông Tần Nguyễn chỉ là một cô gái nhỏ không lớn tuổi lắm, vậy mà là người được Cục trưởng Viên mời tới để giúp đỡ. Vệ Lâm Thần đứng tại chỗ, ngửa đầu nhìn lướt qua tòa nhà ký túc xá nữ.
Hơi thở oán khí sát khí nồng đậm bao trùm toàn bộ tòa nhà. Xe và người đều quen thuộc như vậy, Vệ Lâm Thần có muốn không nhớ cũng khó.
Phản ứng đầu tiên của anh ta là chủ nhiệm Liễu cũng mời Tần Nguyễn tới. Có người lên tiếng phản bác: “Không thể nào, tất cả h7ọc sinh trong ký túc xá đều được đưa sang chỗ khác rồi mà.”
“Mà tôi nghe thấy là giọng nam.” Vệ Lâm Thần giơ bàn tay đang cầm điếu thuốc lá vẫy vẫy với họ.
Anh ta vẫn giữ tư thế ngửa mặt lên, đôi mắt trầm tĩnh dán chặt vào tầng bốn của ký túc xá nữ. Gần như xe vừa đi đến dưới chân ký túc xá, còn chưa dừng hẳn, Tần Nguyễn đã đẩy cửa lao ra ngoài.
Vẻ mặt cô rất trầm tĩnh, trên gương mặt xinh đẹp không có biểu cảm gì, cơ thể hơi mập mạp được bao bọc trong một chiếc áo gió lớn. “Cô là ai?”
“Thưa cô, nơi này là hiện trường vụ án, không phải nơi cô nên tới đâu!” Vệ Lâm Thần kẹp điếu thuốc vào giữa ngón trỏ và ngón giữa, cằm hơi hếch lên, miệng nhả ra một làn khói trắng.
Những vòng khói không thành hình thù gì cả lan tỏa trong không khí, rồi bị một cơn gió nhẹ thổi bay. Còn là một con lệ quỷ có oán khí sâu nặng.
Chủ nhiệm Liễu nghe thấy có quỷ thì hoảng hốt nói: “Vậy chúng ta về trước đi?” Tần Nguyễn dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, dọc đường đi suýt nữa thì cô bị mùi máu tanh nồng nặc làm cho nôn mửa.
Tuy nhiên, khi cô đá tung cánh cửa phòng 404, mùi hôi thối kinh tởm và mùi máu tanh xộc thẳng vào mặt khiến cô suýt ói Nửa thân trên của cậu ra nhuộm đầy vết máu màu đen, toàn thân bốc lên mùi hôi thối và thối rữa.
Tần Nguyễn chê bai lùi về phía sau hai bước, rời xa đối phương. Đồ ăn nuốt đến bụng rồi còn bị cướp mất, nữ quỷ nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn bằng đôi mắt âm u đỏ như máu.
Cái lưỡi dài của nữ quỷ lòng thòng phía trước người hơi rung nhẹ, dòng máu tanh tưởi theo khóe miệng cô ta chảy xuống đất. Cằm anh ta hơi hếch lên, hầu kết chuyển động, đôi môi mỏng của anh ta khẽ hé mở và có khói bốc ra từ miệng anh ta.
Ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay đang cầm bao thuốc khẽ xoa nhẹ. Người đến biệt thự Hương Tạ mời Tần Nguyễn, đi từ trên chiếc xe sang trọng xuống, vội vàng hô lên.
Nghe vậy, hai tay cảnh sát đang chạy đuổi theo nhanh chóng dừng lại. Thật ra anh ta cũng sợ.
Dù sao đây cũng là lệ quỷ xấu xa, trên tay đã dính mạng người. “Giết! Giết!!”
Trên người nữ quỷ tràn đầy sát khí cùng cuồng nộ, cô ta lao tới chỗ Tần Nguyễn.