Giây tiếp theo, đầu ngón tay1 của cô nắm chặt lại.
“A a a!!!” Tay cô còn chưa dùng lực, cửa đã bị mở ra từ bên trong.
Trên mặt Tần Nguyễn lộ vẻ cảnh giác, cô vừa nhấc chân, một bóng đen như màn sương từ trong phòng tắm lao ra.
Màn sương đen gần như sượt qua người cô. Con quỷ nam căm hận trừng mắt muốn rách cả mí với Tần Nguyễn: “Tôi bị yêu ma giết chết, không có cách nào vào luân hồi!”
Vừa nãy hắn ở trong phòng tắm nhìn thấy Tần Nguyễn vừa thô bạo vừa lưu loát đối phó với Ngô Đồng như thế nào, hắn cảm thấy vô cùng kinh hãi và oán hận.
Khi còn sống hắn chưa từng hại người nào, sau khi chết cũng không gây tổn thương cho bất cứ ai, nhưng lại bị rơi vào kết cục hồn phách tan biến như thế này, bảo hắn làm sao không hận Tần Nguyễn đây. “Thằng oắt này làm thế nào đi vào ký túc xá được, tại sao trên người cậu lại có nhiều máu như vậy, trên lầu đã xảy ra chuyện gì?”
Cậu nam sinh bị đè xuống đất, mắt nhòe đi vì máu đã vỡ oà bật khóc nức nở khi nhìn thấy dấu hiệu đặc biệt trên vai của người đàn ông đang đè mình.
Cậu ta giống như được nhìn thấy người thân vậy, ôm chặt lấy đối phương mà khóc òa lên: “Hu hu hu... Linh, linh hồn của Ngô Đồng đến lấy mạng!” Cũng không biết tình huống này sẽ tiếp tục trong bao lâu.
Tam gia bình tĩnh bước từng bước đi lên lầu.
Trong đầu anh hiện ra dáng vẻ của hai đứa trẻ, con cả Hoắc Diêu tương đối hoạt bát hiếu động, con thứ hai Hoắc An Kỳ thì trầm tính hơn. Trong mắt tay quỷ nam ánh lên sự căm hận.
Tần Nguyễn: “Trong trường học có bao nhiêu quỷ hồn như cậu?”
Lần trước lúc giải quyết cây bách vàng, Vệ Tây Thi nói đã dọn dẹp xong vong hồn trong trường học, nhưng khó tránh khỏi có mấy con cá lọt lưới. “Chủ nhân, hai cậu chủ nhỏ đang đánh nhau ạ!”
Hoắc Chi đứng ở trên lầu, không kịp để ý tôn ti mà lo lắng hô lên với Hoắc Tam gia ở dưới lầu.
Cô ta không biết hai cậu chủ nhỏ đã bắt đầu đánh nhau từ trong lồng giữ nhiệt rồi. Tần Nguyễn rời đi không bao lâu thì ba cha con nhà họ Tần thăm hai đứa bé xong cũng ra về.
Trước khi đi, ánh mắt bọn họ vừa ai oán vừa thương hại nhìn Tam gia.
Mặc dù không hề nói gì, nhưng mọi biểu cảm trên mặt họ đã nói ra hết rồi. Tần Nguyễn đưa tay về phía quỷ nam, và hấp thu oán khí sát khí mờ nhạt trên hồn thể của hắn.
Thịt muỗi cũng là thịt, dù ít sát khí hơn nữa cô cũng sẽ không bỏ qua.
Cô ngoắc ngón tay, hồn thể của tay quỷ nam không thể kiểm soát bay tới trước mắt cô. Như thể họ đang muốn nói Tam gia chẳng có chút khí thế của một người chồng gì cả, Tần Nguyễn vừa sinh con xong đã đi ra ngoài mà anh chẳng biết ngăn cản, lại còn tự mình cẩn thận đưa cô ra cửa nữa chứ.
Đương nhiên, ba cha con nhà họ Tần cũng không dám ngăn cản.
Lúc ra khỏi nhà vẻ mặt của Tần Nguyễn quá nghiêm túc, còn nói cái gì mà có vụ án mạng, việc liên quan đến tính mạng con người, bọn họ không ngăn cản được. “Thật chứ?”
Sát khí trên người con quỷ nam hơi thu lại, trong đôi mắt đen có chút nghi ngờ.
“Tất nhiên.” Một lúc lâu sau, tay quỷ nam mới chậm rãi nói: “Còn ba người nữa, một người trong số họ cũng giết người giống như Ngô Đồng, còn hai người chuẩn bị đêm nay cũng muốn ra tay. Trường học sắp vườn không nhà trống rồi, nếu còn không ra tay thì bọn họ sẽ mãi không có cơ hội.”
Tần Nguyễn mím chặt môi, ánh mắt âm trầm: “Các người bị cây bách vàng giết chết?”
“Đúng vậy!” Hoắc Tam gia đưa tiễn cha vợ và anh vợ đi rồi, anh bất đắc dĩ đứng ở cửa, tay bóp mi tâm.
Hiện tại, đến một chút địa vị của anh cũng bị mất rồi.
Trong mắt ba cha con nhà họ Tần, anh không có uy của một người chồng, bị Tần Nguyễn leo lên đầu mà bắt nạt rồi. Cô nói rất bình tĩnh, nhưng lại có sức thuyết phục không thể giải thích được.
Tay quỷ nam khẩn trương nuốt nước bọt, trên gương mặt trắng xanh lộ vẻ do dự.
Tần Nguyễn cũng không thúc giục hắn, cô cứ lẳng lặng chờ đợi. Hồn thể của quỷ nam run rẩy dữ dội, hắn nói: “Không, không thể nói, bọn họ sẽ giết tôi mất!”
Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào đôi mắt sợ hãi của hắn, giống như đang nhìn sâu vào trong linh hồn của đối phương vậy.
Cô nhẹ nhàng nói: “Tôi đảm bảo cậu sẽ bình an vô sự, giải quyết xong bọn họ, tôi sẽ đưa cậu xuống Địa Phủ.” Một tiếng kêu đinh tai nhức óc vang lên, vừa âm trầm vừa kinh hãi.
Màn sương đen bị roi vàng giam cầm hiện ra hình người, hóa ra lại là một cậu nam sinh đẹp trai có nước da trắng xanh không bình thường.
Đôi mắt hờ hững lạnh nhạt của Tần Nguyễn nhìn từ trên xuống dưới đối phương. Quỷ nam tựa hồ nhớ tới chuyện gì kinh khủng, gương mặt tái nhợt biến sắc: “Tôi không, không biết...”
Bên trong đôi mắt đen láy của Tần Nguyễn tản ra một tia u ám, cô nặng nề nhìn tay quỷ nam.
“Tôi khuyên cậu nghĩ kỹ hẵng nói.” ...
Ở tầng dưới, cậu nam sinh lao ra từ phòng 404 loạng choạng chạy ra khỏi tòa nhà ký túc xá.
Người cậu ta bê bết máu, cho người ta ấn tượng đầu tiên giống như cậu ta vừa tham gia một vụ án giết người vậy. Bọn họ nhìn cảnh này mà sắc mặt không thay đổi, vẻ mặt thờ ơ.
Cách đó không xa, Vệ Lâm Thần đút hai tay vào túi, tư thế thoải mái đứng tại chỗ, cũng lẳng lặng chờ đợi.
Bên trong biệt thự Hương Tạ. Trên thực tế đúng là như thế, chỉ khác cái cậu ta mới là người bị hại.
Tinh thần của cậu học sinh này đã sụp đổ, cậu ta liều chết xông ra ngoài.
Nhưng chưa chạy được mấy bước, cậu ta đã bị cảnh sát canh giữ ở giải băng cảnh báo đè xuống đất. Cây roi vàng rời khỏi tay Tần Nguyễn, lao về phía màn sương đen đang muốn chạy trốn theo lối cửa sổ.
“A a a!!!”
“Thả tôi ra, thả tôi ra!!!” Nữ quỷ phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Hồn thể của cô ta bị thương bởi lực Minh Thần trên r2oi vàng, rồi phút chốc hóa thành tro tàn.
Tần Nguyễn không muốn biết nguyên nhân cô ta làm loạn, nếu tay đã dính mạng người thì phải gánh 7chịu hậu quả là tan thành tro bụi. Tần Nguyễn đè tay lên bờ vai gầy gò của đối phương, ánh mắt cô lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, toàn thân tràn ngập cảm giác lạnh lẽo cùng áp lực, khí tràng còn đáng sợ hơn so với ác quỷ Ngô Đồng.
Hồn thể của tay quỷ nam run lẩy bẩy, hắn khẩn trương nói: “Cô đã nói sẽ không giết tôi.”
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Nguyễn hơi híp lại, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười nhạt: “Tôi đã nói là sẽ giữ lời, cậu nói cho tôi biết bên trong tòa nhà này còn bao nhiêu lệ quỷ nữa?” Có một luồng oán khí sát khí trong đó.
Tần Nguyễn giẫm lên vũng máu, nhẹ nhàng bước từng bước một đi về phía phòng tắm.
Bàn tay cầm roi vàng áp vào cửa phòng tắm. Con quỷ này ngoại trừ sát khí đầy người ra thì không có huyết sát.
Đây là một con quỷ bị chết oan, trên tay không bị dính nhân mạng.
Giọng nói hơi trầm xuống của Tần Nguyễn vang lên trong căn phòng yên tĩnh: “Đã chết rồi, vì sao không vào Địa Phủ?” “Cậu còn có thể đứng dậy không?”
Cậu nam sinh hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lê0n, đôi mắt bị nhiễm máu của cậu ta nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của Tần Nguyễn, như thể cậu ta được nhìn thấy Cửu Thiên Huyền Nữ vậy.
Cậu ta há to miệng, thất thần nói: “Tôi, tôi đã chết rồi sao?” Hắn cho là Tần Nguyễn muốn giết mình.
Tần Nguyễn nhìn ra được suy nghĩ của hắn, cô thu hồi roi vàng đang trói buộc linh hồn đối phương.
Cô thản nhiên nói: “Nếu cậu không gây tổn thương cho người khác, thì tôi cũng sẽ không xử lý cậu.” Tần Nguyễn nói, giọng lành lạnh: “Chưa chết, nếu cậu đứng dậy được thì mau chạy đi.”
Cậu nam sinh nghe nói mình còn sống thì dùng cả hai tay chống vào vũng máu trên mặt đất, loạng choạng đứng dậy, lảo đảo đi ra khỏi phòng.
“Rầm!” Phải biết ở trong ký túc xá này không chỉ có một con lệ quỷ.
Nữ quỷ hóa thành tro tàn biến mất 7trong hư không, chiếc roi vàng như có ý thức tự trở lại trên tay Tần Nguyễn.
Năm ngón tay thon dài của cô nắm vuốt roi vàng, cô đứng nhìn 2xuống cậu thiến niên đang chật vật nằm rạp trên mặt đất. Quỷ nam: “Tầm sáu, bảy người, những kẻ khác đều trốn đi rồi.”
“Dẫn tôi đi tìm bọn họ. Tôi sẽ đưa những con quỷ không làm hại ai xuống Âm Phủ. Còn những con giết người sẽ bị hóa thành tro bụi ngay tại chỗ. Cậu nên mừng vì hai tay của cậu vẫn còn sạch sẽ.”
Tần Nguyễn mang theo tay quỷ nam đi ra khỏi phòng 404. Nhìn thấy hai đứa đánh nhau, cô ta sợ quá bèn vội vàng chạy đi tìm chủ nhân.
Hoắc Tam gia ung dung nói: “Tôi biết rồi.”
Hai đứa trẻ dường như trời sinh không hợp nhau, chỉ cần không chú ý một cái là có thể động tay động chân ngay. Nhưng khi hai anh em nhà này đánh nhau, tính tình đều tương đối nóng nảy.
Mà cái tính nóng này thì giống hệt như mẹ của chúng.